Thật ra lúc nãy ở cửa phòng thẩm vấn, Tề Kiến Quân đã dừng lại một lúc, nghe thấy ý uy hiếp trong lời nói của Trương Húc Đông, là một người lãnh đạo của thành phố Nam Kinh, ông ta không thể nghe nổi mấy lời khó nghe đó.

Cho dù Phạm Chí Dũng có không đúng đi nữa, nhưng cũng là cục trưởng cục cảnh sát thành phố của thành phố này.

Trương Húc Đông có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một thương nhân.

Ông ta cũng cảm thấy hơi tức giận.
Nhưng Tề Kiến Quân cũng ý thức được chuyện này có liên quan đến quân khu, chứng minh thân phận của Trương Húc Đông vẫn có chút không tầm thường.

Vẫn nên xử lý chuyện này cẩn thận chút, bằng không sẽ rất khó thu dọn được cục diện rối rắm cuối cùng.
“Cậu là Trương Húc Đông nhỉ?” Tề Kiến Quân đánh giá Trương Húc Đông vài cái, bước đến cười ha hả, nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.

Tôi vốn tưởng người có thể làm náo loạn thành phố Nam Kinh sẽ là một ông già, nhưng không ngờ rằng cậu lại trẻ như vậy.

Tuổi trẻ chính là tương lai!”
Trương Húc Đông khẽ gật đầu, nói: “Bí thư Tề quá khen rồi, chỉ là một thương nhân nho nhỏ, ngài đã quá đề cao tôi rồi.”
“Người trẻ tuổi biết khiêm tốn là chuyện tốt!” Tề Kiến Quân nói xong, nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng đứng một bên, nói: “Bắc Đường Nguyên Hằng, quân nhân ngoài kia đều là cậu dẫn đến sao?”
“Vâng! Bọn họ không bằng không chứng đã bắt sư phụ của tôi, hơn nữa còn lạm dụng tư hình, đánh sư phụ tôi thành như vậy.

Nếu như tôi không đến, sư phụ tôi đã gặp nguy hiểm rồi, tôi không thể đứng nhìn ân sư của mình gặp nguy hiểm đến tính mạng được.” Đối diện với Tề Kiến Quân, Bắc Đường Nguyên Hằng lập tức kính trọng hơn nhiều.

Bí thư thành ủy của thành phố Nam Kinh, bước tiếp theo là sẽ tiến vào trong chế độ tập quyền.

Nếu so sánh với bí thư của thành phố Ngọc, hai người có chức vị tương đương, nhưng tiền đồ lại kém xa tít tắp.

“Sư phụ?” Tề Kiến Quân sửng sốt, cũng không hỏi lại nữa, sau đó nhìn vết thương trên đầu Trương Húc Đông, lập tức sầm mặt, tức giận quát Phạm Chí Dũng: “Cục trưởng Phạm, đây là cách ông chấp hành pháp luật sao? Ông thân là cục trưởng cục cảnh sát thành phố, lại cố tình phạm pháp, tội sẽ tăng thêm một bậc, ông không có một chút giác ngộ nào sao?”
“Cái đó, tôi…” Phạm Chí Dũng muốn mở miệng giải thích, nhưng đối diện với cấp trên của mình, ông ta lại không biết nên nói rõ tình huống lúc đó như thế nào.
“Còn cái đó, với chả tôi gì nữa? Mau xin lỗi Trương Húc Đông đi!” Tề Kiến Quân nói bằng giọng điệu ra lệnh.
“Có bí thư Tề nói câu này là được rồi, dù sao cục trưởng Phạm người ta cũng là giải quyết việc chung, không hề làm việc vì tình riêng hay trái phép gì cả!” Trương Húc Đông thản nhiên nói, mắt của anh lại nhìn chằm chằm Phạm Chí Dũng, rõ ràng là đang đợi ông ta xin lỗi, nhưng lại không thể không nể mặt Tề Kiến Quân, dù sao thì mình còn muốn lăn lộn ở thành phố Nam Kinh.
Tề Kiến Quân thấy Trương Húc Đông thấu tình đạt lý như vậy, căn bản không có ngang ngược như trong lời đồn, vả lại, ai mà không có chút nóng nảy, càng đừng nói tới nhân vật có tiếng như Trương Húc Đông.

Cậu ta đã nể mặt mình như vậy, coi như cũng biết lý lẽ, Tề Kiến Quân âm thầm gật đầu.

Nếu như mời chào tên nhóc này đến dưới trướng của mình, nói không chừng sau này sẽ là một người tài đáng giá.
“Trương Húc Đông, chuyện này quả thật trách tôi quá hấp tấp, vội vàng, là lỗi của tôi, tôi xin nhận lỗi với cậu, xin lỗi.” Trong lòng Phạm Chí Dũng vẫn tức giận, nhưng cũng không dám phản bác lời nói của Tề Kiến Quân, ông ta cũng không ngu đến mức đối chọi với cấp trên của mình.

Ngoài ra, ông ta cũng đang muốn tìm một bậc thang để leo xuống, đây cũng coi như nước chảy thành sông.
“Cục trưởng Phạm nặng lời rồi.

Thật ra chuyện này tôi cũng có chỗ không đúng, tôi cũng nên xin lỗi ngài!” Trương Húc Đông vội vàng xua tay.

Thái độ như thế khiến cho Phạm Chí Dũng không hiểu gì cả, không biết tên nhóc đó lại muốn làm cái gì, có lẽ đối phương nói lời thật lòng, bị ông ta dọa sợ rồi mà thôi.
Mà Tề Kiến Quân và Phương Thiên Tá đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, chậm rãi gật đầu, càng yêu thích người trẻ tuổi, thông minh Trương Húc Đông này hơn.
“Ngài Trương, tôi cũng hiểu sự việc lần này rồi, quả thật là cục trưởng Phạm có chỗ không đúng, ông ấy cũng chịu nhận lỗi với cậu rồi, cậu xem xem những quân nhân bên ngoài… có phải nên bảo bọn họ về trước không? Như vậy ảnh hưởng không tốt lắm!” Phương Thiên Tá nhắc nhở.
“Ha ha, quả thật là vậy.

Thị trưởng Phương không nói, tôi cũng quên mất!” Trương Húc Đông vội vàng trả lời, sau đó nói với Bắc Đường Nguyên Hằng: “Nguyên Hằng, cậu dẫn người về đi, việc lần này cậu cũng lỗ mãng quá, nhớ viết kiểm điểm, làm một người sư phụ tôi vẫn phải phạt cậu.

Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi!”
Bắc Đường Nguyên Hằng cạn lời, mình đến làm cho sư phụ vui hứng, thế mà còn phải viết kiểm điểm, chịu trừng phạt, làm một người đệ tử thật con mẹ nó không dễ gì cả.


Nhưng nhìn Trương Húc Đông vài cái, anh ta lập tức hiểu ý của sư phụ mình, ho khan vài tiếng, không yên tâm nói: “Sư phụ, vậy con đi đây, sư phụ sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa đấy chứ?”
“Nói cái gì chứ, có bí thư Tề và thị trưởng Phương ở đây, tôi có thể gặp nguy hiểm gì!” Trương Húc Đông xua tay, nói.
“Yên tâm đi, mau dẫn người của cậu về đi, tôi đảm bảo sư phụ của cậu sẽ không thiếu cọng lông tơ nào đâu!” Tề Kiến Quân cười khổ một tiếng, nói: “Có tôi cam đoan, cậu còn không yên tâm?”
“Nếu bí thư Tề đã nói vậy, tôi giao sư phụ lại cho các vị đấy!” Bắc Đường Nguyên Hằng nói với Trương Húc Đông: “Vậy con đi đây sư phụ, nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con!”
“Đừng có dong dài nữa, mau cút!” Trương Húc Đông đạp lên mông Bắc Đường Nguyên Hằng một cái, tỏ ý anh ta còn không đi đi, chẳng lẽ đợi chuyện này ầm ĩ vượt quá phạm vi kiểm soát mới cam tâm sao?
Bắc Đường Nguyên Hằng xoa mông, lúc này mới cười ha hả ra khỏi phòng thẩm vấn.

Như chỉ vài giây phút đó thôi, đã khiến cho Tề Kiến Quân và Phương Thiên Tá kinh ngạc.

Bọn họ biết Bắc Đường Nguyên Hằng là một tên chuyên gây tai họa, ở thành phố Nam Kinh không có mấy ai dám quản cậu ta, nhưng không ngờ cậu ta lại bị Trương Húc Đông thu phục ngoan ngoãn như vậy, xem ra Trương Húc Đông quả thật rất có bản lĩnh!
Tề Kiến Quân nhìn xung quanh phòng thẩm vấn, cười nói: “Trương Húc Đông, đây không phải là nơi nói chuyện, chúng ta nên đổi một nơi sạch sẽ hơn đi!”
“Nghe theo bí thư Tề cả!” Trương Húc Đông mỉm cười, nói: “Bí thư Tề cũng đừng gọi tôi là ngài Trương nữa, gọi Trương Húc Đông là được rồi!”
Tề Kiến Quân gật đầu nói: “Đúng ha, tôi cũng cảm thấy có chút mâu thuẫn, vậy chúng ta đừng khách sáo nữa.

Năm đó tôi và Thẩm Giai Tài là bạn bè, cậu cứ gọi tôi một tiếng bác Tề đi, đừng cảm thấy chịu thiệt đấy, ha ha…” Nói xong, lập tức bật cười.
“Vâng, bác Tề!” Trương Húc Đông kính cẩn hơn, giống như là đối đãi với bậc cha chú của mình.
Phạm Chí Dũng bên cạnh cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài.

Mới quen biết chưa quá mười phút, vậy mà đã thành bác Tề rồi.

Phương Thiên Tá ở bên cạnh cũng mỉm cười.


Đồng thời chuyện này cũng làm cho Phạm Chí Dũng vô cùng bội phục, sự việc cứ thể được giải quyết một cách dễ dàng, xem ra đối phó với một số người, không thể lấy đá chọi đá, quản người chi bằng học cách sử dụng người, mình còn rất nhiều thứ phải học nữa.
Đến phòng khách của cục cảnh sát, Tề Kiến Quân nhìn Phạm Chí Dũng, nói: “Cục trưởng Phạm, ông kêu người pha ba ly trà vào đây, không thể đối đãi chậm trễ với khách quý được, và cũng coi như cục cảnh sát thể hiện chút áy náy với Húc Đông.

Không phải ông vẫn còn việc khác sao? Vậy mau đi làm đi!”
Phạm Chí Dũng sớm đã không còn mặt mũi ở lại nữa, lập tức gật đầu, nói vài câu khách sáo rồi đi ra.

Đây là lần ấm ức nhất trong cuộc đời ông ta.

Ông ta không làm gì được Trương Húc Đông, cho nên đã thầm thăm hỏi mấy đời tổ tổng của Hách Kiến Vân trong lòng.

Nếu như không phải là cha già đó, mắc gì mình lại chọc giận thằng nhóc Trương Húc Đông này, cũng sẽ không rước nhiều phiền phức như vậy.
“Húc Đông, chúng ta cũng tùy tiện nói chuyện đi, cháu cũng không cần phải câu nệ, có gì cứ nói, ở đây không có bí thư, thị trưởng và ông chủ gì cả, chỉ có ba người bình thường thôi!” Tề Kiến Quân cười nói: “Chúng ta cứ xem như chuyện này qua rồi đi, bất kể là ai đúng ai sai, nể mặt bác, được không?”
Trương Húc Đông cười nói: “Bác Tề nói gì chứ, hai bác là người lớn, cháu là người nhỏ hơn, nhất định sẽ nghe theo lời hai bác.”
“Húc Đông à, bác nghe nói gần đây thị trường chứng khoán sóng gió ào ào, còn giá trị cổ phiếu của công ty cháu bị giảm mạnh, đã ảnh hưởng đến nền kinh tế của cả thành phố Nam Kinh, không ít người chơi chứng khoán đã bị tổn thất nặng nề, không phải là do các cháu cố ý làm đấy chứ?” Tề Kiến Quân nói như vậy cũng tự cảm thấy mình nói năng không ổn, lập tức bổ sung: “Bác cũng là sốt ruột vì dân, bọn họ kiếm tiền cả đời không dễ dàng, đều là tiền mồ hôi nước mắt.

Có lúc có thể làm ra hành vi quá khích, khiến cho sự an toàn, ổn định và an ninh trật tự của xã hội bị đe dọa.”
Làm lãnh đạo, đa phần không cầu có công, nhưng mong không có chuyện, mọi thứ cứ yên ổn trôi qua, không cần mấy năm cũng có thể thăng chức.

Trương Húc Đông đương nhiên hiểu đạo lý này, nói: “Bác Tề, cổ phiếu vốn là thứ có tính mạo hiểm cao, nhận được cũng cao.

Nếu nói một câu khó nghe thì là, loại chuyện tốt như tiền sinh tiền mà không tốn sức, ai cũng muốn đi làm, nhưng một khi nổi lòng tham, vậy thì sẽ xuất hiện nguy hiểm, nhẹ thì tán gia bại sản, nặng thì có thể tìm đến cái chết!” Tạm dừng, anh thở dài một hơi, nói: “Tính cách của con người là như vậy, chỉ muốn mua thứ tốt hơn, cả đời có bao nhiêu tiền cũng không cảm thấy đủ.

Tập đoàn Thẩm Thị là một tổng thể, không phải cháu nói một câu là được.

Hơn nữa, lần này cũng không có liên quan tới cháu nhiều, là có người cố ý chèn ép giá cả cổ phiếu của công ty cháu.

Haizz, cháu cũng có nỗi khổ tâm mà.”
“Cháu có thể nghĩ như vậy, là đã đáng quý lắm rồi!” Tề Kiến Quân gật đầu, nói: “Thị trưởng Phương, cậu nói ra suy nghĩ của cậu về chuyện này thử xem!”
Phương Thiên Tá khẽ gật đầu, nói: “Thật ra, tôi đã sớm muốn nói về chuyện này.


Hiện giờ, bốn doanh nghiệp lớn của thành phố Nam Kinh, ngoài Trương Húc Đông ra, còn có Hồ Sơn Nhạc, Hách Kiến Vân và Trần Thăng.

Ở thành phố Nam Kinh, công ty của bọn họ cũng coi như là những doanh nghiệp có quy mô rất lớn, nộp thuế mỗi năm cũng không ít.

Thật ra, chuyện này là do ba người bọn họ liên kết với nhau, muốn tiêu diệt công ty mà Trương Húc Đông vừa tiếp nhận.”
Tề Kiến Quân cau mày, nói: “Chúng ta khuyến khích các doanh nghiệp cạnh tranh với nhau, chỉ có cạnh tranh mới có thể tiến bộ, mới có thể cùng nhau tiến lên.

Nhưng chúng ta kiên quyết phản đối thủ đoạn đê hèn như vậy, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự hoạt động bình thường của thị trường chứng khoán, không có lợi cho sự phát triển nhanh chóng của thành phố Nam Kinh và lợi ích của bản thân người dân.

Thị trưởng Phương, cậu nghĩ là chúng ta nên làm sao đây?”
“Bí thư Tề, loại cạnh tranh không lành mạnh như vậy đã làm trái với quy củ mà ban lãnh đạo chúng ta đặt ra, nhưng nếu như chúng ta ra mặt, cũng không có cách giải quyết thích hợp, dù sao thì mọi thứ vẫn ở trong phạm vi hợp pháp.

Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể ra mặt điều tiết lại, chỉ cần bốn doanh nghiệp ngừng đấu tranh, mới có thể phục hồi lại cục diện trước kia!” Phương Thiên Tá nói.

Ông ta biết Tề Kiến Quân đang đào tào ông ta, cho nên các phương điện đều nói khá toàn diện.
Tề Kiến Quân hài lòng gật đầu, nhìn qua phía Trương Húc Đông, hỏi: “Húc Đông à, theo cháu thì chuyện này nên giải quyết như thế nào?”
Trương Húc Đông cười thản nhiên, nói: “Thật ra, về chuyện này thì cháu đã có biện pháp đối phó rồi.

Bọn họ đã chèn ép công ty cháu, khiến cho người mua cổ phiếu của cháu chịu thiệt hại nặng nề, cháu cũng phải khiến cho bọn họ trả giá.”
“Đã có biện pháp đối phó? Hơn nữa trông cháu rất có tự tin!” Tề Kiến Quân thoáng kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông.

Phương Thiên Tá cũng có hơi kinh ngạc, thanh niên này không đơn giản, đối diện với hai tai to mặt lớn, không chỉ có thể trò chuyện vui vẻ, mà còn có thể bình tĩnh trước sự liên kết của ba công ty, quả thật là một thanh niên ưu tú.
Trương Húc Đông mỉm cười gật đầu, nói: “Nói một câu thật lòng, cháu không hiểu rõ về những thứ này lắm, nhưng cháu biết người am hiểu về nó, mấy chuyện này cứ giao cho cấp dưới đi làm, cháu tin bọn họ sẽ không làm cháu thất vọng.”
“Cách sử dụng người, chính là hiểu rõ năng lực của người đó và biết cách sử dụng nó, dùng người là phải tin, mà đã không tin thì đừng dùng.

Không hổ là người mà ông Thẩm nhìn trúng!” Tề Kiến Quân khen ngợi..