"Lúc ngài không ở đây, con có trồng mấy cây đào trước thần điện, khi chúng lớn thì đi cầu ngự thần ban cho chút nước suối trời, hiện giờ chúng nó một năm bốn mùa đều nở hoa, một lần có thể sống mấy ngàn năm, sư phụ mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy." Tục Đoạn kể chuyện cây đào, giọng thiếu niên từ réo rắt đã trở nên hơi hơi khàn khàn.

Quý Thính bất đắc dĩ mà nhìn Tục Đoạn, lúc hắn nói liên tục nàng muốn phụ họa cũng không có cơ hội. Nàng xuất quan hai canh giờ, trong hai canh giờ này miệng hắn không ngừng chút nào, từ con rùa đen mà đọa thần nuôi cho đến cây đào trước thần điện, cũng không biết hắn lấy đâu ra nhiều lời muốn nói như thế.

"Đúng rồi, khi sư phụ bế quan, tu vi của Thương Lục còn chưa bằng con, nhưng mấy trăm năm nay hắn đã vượt hơn con rất nhiều, không nghĩ lời sư phụ Đoạ thần nói thật đúng, hắn thật sự giỏi hơn con rất nhiều." Tục Đoạn cảm khái.

Quý Thính lúc này mới phản ứng: "Hắn lợi hại hơn con?"

"Đúng vậy, hắn đặc biệt giỏi, sư phụ Đọa Thần vì thế không thiếu mắng con, nói con tu luyện cả tháng cũng không kịp chỉ điểm cho Thương Lục hai ngày." Tục Đoạn nhắc tới chuyện này, trên mặt không lộ rả bất bình gì, giống như không cảm thấy Thương Lục vượt qua mình là chuyện gì khó có thể chịu đựng.

Quý Thính không phải không kinh ngạc, nhưng nàng cũng không để trong lòng, rốt cuộc hai đồ đệ này là hai anh em ruột, thiên phú mặc dù người này hơn người kia một chút nhưng chênh lệch cũng sẽ không quá lớn, trong lòng hai người không có ý tưởng gì khác biệt là được rồi.

"Đúng rồi, cái này cho con." Quý Thính giơ bàn tay, một sợi khỏi nhẹ hiện ra, sau đó là một trường kiếm màu xanh lá xuất hiện, bay bổng phía trên tay.

Ánh mắt Tục Đoạn sáng lên: "Đây là cái gì?"

"Bản tôn đúc kiếm cho con, còn chưa lấy tên, con có thể tự mình đặt," Quý Thính dừng một chút, ánh mắt nhìn thanh kiếm có chút bất mãn, "Đáng tiếc lệ khí của ma long quá nặng, ta không thể hoàn toàn luyện hóa hết, chỉ có thể áp chế nó lại, cũng không biết tu vi của con hiện giờ như thế nào, nếu là quá thấp thì chỉ sợ chưa thể khống chế được, phải chờ một ít thời gian nữa mới có thể sử dụng."

Ma long sống hơn vạn năm, lại cắn nuốt lệ khí thế gian để tu luyện, gân cốt vảy của hắn không cái nào không có uy lực thật lớn, chỉ tiếc lệ khí quá nặng, nếu không phải nàng vẫn mãi không tìm được vũ khí tốt hơn cũng sẽ không đem thứ này cho Tục Đoạn, không biết hắn có thích hay không.

Tục Đoạn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghe được Quý Thính nói là nàng vì hắn đúc kiếm, trong tâm thật vô cùng vui sướng, nhưng đồng thời cũng không quên thử: "Vậy... Thương Lục cũng có sao?"

"Hắn không phải đã có Nguyệt Ảnh sao, còn cho hắn làm gì." Quý Thính liếc Tục Đoạn một cái.

Tục Đoạn nở nụ cười, đôi mắt cong cong: "Phải, hắn đã có Nguyệt Ảnh, sư phụ tự nhiên chỉ đúc cho một mình con là được."

"Con trước thử xem thế nào, xem có thể hàng trụ nó hay không, nếu không thể, bản tôn lại dùng thêm chút linh dược tẩy thêm trăm năm, trừ bỏ bớt lệ khí, nhưng mà nếu như vậy thì uy lực tất nhiên sẽ giảm bớt." Quý Thính nói xong, vung tay lên, kiếm bay một vòng lên không trung.

Không có Quý Thính áp chế, kiếm tỏa ra màu xanh âm u, lệ khí cơ hồ muốn tràn ra từ thân kiếm, bốn phía thực vật có linh tính đều run rẩy, tựa hồ rất kiêng kị với nó.

Quý Thính mắt lạnh nhìn thanh kiếm, nhớ tới vì luyện hóa nó mà tốn mấy trăm năm, thật muốn đi lên đấm nó một cái, nhưng phán đoán Tục Đoạn còn không áp chế tới nó, nàng chỉ có thể nhịn xuống. Nói là nhịn xuống, kỳ thật tay đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Tục Đoạn không khống chế được thì sẽ thu hồi thanh kiếm lại ngay.

Tục Đoạn nhìn kiếm giữa không trung, trong mắt hiện lên tia cuồng nhiệt. Không biết bởi vì kiếm này là do Quý Thính vì hắn mà đúc, hay là bởi vì lực lượng uy mãnh phát tới, Tục Đoạn sau khi nhìn thấy thanh kiếm thì chỉ muốn áp chế nó, làm nó hoàn toàn thần phục.

Cơ hồ không cần Quý Thính chỉ dẫn, hắn nhảy lên hướng tới thanh kiếm, thân kiếm run nhè nhẹ, tựa hồ cũng chuẩn bị chém trở lại. Đại chiến cơ hồ nổ ra ngay lập tức, nhưng nhưng khi Tục Đoạn chạm tới đuôi kiếm, thanh kiếm đột nhiên bừng lên, tỏa ra ánh sáng cực đại, sau đó ngoan ngoãn nằm yên trong tay hắn.

Quý Thính và Tục Đoạn đều cả kinh, không nghĩ tới kết quả sẽ là như thế, cũng may Quý Thính nhanh chóng phản ứng lại: "Nó muốn nhận chủ, Tục Đoạn, trích máu đầu ngón tay!"

Tục Đoạn lập tức dùng mũi kiếm cắt qua đầu ngón tay, máu tươi chảy xuống thân kiếm, kiếm run rẩy một chút, hấp thu toàn bộ máu xong, quầng sáng cũng tắt đi.

Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại ẩn ẩn cảm thấy kỳ quái, khi Tục Đoạn đem kiếm tới, kiểm tra toàn bộ một lần, xác định không có linh trí của ma long mới yên lòng.

"Sư phụ, làm sao vậy?" Tục Đoạn thu được lễ vật yêu thích, giờ phút này đôi mắt sáng rỡ, nhưng vẫn chú ý tới Quý Thính, thấy nàng có chút không đúng thì lập tức hỏi ngay.

Quý Thính như suy tư gì, nhìn thanh kiếm: "Kiếm này là ta mới đúc thành công được mấy năm nay, theo lẽ sẽ không sinh ra kiếm linh nhanh như vậy, nhưng nơi này cũng không có linh trí ma long, vì sao biểu hiện vừa rồi lại giống như nó có ý thức của riêng mình."

"Sư phụ suy nghĩ nhiều, loại kiếm vừa mới đúc ra này làm sao có thể tự có ý thức," Tục Đoạn nở nụ cười, "Nhưng mà kiếm là sư phụ đúc ra, Tục Đoạn vừa nhìn thấy đã rất thích, lúc cầm vào trong tay càng cảm thấy vô cùng phù hợp với kiếm khí."

Quý Thính bật cười: "Kiếm này là đúc từ gân cốt ma long, tản ra cũng đều là lệ khí, sao con lại cảm thấy phù hợp, Tục Đoạn?"

"Con cũng không biết, dù sao Tục Đoạn thật thích, không cho sư phụ lấy trở lại." Tục Đoạn nói, ôm thanh kiếm vào trong lòng ngực như sợ Quý Thính đổi ý.

Quý Thính nhìn hắn: "Nếu cho con thì là của con, sao lại lấy trở về, con thật là nghĩ quá nhiều."

"...... Là Tục Đoạn lòng dạ hẹp hòi." Tục Đoạn cười ngây ngô.

Quý Thính cười, nâng tay lên định vuốt mặt hắn một chút, kết quả tay giương lên đến giữa không trung thì ngừng lại, nhìn Tục Đoạn còn cao hơn mình một khoảng, nàng thật vô ngữ. Trẻ nhỏ đã đột nhiên lớn lên đến như vậy thật làm người hoảng hốt, nàng cảm thấy lại dùng thái độ đối với con nít mà đối với hắn, tựa hồ không được tốt.

Tục Đoạn sớm đã phối hợp cúi người xuống, thấy Quý Thính chậm chạp bất động, không khỏi thúc giục: "Sư phụ, vuốt nha."

"...... Con đã lớn như vậy, sư phụ còn vuốt mặt, con không bực bội sao?" Quý Thính nghe vậy, thật buồn cười lại bất đắc dĩ, vuốt vuốt mặt hắn.

Tục Đoạn vẻ mặt thỏa mãn: "Không tức giận, Tục Đoạn có lớn thì vẫn là đồ đệ của sư phụ, vĩnh viễn là con của sư phụ."

Quý Thính cười: "Tốt, vĩnh viễn là con của sư phụ."

Hai người đang cười nói, Thương Lục tới, vừa vào cửa đã trợn mắt giận dỗi với Tục Đoạn: "Tục Đoạn! Tối hôm qua ngươi rõ ràng thấy ta đã làm bài xong, vì sao không giúp ta làm chứng với sư phụ Đoạ thần?"

"Tối hôm qua ta chỉ thấy người ngồi ở bàn học, đúng, nhưng không tận mắt thấy ngươi làm xong bài tập, còn nữa, sáng nay ngươi nói chuyện với sư phụ Đọa Thần thật ấp úng, giống như là chột dạ, ta nào còn dám giúp ngươi làm chứng." Tục Đoạn sắc mặt không thay đổi.

Thương Lục bất mãn: "Huynh nên tin tưởng ta."

"Nhưng ngươi không làm bài quá nhiều, ta không quá tin." Tục Đoạn chớp chớp mắt.

"... Nè, sư phụ còn ở đây, ngươi có thể không cần biến đổi phương pháp chửi bới ta hay sao?" Thương Lục lại liếc nhìn Tục Đoạn một cái, sau đó cung kính đến trước mặt Quý Thính, quy quy củ củ hành lễ, mặt lại đầy vui mừng, "Sư phụ, đã lâu không thấy, Thương Lục đặc biệt nhớ người."

"Ta cũng nhớ Thương Lục." Quý Thính mỉm cười, nhéo nhéo mặt hắn.

Tục Đoạn ở bên cạnh biểu tình cương lên một chút, ý cười ở khóe miệng dần dần biến mất.

Thương Lục cười hì hì trụ lấy cánh tay Quý Thính, cử chỉ thân mật tựa như một con chó to mừng rỡ. Đầu ngón tay Tục Đoạn bấm vào trong lòng bàn tay, ngừng một chút mới dùng ngữ điệu bình thường mở miệng: "Thương Lục, sư phụ mới vừa bế quan ra tới, ngươi đừng nháo ngài."

"Ta đã lâu không được gặp sư phụ, thật nhớ ngài nha." Thương Lục không bỏ Quý Thính ra được.

Quý Thính mỉm cười nhìn hai người, càng nhìn càng cảm thấy buồn cười. Rõ ràng hai người khuôn mặt có bảy tám phần tương tự, nhưng biểu tình khí tràng lại khác nhau rất nhiều, chẳng sợ lần đầu tiên gặp bọn họ cũng sẽ không lẫn lộn.

Nàng ở chỗ này đã mấy ngàn năm, mấy thế giới trước tuy rằng còn nhớ chút ít, tuy rằng biết được ở những thế giới đó mình là cùng với nam phụ có tình yêu nam nữ, nhưng đối mặt với Thương Lục hiện giờ lại chỉ xem hắn như vãn bối, một tí cảm tình khác cũng chưa từng có.

Nếu nàng và nam phụ nhất định phải dây dưa với nhau ở rất nhiều thế giới, vậy thế giới này mặc dù chỉ có tình cảm thầy trò, nghĩ ra cũng không có gì trở ngại.

"Sư phụ nhìn gì vậy?" Thương Lục sợ sờ mặt mình.

Quý Thính cười cười: "Đang nhìn các con, mấy trăm năm không thấy, thật là lớn lên rất nhiều."

"Đó là tự nhiên, chúng con đều đã thành người lớn, về sau có thể bảo hộ sư phụ." Thương Lục thề son sắt.

Tục Đoạn hừ nhẹ một tiếng: "Sư phụ là đại danh đỉnh đỉnh Quý Thính thượng thần, yêu cầu chúng ta hai phàm nhân tới bảo hộ hay sao?"

"Đương nhiên là cần! Sư phụ tuy rằng là thượng thần, nhưng cũng là nữ tử, phàm là nữ tử đều cần nam nhân bảo hộ." Thương Lục nghiêm trang.

Quý Thính vươn ngón tay ra điểm lên trán hắn: "Con lấy đâu ra loại ý tưởng này, sư phụ còn không sao, nếu để nữ tử khác nghe được nhất định sẽ cho con biết tay!" Mới còn nhỏ đã sinh ra ý tưởng đại nam tử như thế này, thật là đáng đánh.

"Sẽ không, sư phụ bế quan nhiều năm cho nên không biết, Thương Lục rất được nữ tử hoan nghênh." Thương Lục cười thật tươi, nói vô cùng tự tin.

Quý Thính hơi trầm ngâm, cảm thấy hắn tự tin như vậy khá nguy hiểm, nhưng nghĩ lại trong nguyên tác, nam phụ cuối cùng cũng không có một nữ nhân nào, nàng lại yên tâm, chỉ hơi cười cười: "Mặc dù được nữ tử hoan nghênh cũng không nên quá mức, làm cô nương người ta thương tâm."

Dù sao cũng là mệnh cô đơn, nàng sẽ không nhọc lòng lắm đến chuyện tình cảm của hắn.

"Sư phụ yên tâm, nữ tử thật đáng yêu, Thương Lục sẽ không chọc làm các nàng thương tâm đâu." Thương Lục lập tức bảo đảm.

Tục Đoạn thật không quen nhìn Thương Lục khoe khoang này đó, nghe vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Tâm địa nhiều gian giảo, ngươi thật cũng dám nói mấy chuyện này."

"Ai tâm địa gian giảo nhiều, ngươi chính là bảo thủ, ngay cả nói chuyện với nữ tử cũng không muốn, quả thực còn cổ hơn sư phụ Đoạ thần." Thương Lục hừ nhẹ một tiếng.

Quý Thính nghe vậy cảm thấy thật hứng thú nhìn Tục Đoạn, Tục Đoạn bên tai hơi hơi phiếm hồng: "Ta, ta không thích nói chuyện với những người đó, ghét nhất bộ dáng các nàng nhu nhu nhược nhược, nào bằng được nửa phần như sư phụ!"

"...... Tục Đoạn, ý tưởng này của con thật nguy hiểm nha." Quý Thính bật cười, người khác đều thích nhu nhược, như thế nào đến Tục Đoạn lại là không thích nhìn, còn đem nàng ra so sánh... Nếu là ấn theo tiêu chuẩn của nàng mà đi tìm, phỏng chừng cả đời thành ở giá.

...... Nhưng mà nàng nhớ rõ, trong nguyên văn nam chủ cuối cùng cũng thu không ít nữ nhân, chính cung là một nữ tử từ Ma giới, hai người trải qua rất nhiều việc mới tu thành chính quả. Xem bộ dáng này của Tục Đoạn so với nam phụ Thương Lục càng giống như sẽ ở một mình cả đời.

Quý Thính nghĩ đến vận mệnh của hai đứa nhỏ, không khỏi khẽ cười một tiếng, cảm thấy thế sự thật sự vô cùng kỳ diệu.

"Sư phụ, người bế quan lâu như vậy hẳn là đói lả, con mang ngươi đi dùng bữa?" Thương Lục ân cần hỏi.

Quý Thính suy nghĩ một chút, gật đầu. Tính ra không phải đói bụng, chỉ là lâu như vậy không ăn cái gì vẫn là có chút thèm.

Thương Lục thấy nàng đáp ứng, lập tức cao hứng dắt tay Quý Thính muốn đi, vừa vươn tay ra đã bị Tục Đoạn nắm lấy đai lưng kéo về. Hắn ngạc nhiên: "Sao vậy?"

"Sư phụ đi ra chính điện trước đi, con có chút chuyện muốn nói với Thương Lục, sau đó sẽ đi theo." Tục Đoạn cười nhìn về phía Quý Thính.

Quý Thính nhướng mày: "Chuyện gì liền sư phụ cũng phải giấu?"

"Bí mật!" Tục Đoạn lập tức nói.

Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Được rồi, Tục Đoạn thật sự đã trưởng thành, thế nhưng còn có bí mật muốn giấu sư phụ, vậy các con cứ nói đi, sau đó mau tới, mấy trăm năm sư phụ không thấy các con thật là rất nhớ."

"Vâng!"

"Dạ được, sư phụ, người chờ một chút, chúng con sẽ qua thật mau."

Quý Thính bất đắc dĩ nhìn Thương Lục nói nhiều lời hơn, gật đầu rời đi.

Nàng vừa đi, Thương Lục lập tức bất mãn nhìn Tục Đoạn: "Ta muốn đi cùng với sư phụ, ngươi có chuyện gì muốn kéo ta lại?"

"Ta có lời muốn nói với ngươi." Tục Đoạn sắc mặt bất biến.

Thương Lục hừ nhẹ một tiếng: "Nói cái gì mà một hai phải nói lúc này?"

Tục Đoạn trầm mặc, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi không cảm thấy, chúng ta hiện tại đã lớn mà vẫn như trước kia, cầm tay nắm tay sư phụ, như vậy thật không thích hợp sao?"

2

"Có cái gì không thích hợp?" Thương Lục kỳ quái nhìn Tục Đoạn, chỉ cảm thấy hắn không thể hiểu được.

Tục Đoạn nhíu mày lại: "Nàng là nữ tử, chúng ta là nam tử, tự nhiên là không thích hợp."

"Nàng là nữ tữ, nhưng đầu tiên nàng là sư phụ của chúng ta, ta kéo tay sư phụ mình cũng không được?" Tục Đoạn càng thêm khó hiểu, trong mắt hắn, Quý Thính giống như mẫu thân, hắn và mẫu thân thân mật với nhau còn không được hay sao?

1

Tục Đoạn nhìn ra tâm tư của hắn, nhìn chằm chằm Thương Lục, gằn từng chữ: "Nhưng nàng không phải là mẫu thân của chúng ta, cho nên chúng ta không thể quá mức, nếu không để người ngoài nhìn thấy được thì sẽ đánh giá nàng như thế nào? Ngươi giao hữu rộng ở khắp thế gian, tự nhiên biết được những thói đời này."

Thương Lục sửng sốt một chút, lại nghĩ đến lễ giáo quy củ ở thế gian, tức khắc khí tiết bị chùn xuống: "Hẳn là không sao đâu, ai cũng biết sư phụ nuôi lớn chúng ta, đối với chúng ta cũng chỉ là tình mẫu tử, sẽ không nói bậy."

"Thế gian quan hệ mẹ con đều có loại "con lớn tránh mẹ", càng không nói đến chúng ta không phải là thân sinh," Tục Đoạn banh mặt, "Tóm lại ta nói lúc này, ngươi nếu nghe lời thì hành vi sau này thu liễm một chút, nếu không nghe thì mặc kệ ngươi."

Hắn nói xong liền xoay người đi về hướng chính điện, Thương Lục sau một lúc phát ngốc vội vàng đuổi theo: "Từ từ chờ ta! Ta đồng ý ngươi, còn không được sao!"

Ở chính điện, Quý Thính đã chờ đến mức sốt ruột, hai người cuối cùng một trước một sau mới tiến vào, nàng cười lên: "Đến đây đi."

Tục Đoạn cười đi đến ngồi xuống bên người nàng, ánh mắt áp bách liếc nhìn Thương Lục. Thương Lục nuốt nước miếng, ủ rũ cụp đuôi đến ngồi xuống bên cạnh Tục Đoạn. Quý Thính nhìn thấy hắn ngồi bên kia, có chút ngạc nhiên: "Sao hôm nay lại không ngồi gần ta?"

"...... Vị trí này càng dễ gắp đồ ăn." Thương Lục buồn bực giải thích, trong lòng lại nghĩ mình thật không biết quy củ, không biết tị hiềm là gì, cho nên trước nhìn Tục Đoạn làm như thế nào thì lại làm giống như vậy.

Quý Thính nghe vậy bật cười: "Đã lớn như vậy, vẫn còn tính trẻ con."

"Thương Lục chỉ hơi đói bụng." Tục Đoạn giúp đỡ giải thích một câu, đối với chỗ ngồi hiện giờ khá vừa lòng.

Quý Thính không để trong lòng, vừa dùng bữa vừa nói chuyện phiếm, nhìn đến tu vi của Thương Lục tinh tiến đến mức nào, nàng vẫn khiếp sợ không thôi, rốt cuộc Quý Thính không nghĩ tới hắn thế mà lại vượt qua được Tục Đoạn.

"Thương Lục thật sự rất lợi hại." Tục Đoạn chân thành khích lệ.

Thương Lục ngượng ngùng cười cười: "Kỳ thật Tục Đoạn cũng vô cùng lợi hại, chỉ là Nguyệt Ảnh đao của con kiếm linh biến ảo, có thể giúp tu vi của con tinh tiến, cho nên con mới có thể tiến bộ nhanh như vậy."

"Nguyệt Ảnh đao à." Quý Thính nghe vậy thì hơi chựng lại, không khỏi nhìn về phía Tục Đoạn.

Tục Đoạn lập tức nói: "So với Nguyệt Ảnh đao thì con càng thích Tục Thính kiếm." Chỉ nhìn một cái, hắn đã nhận ra ngay Quý Thính áy náy không thể cho hắn một thần khí không kém với của Thương Lục, trong lòng hắn vô cùng hưởng thụ khi thấy nàng lập tức nghĩ đến mình, đồng thời lại thật sự không để bụng mấy chuyện kia.

2

Hắn chỉ để ý tới Quý Thính chú ý, lúc trước liều mạng tu luyện để vượt qua Thương Lục cũng là vì mục đích này, hiện giờ hắn đã được đến một nửa quan tâm của Quý Thính, những thứ khác sẽ không quan trọng như thế.

"Tục Thính kiếm? Cái gì Tục Thính kiếm?" Thương Lục tò mò nhìn về phía Quý Thính.

"Là thanh kiếm ta đúc cho Tục Đoạn...... Tục Thính, đây là tên con chọn sao?" Quý Thính hỏi xong thấy Tục Đoạn gật gật đầu, tức khắc có chút dở khóc dở cười, "Chính là lấy một chữ ở tên ta và tên con? Vì sao lại nghĩ ra cái tên như vậy?"

"...... Là kiếm của con, tự nhiên phải có tên của con, nhưng nó lại được sư phụ đúc, tự nhiên cũng phải có phần sư phụ, cho nên tên sẽ là Tục Thính." Bên tai Tục Đoạn có chút hồng.

Quý Thính bật cười: "Nói như vậy cũng thích hợp."

Tục Đoạn bên tai càng đỏ, một bên Thương Lục gào to: "Mau lấy Tục Thính kiếm ra cho ta xem, sư phụ thân thủ đúc khẳng định là thứ tốt, mau lấy ra tới!"

Tục Đoạn không nghĩ lấy thanh kiếm ra cho người khác xem, nhưng bị Thương Lục quá ồn ào đành phải lấy ra, đáng tiếc kiếm này của hắn tựa hồ trời sinh xung khắc với đao của Thương Lục, vừa lấy ra, đao trên người Thương Lục liền bắt đầu run lên, hai binh khí giống như muốn đánh nhau, hai người chỉ đành phải thu hồi vũ khí của mình lại.

"Sư phụ, đây là làm sao vậy?" Thương Lục thu hồi Nguyện Ảnh đao, nghi vấn.

Quý Thính buông tiếng thở dài: "Hai thanh binh khí này là tương khắc, về sau các con đừng lấy ra tỷ thí, nếu không có lẽ sẽ bị thương."

"Đã biết." Thương Lục ngoan ngoãn đáp ứng, Tục Đoạn cũng gật gật đầu.

Hai người cùng nói chuyện thêm một lát với Quý Thính, Thương Lục đã mau chóng quên mất chuyện "nam nữ có khác", Tục Đoạn quyết đoán kéo hắn đi: "Sư phụ Đoạ thần có nói qua, hôm nay kêu chúng con đi tu luyện trong rừng sớm một chút, sư phụ nghỉ ngơi đi, tu luyện xong chúng con sẽ trở lại thăm người."

"Đúng nha, ngươi không nói ta cũng quên." Thương Lục bừng tỉnh.

"Đi thôi." Cả ngàn năm công việc tích góp lại, tuy rằng ngày thường có thần hầu chăm lo công việc, lúc này Quý Thính cũng phải xem qua mọi thứ mới được.

Vì thế Thương Lục và Tục Đoạn trở về rừng, nhìn đến Đọa Thần sáu con mắt, Thương Lục ưu thương thở dài. Sư phụ Đoạ thần tuy tốt, nhưng cũng không tốt bằng thân sư phụ, hắn vẫn muốn ở bên cạnh sư phụ nhiều hơn.

"Các ngươi còn biết trở về?" Đọa Thần hừ nhẹ một tiếng.

Thương Lục và Tục Đoạn liếc nhau, thè lưỡi tiến lên: "Sư phụ Đọa Thần sư phụ nói muốn chúng con về sớm, chúng con không dám không nghe."

"Đi đả tọa trước đi." Đọa Thần liếc họ một cái, càng xem càng thấy không thuận. Theo lý thuyết mình đối với bọn họ cũng dùng không ít tâm tư, nhưng hai tên đồ đệ này ngày thường còn được, bên kia Quý Thính gió mới thổi lay lay ngọn cỏ một cái, hai đứa này như hai con sói mắt trắng, hoàn toàn xem nhẹ mình.

Ông lão đây cũng có tính tình, biết không!

Thương Lục biết ông không thích Quý Thính, vì thế không dám nói tiếp nữa, nhưng Tục Đoạn tiến lên một bước: "Sư phụ Đọa Thần có nói, nếu Tục Đoạn học được vãng sinh trận, sẽ cho đồ nhi đi tới chọn bảo khí ở túi Càn Khôn, chuyện này còn giữ lời không?"

"Tự nhiên là giữ lời, nhưng mà vãn sinh trận không dễ học nha." Đọa Thần hừ nhẹ, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Đồ đệ này của ông giống như hòn đá, ngoan cố đã không nói, còn không nóng không lạnh, lúc trước mình cho hắn bao nhiêu đồ vật đều bị cự tuyệt, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đưa ra ý muốn đi tới chọn đồ ở túi Càn Khôn.

Tục Đoạn mỉm cười: "Tục Đoạn nguyện ý thử một lần."

"Vậy siêng năng tu luyện đi, nếu thành, lão đây sẽ cho ngươi đi chọn bảo khí." Đọa Thần giả vờ khinh thường, kỳ thật ông hận không thể lập tức ném túi Càn Khôn cho hắn, để hắn tùy tùy tiện tiện chọn lựa, nhưng ngẫm lại rốt cuộc không thể mất mặt như vậy, vì thế nhịn không nói ra, chỉ tống cổ bọn họ đi đả tọa.

Thương Lục đi theo sau Tục Đoạn đến nơi đả tọa, muốn nói lại thôi, nhìn hắn rất nhiều lần, Tục Đoạn bất đắc dĩ nói: "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

"Huynh không phải từ trước tới giờ đều khinh thường không muốn đồ vật của sư phụ Đoạ thần hay sao? Sao hôm nay lại chủ động đưa ra phải học trận pháp để đổi đồ?" Thương Lục có chút tò mò.

Tục Đoạn trầm lặng: "Chỗ sư phụ Đọa Thần tất nhiên có vô số kỳ trân dị bảo."

"Đó là tự nhiên, sư phụ đã nói qua rất nhiều lần, bảo bối chỗ sư phụ Đọa Thần so với trong thần điện muốn nhiều hơn mấy lần." Thương Lục gật đầu.

Tục Đoạn rũ mắt, giấu đi ý cười dưới đáy mắt: "Sư phụ đúc kiếm cho ta, nhưng ta lại không có gì để đưa ngài, nghĩ tới nghĩ lui cũng cũng chỉ có thứ tốt nơi sư phụ Đọa Thần này thôi."

"...... Nếu sư phụ Đọa Thần biết ngươi khổ tâm tu luyện, kỳ thật là vì sư phụ, tất nhiên sẽ muốn ngươi đẹp!" Thương Lục tưởng tượng đến hình ảnh kia, nhịn không được rụt rụt cổ.

Tục Đoạn khẽ cười một tiếng, không nói gì, bắt đầu khổ luyện trận pháp, Thương Lục thấy hắn chuyên chú, không quấy rầy Tục Đoạn nữa, chỉ cảm thấy trong lòng Tục Đoạn quá để ý đến sư phụ, như vậy về sau mà cưới vợ, phỏng chừng vợ hắn phải chịu tội... Cái này ở thế gian gọi là gì, ngu hiếu quá mức, đúng, chính là ngu hiếu, có thể vì sư phụ mà không màng tất cả, là loại này.

1

Thương Lục sách một tiếng, ngoan ngoãn đả tọa ở bên cạnh. Mấy ngày này vừa dậy là Tục Đoạn bắt đầu khắc khổ tu luyện, trừ bỏ mấy ngày gặp riêng Quý Thính, còn lại đều chuyên chú luyện vãng sinh trận, ngay cả ăn ngủ đều không màng.

Quý Thính cũng vội, chờ đến khi nàng xử lý xong công việc trong thần điện, đã một năm đi qua, lại lần nữa chú ý kỹ tới Tục Đoạn mới thấy được hắn gầy đi một chút.

"Dạo này không dùng bữa được ngon hay sao, thấy con tiều tụy rất nhiều?" Quý Thính nhíu mày cầm cổ tay hắn, dò ra được mạch đập vẫn bình thường mới buông xuống.

Tục Đoạn đôi mắt sáng rỡ: "Dạo này con vẫn luôn học vãng sinh trận, hiện giờ học xem như cũng gần xong."

"Vãng sinh trận?" Quý Thính kinh ngạc.

Tục Đoạn gật đầu: "Đúng rồi."

"Vãng sinh trận là tụ tập tàn hồn rách nát ngưng tụ lại thành thần phách, là trận pháp đưa người chết đầu thai. Trận pháp còn chưa nói, bởi vì kết cục thay đổi hồn phi phách tán của người chết xem như nghịch thiên sửa mệnh, như vậy trận pháp khó vô cùng, con nghĩ sao mà lại muốn học cái này?" Quý Thính nghi hoặc.

Tục Đoạn dừng một chút, chỉ nói một nửa: "Lúc trước Đọa Thần sư phụ có nói, trận pháp này tuy khả năng cả đời không dùng được, nhưng nếu muốn sử dụng mà lại không biết, nhất định sẽ làm người hối hận cả đời, đây là để không bị hối hận nên con mới muốn học."

2

Quý Thính hơi hơi gật đầu: "Tôn giả thật có tâm." Có thể làm Tục Đoạn dùng ra trận pháp này, tất nhiên là người hắn muốn cứu, nếu không học, một ngày kia muốn dùng đến, lúc đó chỉ sợ thật sự sẽ hối hận vạn phần.

"Cho nên con nhất định phải học được." Tục Đoạn nghiêm túc.

Quý Thính không thể đọc hiểu thâm ý trong mắt hắn, mỉm cười gật gật đầu.

Đáng tiếc lại qua ba năm, hắn vẫn không học xong được, ngược lại cả người bởi vì không luyện được mà nhìn héo héo. Quý Thính còn chưa nói gì, ông lão lại đau lòng trước, tức giận ném túi Càn Khôn cho hắn: "Cho cho cho, thằng nhóc này, vì muốn bảo khí của ta mà định bỏ cả mạng mình hay sao?"

"...... Con mau học xong." Chỉ kém một bước mà thôi, Tục Đoạn cầm túi Càn Khôn, mím môi.

Ông lão hừ lạnh một tiếng: "Nếu sắp học xong thì xem như ta cho ngươi trước, vào trong chọn đi."

"Con cũng phải đi!" Thương Lục vừa tiến tới cánh rừng, nghe được bọn họ đối thoại, vội vàng chạy tới.

Ông lão tức giận liếc hắn một cái: "Ngươi lại không luyện vãnh sinh trận, dựa vào đâu mà muốn đi?" Tuy rằng ông cũng thích Thương Lục, nhưng rốt cuộc thân sơ có khác, đệ tử ngoại thất làm sao so được so với thân đệ tử.

Thương Lục bất mãn: "Con lại không cần đồ của ngài, chỉ là vào xem cùng với Tục Đoạn mà thôi."

"Đúng vậy Đọa Thần sư phụ, cho Thương Lục vào cùng với con đi." Thương Lục so với hắn càng hiểu tâm tư nữ nhân, để hắn làm tham mưu thì rất tốt.

Ông lão nhìn đứa này, rồi lại nhìn đứa kia, hừ một tiếng xoay người đi. Thương Lục lập tức đoạt lấy cái túi trong tay Tục Đoạn, đặt lên mặt đất, thúc giục: "Sư phụ Đoạ thần đồng ý rồi, chúng ta nhanh nhanh vào thôi, ta cũng muốn nhìn bên trong có bảo bối gì."

"Được."

Tục Đoạn bấm một ngón tay, hai người liền xoay người lọt vào trong túi Càn Khôn. Nhìn không gian bốn phía trống trải mà hư vô, Thương Lục cảm khái: "Túi Càn Khôn của sư phụ Đoạ thần...... cũng quá lớn đi." Bọn họ sớm đã không phải người thường, nhưng tầm mắt nhìn vẫn không thấy được giới hạn, chứng tỏ bên trong túi này to đến nỗi họ không thể tưởng tượng.

Hắn búng tay một cái, bốn phía sáng lên rất nhiều, trước mặt hai người xuất hiện biết bao nhiêu là binh khí, những rương linh thạch ngọc khí, dường như toàn bộ trân bảo trên trời dưới đất đều ở chỗ này, tuy đã gặp qua không ít thứ tốt, hai huynh đệ lúc này cũng có cảm giác kinh sợ.

"...... Tục Đoạn, trong góc kia, giống như bị ném như rác rưởi là đàn Phượng Minh thượng cổ thần khí phải không?" Giọng Thương Lục khô khốc.

Tục Đoạn im lặng hồi lâu, yên lặng gật gật đầu: "Phải."

Thương Lục hít hà một hơi: "Chỗ này bự như thế nào mới có thể ném thần khí khắp nơi như vậy?"

Tục Đoạn không để ý tới mấy từ ngữ kỳ quái Thương Lục học được ở nhân gian, bắt đầu chọn tìm lễ vật cho Quý Thính. Hắn nhất định phải lấy cái tốt nhất cho sư phụ.

Thương Lục cảm khái xong, cũng giúp đỡ nơi nơi tìm kiếm, muốn chọn một thứ tốt tặng sư phụ.

"Ngươi cảm thấy sư phụ sẽ thích thứ nào thì chọn ra rồi đặt một chỗ, sau đó chúng ta sàng lọc một lần, tuyển ra cái tốt nhất." Tục Đoạn dặn dò.

Thương Lục liên tục đáp ứng, vừa tìm vừa nhịn không được kinh hô: "Ai, đây là binh khí trước khi chiến thần tru sát ma tướng bị ngã xuống, vậy mà cũng ở đây... Đây là lược nguyệt tiên, chờ chút, lược nguyệt tiên hình như là nàng dùng một nửa nội đan biến thành, vậy mà cũng ở chỗ này..."

Thương Lục blah blah cảm thán, Tục Đoạn lại chuyên tâm tìm kiếm, hoàn toàn làm lơ lời Thương Lục nói, chỉ là tới khi thấy chung quanh an tĩnh hồi lâu, hắn mới ý thức Thương Lục đã lâu không nói gì.

Tục Đoạn ngẩng đầu nhìn về phía Thương Lục, chỉ thấy hắn đang ngồi phát ngốc trước một cái gương đồng. Tục Đoạn nhíu mày đi qua: "Đang xem cái gì?"

"Tục Đoạn ngươi xem, đây là kính tam sinh," Thương Lục kéo hắn ngồi xuống, giải thích, "Lúc trước ta nghe các tiểu tiên nữ nói qua, kính tam sinh này tuy rằng tên là tam sinh, nhưng lại chỉ có thể nhìn đến chuyện xảy ra một đời này, hơn nữa chỉ là từ lúc sinh ra tới giờ, không thể nhìn thấy tương lai."

"Nghe tới tựa hồ không có tác dụng gì." Tục Đoạn không hiểu hắn vì sao vẫn luôn ngồi phát ngốc trước gương.

Thương Lục trầm lặng một chút, sau một lúc lâu cẩn thận nói: "Nếu có thể nhìn đến cảnh tượng lúc chúng ta sinh ra, đó có phải là chúng ta có thể biết chúng ta đến từ đâu, cha mẹ chúng ta ở đâu?"

Tục Đoạn tức khắc không nói, hai huynh đệ nhìn gương, không ai động đậy. Mặc dù có sư phụ yêu thương, mặc dù từ lúc có ý thức thì luôn luôn được vô ưu, nhưng không có nghĩa là bọn họ không muốn biết mình tới từ đâu, không muốn biết mình vì sao lại không giống những người khác, phải trải qua thời gian rất lâu mới có thể trưởng thành.

Hồi lâu sau, Tục Đoạn khàn giọng nói: "Người thường chỉ có thọ mệnh được trăm năm, chúng ta đã sống mấy ngàn năm, dù cho biết tới thì lại thế nào, rốt cuộc tìm không được cha mẹ tộc nhân."

"...... Ít nhất có thể biết cha mẹ trông như thế nào, không phải sao?" Nếu hình ảnh là từ lúc sinh ra, vậy khẳng định có diện mạo cha mẹ, Thương Lục thật sự rất muốn biết, người sinh ra hắn và Tục Đoạn bộ dáng như thế nào.

Tục Đoạn im lặng càng lâu, sau đó hỏi một câu: "Ngươi thật muốn biết?"

"Phải, thật muốn biết." Thương Lục lập tức nói.

Tục Đoạn chậm rãi gật đầu: "Vậy thì xem đi."

Thương Lục lập tức cao hứng, hai người cùng nhau vươn tay, điểm lên gương đồng, trong nháy mắt gương đồng giống như mặt nước dao động, tiếp theo xuất hiện hình ảnh hai người đang ngồi trước gương, hình ảnh vô cùng rõ ràng đến quỷ dị, Thương Lục không tiền đồ liền cảm thấy hoảng sợ, kéo tay áo Tục Đoạn không bỏ.

Hình ảnh hai người bắt đầu lùi ngược lại, đầu tiên là xuất hiện lúc hai người hơn mười tuổi, dần dần biến thành khi còn bé, bởi vì thời kỳ sinh trưởng của hai người quá dài, hình ảnh biến hóa nửa ngày mới tới lúc họ bốn năm tuổi.

Thương Lục sớm đã mệt nhọc, nhưng vẫn cắn răng nhìn chằm chằm gương đồng, rốt cuộc tới lúc hai người ở thời kỳ mới sinh, mà Quý Thính dung mạo chưa từng có chút biến hóa nào đang đứng ở giữa thần điện, ôm một bọc tã lót, nói với thần hầu: "Đứa nhỏ này có duyên với bản tôn..."

Hai người đồng thời chấn động, Thương Lục lập tức hỏi: "Sư phụ ôm chính là ta phải không?"

"...... Phải." Tuy rằng hiện giờ Quý Thính đối bọn họ thật công bằng, nhưng tưởng tượng đến lúc trước nàng đối với ình vô tình không lo lắng, Tục Đoạn liền cảm thấy không dễ chịu.

Thương Lục không tưởng nhiều như vậy, nhìn trong hình chuyển tới lúc thần hầu ôm hai trẻ mới sinh đi ra từ địa phủ, không khỏi sách một tiếng: "Không nghĩ tới chúng ta khi còn bé còn đi qua địa phủ."

Tục Đoạn khẽ cười một tiếng, tiếp tục cùng nhau xem. Sau đó liền thấy được phán quan say khướt kiểm tra đo lường ai lớn ai nhỏ, hai người tận mắt nhìn thấy phán quan làm xong kiểm tra, sau đó thề son thề sắt nói với thần hầu đáp án sai lầm, tức khắc đều chựng lại.

Thương Lục điểm ngón tay, dừng hình ảnh lại ở chỗ hai đứa trẻ mới sinh đang khóc nháo, quỷ dị im lặng một hồi, sau mới nói: "Vừa rồi sư phụ ôm cái bọc tã lót kia, là ta phải không?"

"...... Phải."

"Tuy rằng chúng ta đều có tã lót màu lam, nhưng màu sắc và hoa văn có chỗ khác nhau, cho nên vẫn có thể phân biệt rõ ràng," Thương Lục nuốt nước miếng, để sát vào gương đồng, điểm điểm tã lót trên người một đứa trẻ, "Ngươi xem, đây là ta, chỗ này có một bông hoa trắng nhỏ, mà tã của ngươi có bông hoa màu đỏ, chúng ta khác nhau rất rõ ràng."

"...... Nhàm chán, không có việc gì xem chuyện này để làm gì, có thời gian thì mau chóng giúp sư phó chọn lễ vật đi." Tục Đoạn nói, mặt vô biểu tình xoay người muốn đi.

Thương Lục bắt lấy tay hắn: "Không, không được, việc này quá quan trọng, cần thiết nói rõ ràng mới được."

"Ta phải tìm lễ vật cho sư phụ."

"Ngươi phải ở chỗ này! Ngươi nếu không ở đây, ta sẽ không cho ngươi đi chọn lễ vật!" Thương Lục nóng nảy.

Hai người im lặng, giằng co một lát, Tục Đoạn banh mặt ngồi xuống, xem như thỏa hiệp. Thương Lục lập tức điểm màu sắc và hoa văn, hỏi: "Hoa trắng là ta, hoa đỏ là ngươi, không dị nghị đi?"

"...... Không có."

"Cho nên, vừa rồi phán quan rõ ràng trước nghiệm máu của ta, chứng minh là ta sinh ra trước, nhưng hắn đầu óc không rõ ràng, ra tới thì lại lầm lẫn, xem ngươi thành lớn hơn, ngươi vừa rồi cũng thấy rõ chứ?" Đôi mắt Thương Lục sáng lấp lánh.

Tục Đoạn không muốn nhìn, nghe vậy cũng chỉ là hàm hồ: "Ta không nhìn kỹ......"

"Chúng ta lùi lại, lại xem một lần." Thương Lục lập tức nói.

Tục Đoạn vô ngữ, buông tiếng thở dài, nhìn Thương Lục: "Chúng ta tuy rằng so sánh với người thường, tuổi tác vừa mới mười sáu, nhưng tính ra cũng đã sống mấy ngàn năm, ngươi hiện tại so đo ai lớn ai nhỏ, còn có ý nghĩa sao?"

1

"Tự nhiên có ý nghĩa, ta không thể làm người nào đó bạch chiếm danh hiệu huynh trưởng nhiều năm như vậy, giờ còn muốn tiếp tục chiếm!" Thương Lục đau đớn, giống như lúc trước bị oan khuất ngút trời, "Nếu không có gương đồng này, chỉ sợ ta đời này đều cho mình là em!"

1

"...... Có phải làm em hay không có quan trọng như vậy sao? Nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp ngươi gọi ta ca ca, cho nên không tính ta chiếm tiện nghi của ngươi." Trên mặt Tục Đoạn vẫn như cũ thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, chỉ có đôi tay nắm lại mới có thể bại lộ tâm tình hắn muốn đập cái gương này ra.

Nói ai biết chính mình từ ca ca biến thành đệ đệ, tâm tình cũng sẽ không tốt chút nào.

Mà từ đệ đệ biến thành ca ca, tâm tình Thương Lục lại vô cùng tốt: "Chẳng sợ không được gọi là ca ca, ta đây cũng là ca ca, ta muốn nói cho sư phụ nói cho thần hầu nói cho tất cả tiểu tiên nữ, ta Thương Lục, là ca ca!"

"......"

Xem bộ dáng tiểu nhân đắc chí này của hắn, Tục Đoạn thật muốn động thủ.

* Tác giả có lời muốn nói: Thương Lục: Ta là ca ca ha ha

+

Tục Đoạn: Ta sẽ là sư nương của ngươi.

2

Thương Lục:???