Thương Lục ồn ào muốn nói ra chuyện mình là ca ca cho Quý Thính nghe, bị Tục Đoạn vô tình trấn áp xuống. Thương Lục quỳ rạp trên mặt đất, giãy giụa một hồi, nước mắt lưng tròng nhìn Tục Đoạn: "Cho dù ngươi đánh ta cũng không ảnh hưởng được sự thật ta mới là ca ca."

"...... Ai muốn đánh ngươi, ta chỉ không nghĩ để ngươi nói hươu nói vượn." Tục Đoạn khụ một tiếng.

Thương Lục trừng mắt: "Gương này đã nói ta là ca ca, như thế nào lại là nói hươu nói vượn?!"

"Tóm lại chuyện này không cho ngươi nói bậy, nếu không ta sẽ không để ý tới ngươi!" Tục Đoạn bất mãn nhìn hắn.

Thương Lục im lặng một hồi, buông tiếng thở dài, cả giận: "Thôi được, ta không nói, ngươi buông ta ra đi."

Tục Đoạn hoài nghi liếc hắn một cái, cuối cùng buông hắn hắn ra, kết quả người này vừa được buông ra thì như cá trong nước, trơn như trạch, lại bị Tục Đoạn một lần nữa bắt được. Thương Lục cười cười, thở phì phò nhìn về phía Tục Đoạn: "Thật không muốn làm đệ đệ?"

...... Mặc cho ai mấy ngàn năm làm ca ca, cũng sẽ không đột nhiên muốn làm đệ đệ.

"Được rồi, nhanh nhanh đi chọn lễ vật cho sư phụ đi, chọn xong chúng ta còn phải đi ra ngoài đả tọa." Thương Lục hào phóng vỗ vỗ lên tay Tục Đoạn.

Tục Đoạn lại không tin chuyện ma quỷ của Thương Lục, ngay cả buông hắn ra cũng vẻ mặt cảnh giác. Thương Lục lại thật sự không tính toán chuồn ra đi, rốt cuộc hắn muốn nói ra chuyện này còn rất nhiều cơ hội, cũng không cần vội vàng nhất thời.

"Tục Đoạn, không bằng đưa sư phụ cái này đi!" Thương Lục cầm một bó tơ hồng, đôi mắt sáng rỡ.

Tục Đoạn nhíu mày: "Đây là cái gì?"

"Chấp quản nhân duyên tơ hồng, nghe nói buộc vào cổ tay nam nữ, hai người sẽ có thể sinh ra nhân duyên." Thương Lục nghĩ nghĩ, nói.

Tục Đoạn theo bản năng cảm thấy thật chán ghét: "Ngươi đưa sư phụ cái này làm gì?"

"Sư phụ đã lớn tuổi như vậy, cũng không thấy nàng coi trọng nam nhân nào, nếu trong lòng nàng có người, có thể cho nàng cái này buộc lấy người, như vậy không phải là đưa sư phụ một đoạn nhân duyên hay sao?" Thương Lục càng nghĩ càng thấy có đạo lý, cả người đều kích động.

Tục Đoạn mắt lạnh nhìn hắn: "Trên đời này không có bất luận kẻ nào xứng đôi với sư phụ, ném cái đồ kia đi, về sau không cho phép để ta lại nhìn thấy nó."

"Xì, ở trong mắt ngươi, sư phụ tự nhiên là tốt nhất, nhưng mà thứ này trừ bỏ nhân duyên, còn có công hiệu tâm linh tương thông, thật ra cũng không phải tâm linh tương thông, chỉ là một khi trói định, nếu một bên có nguy hiểm, bên kia sẽ cảm giác được đến... À, mà sư phụ mạnh mẽ như vậy, hẳn là cũng không cần dùng đến." Thương Lục nói xong, cảm thấy thật tiếc nuối.

Tục Đoạn lại trong lòng vừa động nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt, thúc giục: "Đừng động tơ hồng, đi tìm cái khác đi."

"...... A."

Thương Lục hứng thú thiếu thiếu ném tơ hồng xuống, xoay người đi nơi khác tìm đồ. Tục Đoạn lại đứng chỗ đó hồi lâu, đầu ngón tay không tiếng động bắt lấy tơ hồng vào trong tay, bỏ vào trong lòng ngực, sau đó ra vẻ không có việc gì đi nơi khác tìm kiếm.

Hai người ở trong túi Càn Khôn bận rộn hồi lâu, cuối cùng chọn được một thượng cổ thần khí, ông lão nhìn thấy được đồ vật họ tuyển, đau răng mà xuy một tiếng: "Trong túi của ta không được mấy thứ hiếm lạ, thế mà lại bị các ngươi tìm ra được đồ tốt nhất!"

"Sư phụ Đọa Thần là có nhiều thứ tốt nhất." Thương Lục cười hì hì, nịnh bợ.

Ông lão liếc hắn một cái: "Thiếu hoa ngôn xảo ngữ đi, không còn sớm, các ngươi không phải còn muốn đi thần điện hay sao? Cút nhanh lên, đừng ở chỗ này phiền ta!"

"Biết rồi biết rồi!" Thương Lục nói, hai tay dâng túi Càn Khôn lên.

Ông lão không muốn tiếp: "Ngươi cứ cầm đi, không có việc gì làm thì ngươi và Tục Đoạn vào đó giúp ta sửa sang lại một chút."

Thương Lục hiểu ngay, lập tức gật đầu. Sư phụ Đoạ thần này của hắn thích nhất khẩu thị tâm phi, phỏng chừng là muốn cho bọn họ chọn thêm vài thứ, cho nên không chịu lấy lại túi.

"Nếu chúng con lại thích thứ gì khác thì sao?" Hắn vui đùa hỏi.

Ông lão hừ lạnh một tiếng: "Nơi này ta có biết bao nhiêu bảo bối, sẽ để ý tới mấy cái cỏn con này hay sao?"

"Đa tạ sư phụ Đọa Thần!" Thương Lục cao hứng nói lời cảm ơn, quay đầu nhìn Tục Đoạn, "Chúng ta đi thôi."

Tục Đoạn dừng một chút, nói với Thương Lục: "Ta có lời nói với sư phụ Đoạ thần, ngươi đi ra ngoài trước."

"A." Thương Lục không hỏi muốn nói gì, nghe vậy liền đi ra ngoài.

Ông lão nghe được Tục Đoạn nói câu kia thì đứng lại chờ, nhướng mày: "Muốn nói gì?"

"Đồ nhi cầm thêm một thứ ở túi Càn khôn... Sư phụ Đoạ thần có thể cho con sao?" Tục Đoạn móc tơ hồng ra, sắc mặt có chút quẫn bách, hắn liên tục xin đồ của sư phụ Đoạ thần, có chút ngượng ngùng.

Ông lão nhìn thấy tơ hồng thì cảm thấy thật hứng thú, nhìn hắn: "Ngươi có hứng thú với cô nương nhà ai đây?"

"...... Không phải," Tục Đoạn ngập ngừng, "Chỉ là Thương Lục nói, lấy vật này trói lại hai người, nếu một bên xảy ra nguy hiểm, bên kia có thể nhận ra được ngay, con, con nghĩ thứ này sẽ có tác dụng."

Sư phụ cả người đầy máu xuất hiện trước mặt hắn lần trước, tuy rằng cách đó đã gần cả ngàn năm, nhưng mỗi lần nhớ tới, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, cho nên muốn dùng cùng với sư phụ, như vậy ngày sau nàng có gặp nguy hiểm thì hắn có thể đến giúp đỡ.

Ông lão tưởng trật: "Ngươi định dùng với Thương Lục? Nhưng mà thứ này chỉ hữu dụng với người thường, các ngươi tuy rằng là thai phàm, nhưng tu vi đã gần được phi thăng, chỉ sợ không có tác dụng gì."

Đối với bọn họ còn không có tác dụng, đối với sư phụ chẳng phải là một chút cũng không có? Tục Đoạn thật thất vọng, lấy tơ hồng định trả lại, nhưng bị ông lão đẩy đi ra ngoài: "Chút nữa ta đi Đông Hải uống rượu, các ngươi đi nhanh đi."

Tục Đoạn bất đắc dĩ, đành nhét đoạn tơ hồng lại trong lòng ngực, đi ra ngoài cùng với Thương Lục trở về Thần điện.

Vừa đến Thần Điện, Tục Đoạn muốn đi tìm Quý Thính ngay, Thương Lục tung ta tung tăng đi theo, đi được vài bước, Tục Đoạn liền ngừng lại: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

"Không phải đem tặng lễ vật cho sư phụ hay sao? Ta cũng đi." Thương Lục đĩnh đạc nói.

Tục Đoạn mím môi: "Là ta muốn đưa, lại không phải ngươi đưa, ngươi đi theo làm gì?"

"... Ta phụ ngươi chọn cả một buổi chiều!" Thương Lục trừng mắt.

Tục Đoạn hừ nhẹ một tiếng: "Vậy thì sao, tóm lại không cho ngươi đi chung."

Thương Lục vô cùng bất mãn với hành vi tá ma giết lừa này của hắn, im lặng một chút, mắt sáng lên: "Có phải ngươi sợ ta nói cho sư phụ ta mới là ca ca?"

Nếu không phải Thương Lục nhắc tới, Tục Đoạn đã quên mất chuyện này, nghe vậy hừ nhẹ: "Biết còn không chạy đi cho nhanh, không cho nói việc này với sư phụ."

"Phi phi phi, lòng dạ hẹp hòi, ta đi về trước, ngươi đi tìm sư phụ đi." Thương Lục đắc ý liếc hắn một cái, xoay người trở về thiên điện.

Trong mắt Tục Đoạn hiện lên ý cười, hắn quay đầu đi tìm Quý Thính.

Quý Thính đang ngồi trước điện nhìn ngắm mây bay, đột nhiên một cái ngọc bội được đưa ra trước mặt mình, nàng chớp mắt, nhận lấy: "Thượng cổ thần khí, là đồ tốt, Đọa Thần cho con?"

"...... Phải, sư phụ thích sao?" Tục Đoạn khẩn trương đứng bên cạnh.

Quý Thính cười cười: "Cầm vào thật ấm áp, rất thích."

"Vậy đưa cho sư phụ." Tục Đoạn lập tức nói.

Quý Thính hơi ngập ngừng: "Thứ này trợ giúp cho con tu luyện, cho ta làm gì?"

"Tục Đoạn đã có ngọc bội tốt nhất trên đời, cái này tốt nhì đưa cho sư phụ, sư phụ không chê là được." Tục Đoạn cúi đầu, yêu thích vỗ về ngọc bội treo bên hông.

Quý Thính bật cười: "Ngọc bội của ta tuy có chút linh lực, nhưng làm sao so được với thượng cổ thần khí, nếu Đọa Thần biết con nói rằng ông ấy không bằng ta, nhất định sẽ muốn tức chết."

"Tục Đoạn thật sự nghĩ như vậy." Tục Đoạn nhỏ giọng, sau đó vừa ngẩng đầu lên, thùy tai trắng nõn mượt mà của Quý Thính đột nhiên rơi vào tầm mắt, hắn hơi chựng lại, cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ nổi lên trong lòng, trái tim cũng cảm thấy ma ma.

Quý Thính kỳ quái nhìn hắn: "Ngẩn người làm gì đó?"

"...... Suy nghĩ làm sao để khuyên sư phụ nhận lấy tâm ý của Tục Đoạn." Tục Đoạn mặt không đổi sắc, bên tai lại đỏ lên.

Quý Thính cười cười treo ngọc bội lên bên hông, ngọc bội nho nhỏ lập tức phát ra ánh sáng: "Không cần khuyên, sư phụ nguyện ý nhận tâm ý của Tục Đoạn."

"Đa tạ sư phụ." Tục Đoạn cười, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.

Quý Thính nhéo mặt hắn, thấy hắn vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn: "Nhiều năm như vậy, con vẫn như thế, Thương Lục lại thay đổi rất nhiều."

"Hắn làm sao?"

Quý Thính thở dài: "Tựa hồ đã trưởng thành, tuy rằng vẫn giống như trước đi theo sau bản tôn, nhưng không thân mật như trước nữa, ngay cả vuốt mặt cũng không cho bản tôn làm."

"Không sao, sư phụ có thể vuốt Tục Đoạn, Tục Đoạn thích thân cận với sư phụ." Tục Đoạn nói, cẩn thận cầm lấy một phần áo Quý Thính, sau đó cười vui vẻ.

Quý Thính buồn cười chụp tay hắn: "Không lớn không nhỏ, đến khi nào mới có thể lớn lên!"

"Trước mặt sư phụ, Tục Đoạn hy vọng vĩnh viễn sẽ không lớn." Tục Đoạn nghiêm túc.

Quý Thính cười, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Mà ở thiên điện, Thương Lục cảm thấy nhàn chán, đi tới đi lui vài vòng, cuối cùng chú ý lại chỗ túi Càn khôn.

Vừa rồi nhìn đến một nửa, bởi vì chuyện ca ca đệ đệ mà đã quên xem tiếp, hắn còn chưa nhìn được mặt cha mẹ nha. Thương Lục hứng thú, điểm tay một cái, lắc mình vào trong túi, một lần nữa tiếp tục xem hình ảnh trong gương.

Khi Tục Đoạn tìm tới, hắn đã xem xong toàn bộ nội dung, thất hồn lạc phách ngồi trên giường phát ngốc. Tục Đoạn cau mày: "Làm sao vậy?"

"Tục Đoạn......" Thương Lục nhìn thấy hắn, hốc mắt đỏ lên, "Ta nhìn thấy cha mẹ."

Tục Đoạn nhìn bộ dáng Thương Lục, trong lòng lộp bộp: "Làm sao vậy?"

Đầu ngón tay Thương Lục hoa lên, giữa hai người xuất hiện hình ảnh trên không, là lúc hai người mới sinh ra. Tục Đoạn nhìn thấy Nhân tộc bị Ma tộc tàn sát, một nữ nhân có năm phần giống hắn và Thương Lục vì bảo vệ hai đứa trẻ mà bị xé thành mảnh nhỏ, nhìn thấy một nam nhân con mắt đỏ rực cho bọn họ ăn Thiên Ngữ Đan, sau đó đồng quy vu tận với Ma tộc.

Bọn họ nhìn hình ảnh chưa bao giờ thấy qua này, xa lạ đến giống như đang xem chuyện xưa của người khác, nhưng người phụ nữ yêu thương vỗ về, người đàn ông thống khổ gào rống, cùng với tiếng trẻ con vô tri gào khóc, đều nhắc nhở bọn họ, trận chiến này có quan hệ đến ai.

Hình ảnh càng ngày càng trong suốt, cuối cùng hóa thành một làn khói trắng tiêu tán, Tục Đoạn rũ mắt xuống, Thương Lục khóc nức nở, mở miệng: "Ta thế mà không biết cha mẹ và tộc nhân lại không có kết cục tốt, mà lúc trước không hiểu chuyện còn từng oán hận cha mẹ vứt bỏ, thật sự quá tệ."

"Việc này đã qua đi mấy ngàn năm, ngươi cũng đừng chấp nhất quá." Tục Đoạn nhàn nhạt nói.

Thương Lục hít híu mũi: "Tuy rằng đã qua đi mấy ngàn năm, nhưng Ma tộc tất nhiên còn tồn tại, Tục Đoạn, không bằng chúng ta đi báo thù đi."

"Ngươi có biết vì sao sư phụ bao lâu nay chưa từng nói cho chúng ta biết những việc này?" Tục Đoạn nhìn Thương Lục.

Thương Lục sửng sốt: "Vì sao?"

"Một là chúng ta còn quá nhỏ, không nên bị giáo dục mang lên cừu hận, thứ hai... chúng ta cũng chưa có năng lực báo thù, không bằng chờ thêm, trước thoát ly phàm thai rồi nói tiếp." Tục Đoạn cực kỳ bình tĩnh.

Thương Lục ngơ ngẩn nhìn hắn: "Nhưng mà...... Ngươi không hận sao?"

"Hận, nhưng cũng nên phù hợp thực tế." Tục Đoạn nói xong im lặng hồi lâu, rũ mắt xuống, nói, "Ngươi nghỉ ngơi đi, sau này tu luyện nhiều hơn, một ngày kia đi tìm Ma tộc báo thù."

Hắn nói xong, xoay người đi ra ngoài, sắp ra tới cửa, Thương Lục đột nhiên kêu lại: "Tục Đoạn."

Tục Đoạn dừng lại, nhưng không quay đầu: "Thế nào?"

"...... Ma tộc bất lão bất tử, so sánh với chúng ta tộc nhân, bọn họ đã sống mấy ngàn năm." Thanh âm Thương Lục hơi hơi phát run.

Tục Đoạn quay đầu lại nhìn hắn, đối diện với con mắt đỏ bừng của Thương Lục, im lặng một hồi, đi ra khỏi thiên điện. Hắn một mình đi về hướng Thấm Tuyết Viên, dọc đường đi vô cùng bình tĩnh, chỉ tới khi tiến vào trong sân mới nhìn xuống đôi tay hơi hơi run rẩy.

Suốt một đêm không ngủ được, lăn qua lộn lại, trong đầu đều là ánh mắt tuyệt vọng của mẫu thân trước khi chết, còn có ánh mắt Thương Lục lúc ban cuối kia. Trong lòng Tục Đoạn thật bất an, đến khi trời hơi sáng một chút, hắn đứng dậy đi đến thiên điện.

Sáng sớm còn hơi hơi lạnh lạnh, các tiểu tiên nữ lui tới an an tĩnh tĩnh, nhìn thấy Tục Đoạn cũng chỉ hành lễ một chút, không ai tiến lên bắt chuyện. Đã nhiều năm trôi qua, bởi vì Quý Thính cũng coi trọng Tục Đoạn, các nàng cũng nghiêm túc đối đãi hắn, chỉ là tính tình Tục Đoạn lãnh đạm, các nàng trước mặt hắn cũng không dám nói nhiều.

Tục Đoạn như thường không để ý tới những người này, đi thẳng tới phòng ngủ Thương Lục, gõ cửa, mãi vẫn không nghe tiếng trả lời, trong lòng tức khắc hơi hoảng lên, đẩy cửa vọt vào ——

Không có ai.

Tục Đoạn lạnh mặt tìm khắp phòng ngủ, không thấy được một bóng người, ngay cả túi Càn khôn Đọa Thần đưa cho cũng không thấy đâu, cuối cùng hắn nhìn thấy được một tờ giấy trên bàn, hiển nhiên là Thương Lục viết cho hắn. Nhìn thấy Thương Lục một mình đi Ma giới, đáy mắt Tục Đoạn hiện lên một tia lệ khí, mà tờ giấy trong tay hắn cũng tự cháy.

Từ trong phòng ngủ Thương Lục ra, Tục Đoạn đã vô cùng bình tĩnh, trên đường đi gặp tiểu tiên nữ, hắn kêu một người lại gần: "Nếu thượng thần hỏi ta và Thương Lục, ngươi nói cho ngài chúng ta đã hạ trần đi đến chỗ Đọa Thần." Sư phụ vừa mới dưỡng thương xong, hắn không thể để sư phụ đi theo mạo hiểm.

"...... Vâng."

Tục Đoạn dặn dò xong, banh mặt cầm Tục Thính kiếm, thẳng tiến hướng Ma giới.

......

Quý Thính sáng sớm tỉnh lại, tâm thần vẫn không yên, lần trước có loại cảm giác này là khi Tục Đoạn bị treo ở chỗ Đọa Thần, nàng không dám xem nhẹ loại trực giác này, liền kêu người đi gọi Thương Lục và Tục Đoạn, định bảo bọn họ mấy ngày nay không được chạy loạn, chờ đến khi cảm giác này mất đi rồi nói tiếp.

Tiểu tiên nữ đi gọi người thật mau đã trở lại, cùng với tiểu tiên nữ buổi sáng nói chuyện với Tục Đoạn. Tiểu tiên nữ nhìn thấy Quý Thính, cong người hành lễ: "Thượng thần, Thương Lục và Tục Đoạn đi xuống chỗ tôn giả Đọa Thần, Tục Đoạn cố ý dặn dò tiểu tiên, nếu thượng thần có hỏi thì nói cho ngài biết."

"Được, ngươi đi xuống đi." Quý Thính nhàn nhạt gật đầu, chờ khi tất cả mọi người đi rồi, sắc mặt trầm hẳn, bấm ngón tay tính xem hai đứa nhỏ đi đâu.

Sau một lúc, tra ra được bọn họ lúc này đang ở Ma giới, sắc mặt Quý Thính lập tức biến đổi, lập tức hướng đến đó.

Khi nàng tiến vào Ma giới, khắp nơi đã là thi thể ngang dọc, tàn chi đoạn thể tiếng kêu than giận dữ, mà cách đó không xa còn truyền đến tiếng đánh nhau. Quý Thính nhìn đến người Ma tộc bị thương đã cảm thấy trong lòng lộp bộp, nghe được tiếng rống giận của Thương Lục từ xa, không chút nghĩ ngợi lao qua tới.

Vừa xuất hiện bên người Thương Lục, một luồng ánh sáng cắt tới, Quý Thính không chút do dự hóa giải, đánh một chưởng ra về phía đối phương.

"Sư phụ?" Nửa quỳ trên mặt đất, Thương Lục kinh ngạc nhìn thấy Quý Thính.

Quý Thính mặt lạnh nhìn qua, nhìn đến nửa bên mặt hắn đã bị hủy đến không còn hình dạng gì, giờ phút này còn có máu đen tràn ra ngoài vết thương che đầy khuôn mặt, trong lòng thật tức giận, lại thấy cách đó không xa Tục Đoạn đứng run rẩy, nàng càng phẫn nộ không thôi: "Các người thật to gan, ai cho các người tới Ma giới?"

"Chúng con là tới báo thù diệt tộc!" Thương Lục phun ra một búng máu tươi, hoàn toàn không hối hận chuyện mình xúc động mà tới đây.

Quý Thính ngẩn ra: "Các con làm sao biết......"

"Đừng hỏi chúng con làm sao biết được, tóm lại là đã biết," Mắt Thương Lục đỏ ửng, "Là người này, mang theo Ma tộc giết cha mẹ con, giết tộc nhân con, thù này con phải báo!"

Ma Vương nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Báo thù? Ngươi cầm một túi Càn Khôn đầy pháp khí cũng không làm khó dễ gì được ta, có tư cách gì nói muốn báo thù?" Hắn nói, nghiền nát túi Càn khôn trong tay.

Quý Thính nhìn thấy đã biết pháp khí đã dùng hết, khó trách hai đứa nhỏ này có thể nháo ra động tĩnh lớn như vậy ở Ma giới, thì ra là có pháp khí bàng thân.

Nàng hít sâu một hơi, vung tay áo quấn lấy eo Tục Đoạn, kéo hắn ra phía sau. Trong lúc di chuyển, Tục Đoạn lại phun ra một búng máu, miễn cưỡng được Thương Lục đỡ mới không ngã xuống. Từ đầu đến cuối ánh mắt hắn không rời Quý Thính, không biết suy nghĩ gì.

"Ma Vương điện hạ, chuyện hôm nay phát sinh đột nhiên như vậy, bản tôn cũng không biết hai tên nghiệt đồ này sẽ đến tìm ngài gây phiền toái, nhưng mà sở dĩ bọn họ tới đây là do lúc trước Ma Vương điện hạ tạo nghiệt, cho nên thỉnh điện hạ không so đo với việc hôm nay, để bản tôn dẫn bọn họ trở về." Quý Thính nhìn về phía Ma Vương.

Thương Lục nghe vậy lập tức không phục muốn nói gì đó, lại bị Tục Đoạn kéo lại, hắn chỉ có thể nhịn xuống ngậm miệng lại.

Ma Vương lạnh lùng nhìn Quý Thính: "Thượng thần nói thật hay, bọn chúng dùng pháp khí hủy hoại cả nửa cái Ma giới, bây giờ nói đi thì đi, khi Ma giới chúng ta không người sao?"

"Vậy điện hạ tính toán như thế nào?" Quý Thính nhàn nhạt nhìn hắn.

Ma Vương cong môi: "Lưu lại mạng bọn chúng."

Quý Thính cười nhạt một tiếng, đột nhiên ra tay với Ma Vương. Ma Vương đột nhiên lui về phía sau, sau đó là thiên quân vạn mã xuất hiện từ hư không, phóng tới chỗ đám người Quý Thính. Quý Thính lập tức hạ kết giới bảo vệ hai đứa nhỏ bị thương nặng, sau đó ra tay chém giết đám quân Ma tộc.

Tục Đoạn không chút nghĩ ngợi muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị kết giới bắn ngược lại, hắn cầm Tục Thính gắng gượng đứng dậy, cắn răng chém vào kết giới. Thương Lục nhìn thấy Quý Thính bị vây giữa muôn vàn Ma tộc, cuối cùng cũng biết sợ, học Tục Đoạn một đao lại một đao chém vào kết giới, muốn mau chóng chém vỡ kết giới đi ra ngoài hỗ trợ.

Quý Thính nhận thấy bọn họ phá động kết giới, nhưng không rảnh lo đến, chỉ có thể tùy bọn họ. Ma Vương biết được mình đánh không lại Quý Thính, vô sỉ dùng chiến thuật biển người, làm người Ma tộc người trước ngã người sau lên, đánh chém với Quý Thính, định sau khi Quý Thính hao hết linh lực thì tự mình mới lên.

Quý Thính biết kế hoạch của hắn, nhưng không có biện pháp nào. 900 năm trước chiến đấu với ma long, vết thương kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, lúc này lại tiếp tục chém giết, không phải không cố hết sức, nhưng hôm nay đã không thể đàm phán với Ma Vương, chỉ có thể đánh tới khi bọn họ chịu phục mới thôi.

Ngày hôm đó, Ma giới bị tinh phong huyết vũ, khắp nơi máu chảy thành sông, tuy Ma tộc sống trong huyết tinh nhưng đối với hương vị đầy máu me hiện giờ cũng thật kinh sợ.

Kết giới không thể chém gãy, mà Quý Thính cũng đã tới cực hạn, đặc biệt khi Ma Vương lấy ra thần khí lúc trước đoạt đi từ tay Thương Lục, nàng càng chỉ có thể gian nan chống đỡ. Sau một lần bị thượng cổ thần khí gây thương tích, Quý Thính ngã lăn ra đất, phun ra một búng máu.

"Sư phụ!" Đôi mắt Tục Đoạn đỏ bừng, kiếm Tục Thính phát ra ánh sáng xanh lè.

Ma Vương đi đến trước mặt Quý Thính, khinh miệt dùng tam xoa kích chỉ vào Quý Thính: "Nghe nói nội đan thượng thần còn mạnh hơn Thiên Ngữ Đan vạn lần, ngày xưa ta bỏ mất qua Thiên Ngữ Đan, không nghĩ hiện giờ có của càng tốt hơn tự đưa tới cửa, cũng không uổng công ta tiêu hao lực lượng Ma tộc để bắt lấy thượng thần."

"Tru sát thượng thần, ngươi biết tội gì không?" Quý Thính lãnh đạm nhìn hắn.

Ma Vương khẽ cười một tiếng: "Chờ các ngươi chết hết, sẽ không còn ai biết ta tru sát thượng thần." Hắn nói xong, không chút do dự đâm tam xoa kích vào Quý Thính.

Quý Thính lắc mình trốn đi, cố chống một hơi lại triền đấu tiếp với hắn. Ma Vương không nghĩ tới Quý Thính bị thương tới như vậy mà còn có sức nhiều đến thế, khi thấy được mình không có khả năng thắng được ngay lập tức, hắn cầm tam xoa kích đâm tới Thương Lục trong kết giới.

Tam xoa kích của hắn cũng là thượng cổ thần khí vừa đoạt được, đâm thủng một kết giới thật dễ dàng, Quý Thính cả kinh, lập tức vọt tới bên này, lại không ngờ Ma Vương cười đắc ý, đột nhiên chuyển hướng đâm về phía Quý Thính, Quý Thính không kịp đề phòng bị một kích xuyên qua thân thể.

Máu vọt ra có vòi, Thương Lục ngơ ngẩn mở to mắt, trong mắt là hình ảnh Quý Thính ngã gục xuống.

"Sư phụ!" Tục Đoạn tê tâm liệt phế rống lên, ánh sáng xanh Tục Thính bao trùm trên người hắn, kết giới theo tiếng rống cũng vỡ ra.

Ma Vương rút ra tam xoa kích, định đâm Quý Thính một lần nữa, một thân ảnh đã cướp được Quý Thính tránh đi, một thân ảnh khác cầm đao Nguyệt Ảnh triền đấu với hắn.

"Sư phụ...... Sư phụ......" Tục Đoạn cẩn thận ôm Quý Thính, đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Quý Thính hé miệng, máu tươi tràn ra, trên người cũng dần dần xuất hiện điểm sáng bay bay lên. Nàng thở hổn hển cầm lấy tay Tục Đoạn, nhẹ giọng: "Đừng sợ..."

"Sư phụ! Không cần, không cần......" Tục Đoạn cầu xin nàng, lại không biết cầu xin cái gì, chỉ có nước mắt tràn ra không ngừng.

Quý Thính đau lòng giúp hắn lau nước mắt, lại chỉ xoa máu của mình lên mặt hắn, nàng than nhẹ: "Sư phụ vô năng... Sư phụ, bảo vệ không được các con..."

Nàng vừa dứt lời, Thương Lục liền bị đánh té trên mặt đất, nàng nhìn thấy Ma Vương muốn đâm Thương Lục, dùng tia linh khí cuối cùng bắn ra, đánh kích đi hướng khác. Thương Lục lăn một vòng trên mặt đất, rống giận một lần nữa phóng về phía Ma Vương. Quý Thính vô lực nhắm mắt lại, nghe được tiếng hô tuyệt vọng của Tục Đoạn, nuốt trở lại tiếng thở dài.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng mơ hồ nghe được Đọa Thần đã đến, trong lòng nặng nề rốt cuộc buông xuống. Ma Vương đã tiêu hao sức mạnh rất nhiều, hiện giờ Đọa Thần tới, hai đồ đệ của nàng rốt cuộc sẽ được bảo vệ.

Tục Đoạn ngơ ngẩn nhìn Quý Thính ngã xuống tay mình, không biết sao lại đột nhiên vô cùng bình tĩnh, giống như mọi thứ đều không phải thật, sau một lúc, hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Sư phụ?"

Quý Thính đáp lại hắn bằng vô số điểm sáng xuất hiện từ cơ thể nàng, từ từ bay lên không trung. Thượng thần ngã xuống thường sẽ biến thành sao trên trời, vĩnh tồn ngàn vạn năm.

Tim Tục Đoạn run lên, đột nhiên đứng dậy bày bố vãng sinh trận, muốn thu linh phách vỡ vụn của Quý Thính trở lại.

Đọa Thần sau khi đánh lui Ma Vương, đỡ Thương Lục đi về hướng bên này, nhìn đến Tục Đoạn điên cuồng bày trận, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng: "Tục Đoạn, vãng sinh trận có thể tụ lại hồn người, lại không thể dùng với thượng thần, con không cần uổng phí sức lực." Huống chi, Tục Đoạn chưa bao giờ được thành công.

Tục Đoạn lại như không nghe thấy, con mắt đỏ au không ngừng lặp đi lặp lại động tác, Thương Lục muốn tiến lên, bị Đọa Thần kéo lại, chỉ có thể rơi nước mắt nhìn Tục Đoạn cứ làm một lần lại một lần.

Không trung Ma giới là màu đỏ, rõ ràng còn ánh sáng, lại cho người cảm giác không thấy ánh mặt trời, mọi thứ thật lạnh lẽo, trên trán Tục Đoạn ra rất nhiều mồ hôi. Đọa Thần thở dài, muốn mang Thương Lục sắp ngất đi rời khỏi chỗ này, vừa mới xoay người, vô tình bất thần nhìn về phía Quý Thính.

Chỉ thấy những điểm sáng trước đó đang bay lên không trung đột nhiên lại một lần nữa tụ lại với nhau, dần dần hình thành hư ảnh thân thể Quý Thính lơ lửng trên không, mà giữa trán Tục Đoạn cũng xuất hiện thêm một dấu vết màu xanh lá hình thành từ lệ khí.

Tục Đoạn thế nhưng luyện thành vãng sinh trận...... Không đúng, đây không phải vãng sinh trận, vãng sinh trận chỉ có thể tụ tập hồn phách phàm nhân, mà trận pháp này lại có thể tụ hồn của thượng thần lại. Đọa Thần khiếp sợ nhìn Tục Đoạn, nhìn đến dấu vết giữa trán hắn, đột nhiên nhíu mày: "Tục Đoạn, ngươi tẩu hỏa nhập ma?"

"Sư phụ Đọa Thần, thần hồn sư phụ đã tụ tập lại, kế tiếp nên làm thế nào?" Tục Đoạn nhìn về phía Đọa Thần, đáy mắt chỉ đầy hờ hững.

Đọa Thần biết hiện tại không phải thời điểm lo lắng Tục Đoạn tẩu hỏa nhập ma, lập tức tiến lên xem xét hồn phách, suy nghĩ một hồi: "Quý Thính là phàm nhân thành thần, hồn phách tự nhiên phải dùng phàm thai để dưỡng, không bằng đầu tiên nuôi dưỡng hồn mấy trăm năm, sau đó đem hồn phách nhập vào luân hồi đạo đời trước, còn thân thể này để ở cây thần vạn năm tu bổ, chờ đến khi thời cơ chín mùi thì tiếp thu hồn phách trở lại."

"Nghe theo sư phụ Đọa Thần." Tục Đoạn sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống hành lễ.

Đọa Thần đỡ hắn lên: "Ngươi và Thương Lục trở về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để ta làm."

"Sư phụ Đọa Thần......"

"Nghe lời, nếu không ta mặc kệ." Đọa Thần nghiêm túc.

Tục Đoạn lặng im một chút, đầu ngón tay run rẩy móc lấy tơ hồng ra, một đầu cột vào cổ tay mình, một đầu để lên thần hồn của Quý Thính, vừa lúc nối hai người lại với nhau, tơ hồng liền biến mất. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Đọa Thần, Tục Đoạn thành kính nhìn thần phách Quý Thính: "Sư phụ đi đầu thai trước, Tục Đoạn rất mau sẽ đi tìm người."

Nói xong, hắn nhìn Đọa Thần: "Sư phụ Đọa Thần, làm phiền ngài."

Trong lòng Đọa Thần còn đang sông cuộn biển gầm, nhớ lại thái độ Tục Đoạn quá mức chú ý tới Quý Thính, tựa như hiểu ra được chuyện gì, ông nén khiếp sợ thu lại thân thể và thần hồn của Quý Thính, lại đem Tục Đoạn và Thương Lục đưa về thần điện dưỡng thương, sau đó mới đi an bài cho Quý Thính.

Chớp mắt lại mấy trăm năm.

Vì làm Quý Thính dưỡng được tốt ở đời trước, Đọa Thần cố ý chọn cho nàng thân phận hoàng tộc ở nhân gian, sau đó đặt thân thể nàng dưỡng chỗ cây thần.

Lúc Tục Đoạn dưỡng thương, chuyện hắn làm nhiều nhất là canh giữ thân thể và thần hồn của sư phụ, chăm lo cả mấy trăm năm, chờ đến khi thần hồn đầu thai, hắn dùng kính thiên địa nhìn xuống hoàng cung ở thế gian.

Hắn bất mãn khi thấy Quý Thính không được sinh ra dưới thân phận công chúa trưởng, nghe theo lời Đọa Thần nói, hiện giờ nữ nhân có thai Quý Thính là phi tử mà đế vương sủng nhất, con của nàng mới càng được sủng ái, lại xem sinh hoạt của phi tử này xác thật xa hoa lãng phí, Tục Đoạn mới yên tâm.

Mười tháng sau, Quý Thính được sinh ra, Tục Đoạn vì làm đế vương nhân gian càng coi trọng nàng, cố ý biến ảo báo mộng, báo rằng đây là thịnh thế chi nữ, nàng tốt thì vương triều sẽ tốt, nàng không tốt, vương triều sẽ bị thua. Sau đó trong một canh giờ sau khi nàng sinh ra, giáng mưa xuống một khu vực khô hạn. Trong lúc nhất thời, vương triều yêu thương công chúa này đến cực điểm.

Tục Đoạn vừa lòng nhìn mấy chuyện này, nhìn Quý Thính từ một mầm thai sinh trưởng thành cô nương bụ bẫm, từ đứa trẻ trong tã lót biến thành đứa nhỏ nghiêng ngả lảo đảo chập chững, thỉnh thoảng nhịn không được nhớ nhung còn trộm đi hoàng cung, suốt đêm nhìn dung nhan nàng mà phát ngốc.

Đảo mắt đã qua đi bảy năm, Quý Thính đã sáu tuổi. Đọa Thần nhìn không được Tục Đoạn cả ngày uổng phí thời gian, mạnh mẽ kéo hắn ra khỏi kính thiên địa: "Quý Thính rất tốt, ngươi nhàn như vậy thì trước tiên làm tiêu đám lệ khí trên trán đi, nếu không ngày nào đó xảy ra chuyện, coi chừng không còn được gặp lại Quý Thính!"

Tục Đoạn vốn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ khi nào nghe được hai chữ Quý Thính mới phản ứng lại, giờ phút này nghe được Đọa Thần nói cũng đúng, phản ứng đầu tiên là hiện tại sư phụ đã sáu tuổi, trăm năm ở thế gian chỉ là trong một chớp mắt, nếu khi sư phụ trở về nhìn thấy trên trán hắn có dấu vết, nhất định sẽ thật lo lắng.

"Đồ nhi đi bế quan ngay." Tục Đoạn xoay ngay người đi linh tuyền.

Đọa Thần vẻ mặt vô ngữ, tuy rằng ông đã sớm biết dùng Quý Thính với Tục Đoạn sẽ có tác dụng, nhưng trong tâm tư vẫn không thể thừa nhận, tới giờ phút này đã không có biện pháp nào khác mà phải dùng chiêu này... Cho nên, Tục Đoạn đối với Quý Thính là loại cảm tình này hay sao? Tưởng tượng đến chuyện này, Đọa Thần lại muốn vỡ đầu ra.

Thích sư phụ của mình, đây quả thực là khinh sư diệt đạo!

Tục Đoạn không biết tâm tư Đọa Thần giờ phút này có bao nhiêu phức tạp, hắn đi vào linh tuyền, an tâm đả tọa tinh lọc lệ khí, tuy rằng hiện giờ hắn chưa phi thăng nhưng cũng chỉ còn kém một bước, đã sớm qua khỏi thời kỳ yêu cầu ăn uống bổ dưỡng, cho nên không ăn không uống bế quan trăm năm cũng không thành vấn đề.

Lệ khí giữa trán tan rất chậm, nhưng vẫn dần dần tiêu tán, như vậy khoảng vài chục năm sẽ tiêu trừ được toàn bộ, đáng tiếc hắn bế quan được mười một năm, trên cổ tay dường như có vật gì đó lôi kéo, trong nháy mắt tâm tư Tục Đoạn trở nên hỗn loạn, nỗ lực từ trước tới giờ đã hoàn toàn uổng phí hết cả.

Đáy mắt hiện lên tia máu đỏ, rất mau hắn đã đi xuống thế gian. Tơ hồng động có nghĩa sư phụ bị nguy hiểm, hắn phải chạy nhanh đi.

Trên đường đi theo tơ hồng tìm sư phụ, hắn dùng Thần khí xem mấy năm qua của Quý Thính, kết quả vừa nhìn đến đã đen mặt lại. Sau khi hắn bế quan, vương triều đột nhiên bị hủy diệt, thân phận công chúa của Quý Thính đã không còn, là người trong cung liều chết hộ tống nàng ra ngoài mới bảo toàn được mạng sống.

Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, không bao lâu sau khi ra cung, nàng bị lừa bán đến thanh lâu, bắt đầu làm khổ dịch, nhờ vào tính mẫn tuệ trời sinh nên nàng biết giả xấu mà sống được bình an, tuy nhiên trước đó không lâu bị tú bà vô tình nhìn tới được dung mạo thực, hiện giờ đang bị nhốt, chuẩn bị bị bán ra đêm đầu tiên.

Tục Đoạn nhìn đến Quý Thính người mặc mỹ y đỏ rực, khuôn mặt đầy bất lực ngồi ở mép giường, trong mắt trở nên lạnh lùng, chỉ muốn tàn sát hết đám người trong thanh lâu. Nhưng hắn đành nhịn xuống, không chỉ bởi vì bỏ xuống thiên kiếp của mình, càng là vì Quý Thính.

Nếu bởi vì nàng mà làm chết người, chỉ sợ công đức nàng sẽ bị giảm, không dễ lấy lại phần tích đức này.

Tục Đoạn lạnh mặt, thật mau đã tới thanh lâu, che đi dấu vết giữa trán, đi vào trong. Tú bà nhiệt tình đứng trước cửa đón khách, nhìn thấy vật liệu quần áo hắn thật bất phàm, lập tức vô cùng cao hứng đi lên đón tiếp: "Công tử có chút lạ mắt, chẳng lẽ là tới lần đầu tiên? Để nô gia kêu mấy cô nương tiếp đón công tử, miễn cho công tử đêm dài tịch mịch."

"Không cần, ta tới là vì Quý Thính cô nương, không được để người khác làm phiền ta." Tục Đoạn hung ác nham hiểm liếc bà ta một cái.

Tú bà bị hắn làm cho hoảng sợ, ngượng ngùng mở miệng nói: "Thính cô nương đã lên đài, mời công tử vào bên trong."

Tục Đoạn vừa nghe, ánh mắt càng lạnh thêm, mím môi đi vào trong, liếc một cái đã nhìn thấy Quý Thính vừa đi lên đài.

Quý Thính sợ hãi đứng trên đài, bất an nhìn xuống phía dưới, tuy rằng thời gian làm khổ dịch đã nhìn qua không ít cô nương lên đài, nhưng đến phiên mình, nàng vẫn vô cùng bất an. Nàng không biết xướng khúc, cũng không biết khiêu vũ, nếu bán không được giá, tú bà có thể đánh nàng thật dã man hay không?

Sống ở thanh lâu một thời gian dài, Quý Thính không cảm thấy bán mình là chuyện bao lớn, giờ phút này chỉ biết sợ chút nữa mình sẽ bị đánh. Đang thấp thỏm, đột nhiên chạm mắt đối diện với một công tử trẻ tuổi dưới đài, Quý Thính ngẩn ra, đầu tiên là cổ tay nóng lên, sau đó trái tim run rẩy một chút.

Quý Thính cũng không biết cái gì là nhất kiến chung tình, nhưng nhìn đến vị công tử thanh mát này, ban đầu không cảm thấy nan kham, lúc này chợt nảy sinh ra. Nếu họ quen biết nhau không phải dưới trường hợp như thế này thì tốt biết bao nhiêu.

"Mười vạn lượng!" Một nam nhân tai to mặt lớn đột nhiên ra giá.

Quý Thính sửng sốt nhìn người đàn ông, không hiểu mình cái gì cũng không làm được, vì sao lại có người nguyện ý trả nhiều bạc như vậy để muốn nàng.

"Hai mươi vạn!" Lại có người hô to.

Quý Thính mày nhíu lại, khó hiểu càng thêm rõ ràng. Mà thấy bộ dáng nàng nhăn nhẹ mày lại, người phía dưới càng thêm cuồng nhiệt.

30 vạn lượng.

40 vạn lượng.

Mãi cho đến 70 vạn lượng, rốt cuộc không có người gọi thêm nữa, người kia đắc ý đứng dậy, đang muốn đi lên dắt tay Quý Thính, lại nghe được một thanh âm đạm mạc: "80 vạn lượng."

Giữa sân lập tức ồ lên, tú bà hưng phấn đến tim muốn nhảy ra ngoài.

"Một trăm vạn lượng!" Người nọ cả giận nói.

Tục Đoạn mặt lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Ta nói là, hoàng kim."

Một câu của hắn giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, giữa sân trong nháy mắt nổ tung, Quý Thính đứng dại ra trên đài, lại lần đối diện với Tục Đoạn, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Cho nên...... người nàng vừa cảm thấy nhất kiến chung tình, đêm nay sẽ là khách của nàng hay sao?