“Bác Tề quá khen rồi.

Nhưng cháu đảm bảo không đến một tuần nữa thị trường chứng khoán ở đây sẽ bình lặng, mọi thứ sẽ tốt hơn, hơn nữa sẽ càng phát triển mạnh hơn.” Trương Húc Đông to gan nói, bởi vì anh tin tưởng vào năng lực của Đặng Lệ, để đối phó với ba con cáo già kia thì cô ta vẫn thừa tự tin.
“Có vẻ như chúng tôi lo lắng thừa rồi.

Vậy bây giờ chúng tôi sẽ đợi đến giữa tuần sau, thực ra phục vụ đất nước và nhân dân mới là nền tảng của sự sống còn, và đây là những điều chúng tôi phải làm.” Tề Kiến Quân vừa gật đầu vừa nói.
“Có một bí thư như bác Tề, đó là niềm hạnh phúc của nhân dân thành phố Nam Kinh.” Trương Húc Đông lấy lòng nói: “Thực ra một thành phố có thể phát triển nhanh chóng hay không, người dân có thể an cư lạc nghiệp hay không chính là dựa vào đội ngũ người lãnh đạo, tốc độ của tàu có nhanh hay không cũng là nhờ vào trưởng tàu.

Chỉ cần chính phủ đưa ra một vài chính sách tốt, thì dân buôn bán mới ít lục đục, từ đó có thể yên tâm phát triển kinh tế của thành phố Nam Kinh.”
Tề Kiến Quân và Phương Thiên Tá nhìn nhau, bọn họ nghe ý tứ trong lời nói của Trương Húc Đông, ám chỉ có một vài quan chức và thương nhân có qua lại, ngụ ý chính là Tề Kiến Quân đã hơn năm mươi tuổi rồi, nếu như không có công trạng lớn vậy thì vài năm tới ông ta cũng sẽ không thể thăng chức được, chỉ sợ bí thư thành ủy là chức vụ cao nhất mà ông ta đảm đương rồi.
Thực ra, Tề Kiến Quân cũng rất thận trọng, từ lúc nhậm chức bí thư thành ủy ông ta vẫn luôn quan tâm đến sự phát triển kinh tế của thành phố Nam Kinh, kiểm soát sự gia tăng dân số, nhưng ông ta phải làm cho thị trường phát triển, hàng năm phải có sự thay đổi lớn, nhưng nói thì dễ làm mới khó.
Một số quan chức ở thành phố Nam Kinh còn rất nhiều vấn đề, như tham nhũng hoặc không chịu sự kiểm soát, ông ta luôn muốn nỗ lực hơn nữa để điều chỉnh, nhưng nước lại quá sâu, đôi khi còn có thể kéo ra một người là cán bộ cấp cao, bản thân ông ta là một người có nguyên tắc, đương nhiên ông ta có thể đi đến vị trí này cũng không cần giả vờ ngu ngốc.

“Húc Đông, ý của cậu là nói, lần này Phạm Chí Dũng bắt cậu trở lại thành phố vì có liên quan đến mấy sự việc bẩn thỉu nào đó sao?” Tề Kiến Quân cau mày hỏi.
Trương Húc Đông cười nhạt một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên là bí thư thành ủy của một thành phố lớn, có thể đi được đến vị trí ngày hôm nay, đúng là không phải loại nhân vật có suy nghĩ đơn giản, anh khẽ cúi đầu xin lỗi: “Bác Tề vừa mới nói không được nói chuyện chính trị, cháu lại lắm mồm rồi.”
“Ha ha, coi như là nói chuyện phiếm đi, cậu có việc gì cứ nói đi.” Tề Kiến Quân khoát tay ra hiệu không ảnh hưởng đến toàn cục.
Trương Húc Đông thở dài nói: “Thực ra trong giới kinh doanh, ai cũng biết hách kiến vân có quan hệ với Phạm Chí Dũng – cục trưởng Phạm, cục trưởng Phạm nói một câu đã có thể khiến thành phố Nam Kinh biến đổi lớn, chuyện trong đó rất khó nói rõ, cũng không thể một lời nói hết được.”
Tề Kiến Quân cười cười nói: “Nếu cậu cũng biết như vậy, tại sao còn đối nghịch với Phạm Chí Dũng? Điều này đối với cậu không có chỗ tốt.

Chẳng lẽ cậu không sợ ông ta sẽ tìm cậu tính sổ sao?”
Trương Húc Đông khẽ gật đầu, nói: “Tất nhiên là sợ.

Nhưng tính cách cháu là như vậy, không quen nhìn những tên tham quan kia nhận hối lộ, dù hầu hết họ đều bị pháp luật trừng trị, thế nhưng mà người dân nghèo vẫn phải chịu khổ, cho nên cháu không thích mấy loại người như ông ta.

Hơn nữa, cháu muốn làm cho doanh nghiệp Thẩm Thị phát triển lớn mạnh, cháu hy vọng mình có cơ hội để đóng góp cho xã hội, làm những việc thiết thực hơn để giúp đỡ những người cần giúp đỡ, có thể cống hiến một chút gì đó cho đất nước.”
Câu nói của Trương Húc Đông đã cho thấy suy nghĩ của anh rồi, anh muốn đặt lợi ích của đất nước và nhân dân lên đầu, sau đó mới liên quan đến công trạng của hai vị đang ngồi đây, hơn nữa thái độ của anh rất thành khẩn, khiến cho Tề Kiến Quân và Phương Thiên Tá hết lời khen ngợi, ở thành phố Nam Kinh có một người trẻ tuổi như vậy không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần những người Hồ, Hách, Trần kia.

“Húc Đông, về chuyện cậu nói, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, cậu cứ yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không cho phép một lũ sâu mọt làm nhiễu loạn trong nội bộ, làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của cậu, cậu muốn cống hiến vì thành phố Nam Kinh, chúng tôi rất vui, tôi Tề Kiến Quân cam đoan với cậu, sẽ không để bất cứ người nào ở thành phố Nam Kinh động đến cậu đâu.” Tề Kiến Quân khẳng định nói.
Sau cuộc nói chuyện này, Trương Húc Đông đã được đặt vào một vị trí quan trọng, điều này khiến cho Phương Thiên Tá giật mình, xem ra bí thư Tề Kiến Quân rất lạc quan về triển vọng phát triển của tên nhóc này, thực ra ông ta cũng rất thích cậu thanh niên này, được nhiều người như vậy đến giúp đỡ cũng là chuyện tốt đối với tương lai của bản thân sau này.
Sau khi tán gẫu một số chuyện, Tề Kiến Quân nói với Trương Húc Đông: “Thời gian cũng không còn sớm.

Húc Đông, hôm nay cậu cũng ở lâu rồi, vẫn là về sớm nghỉ ngơi đi.”
Trương Húc Đông cũng cảm thấy mình nói cũng không sai biệt lắm, vội vàng đứng lên nói: “Vậy cháu đi trước, bác Tề đừng quá vất vả, thân thể mới là tiền vốn của cách mạng, nhân dân thành phố Nam Kinh còn chờ bác mang theo họ làm giàu đấy.

Thị trưởng Phương cũng thế, ngài cũng phải giữ gìn sức khỏe, nếu hai vị có thời gian thì có thể đến chỗ cháu ngồi một chút, chúng ta lại trò chuyện tiếp.”
Nói vài câu tạm biệt đơn giản rồi rời đi, sau khi Trương Húc Đông rời đi hai người khẽ gật đầu, lại tán gẫu vài câu, sắc mặt Tề Kiến Quân trầm xuống, nói: “Thị trưởng Phương, gọi Phạm Chí Dũng đến đây cho tôi.”
Tất nhiên Trương Húc Đông không biết về sau xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng không nhờ hai vị kia dạy dỗ Phạm Chí Dũng, loại chuyện này anh còn muốn tự mình ra tay, sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Trương Húc Đông gọi điện cho Tiếu Diễm, đợi đến khi Tiếu Diễm đến nơi, khi nhìn thấy đầu Trương Húc Đông bị thương thì vô cùng sợ hãi: “Anh Đông, sao bọn họ có thể đánh anh ra nông nỗi này?”
Trương Húc Đông cười nói: “Là tự anh làm, anh đã để cho Huy Hoàng ra ngoài tiện thể gửi cho các cậu một tin, chuyện bên các cậu đã làm xong chưa?”

“Điều tra ra rồi.

Ở trong một khu chung cư cao cấp do Hách Kiến Vân đứng tên, phòng là do Hách Kiến Vân đưa cho ông ta.” Giọng Tiếu Diễm lạnh băng nói: “Bây giờ Đường Phi đang canh chừng cô ta.”
Trương Húc Đông lên xe, nói: “Chúng ta cũng qua đó xem.”
Tiếu Diễm lái xe, trực tiếp đi đến chỗ mục tiêu, chưa đến một giờ, bọn họ đã đến cổng khu chung cư, nhìn giá trị của chiếc xe, bảo vệ của chung cư không dám ngăn cản, trực tiếp mở cửa để cho xe vào, bất kể ai ngồi trong xe, chắc chắn không phải là người mà họ có thể động vào, hơn nữa người có thể sở hữu được chiếc xe này, chắc chắn là người có lai lịch, chỉ nhìn biển số xe là năm số tám đã biết là không đơn giản rồi.

Dừng xe tại ô số sáu của tầng hầm khu chung cư, khu này gồm có hai mươi tám tầng, đều là căn hộ thông tầng tiêu chuẩn, là loại mỗi tầng một hộ gia đình, Trương Húc Đông ấn hạ cửa kính xuống nhìn thoáng qua, nói: “Là trong này sao? Cảnh sắc rất đẹp, từ các thiết bị lắp đặt bên ngoài, ít nhất mỗi tầng cũng khoảng hơn mười vạn đến mấy trăm vạn, chúng ta đi lên xem một chút.”
Hai người xuống xe vào thang máy, khi cửa thang vừa mở ra thì có một con chó săn xông ra, phía sau là một người con gái khoảng chừng hơn hai mươi tuổi đang gọi với theo: “Tiểu Hôi, mày đừng có chạy lung tung, cắn phải người khác thì phải làm sao bây giờ?”
Trương Húc Đông và Tiếu Diễm sững sờ, sau đó nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào con chó săn kia, con này là giống quý, có khi lại có họ hàng với cảnh khuyển, nhưng Tiếu Diễm lại xem con chó này thành mối đe dọa tiềm tàng, hai mắt tràn đầy sát khí.
Vào một giây sau, con chó kia sủa lên một tiếng, sau đó trực tiếp đánh về phía Trương Húc Đông, không để Trương Húc Đông phải ra tay thì Tiếu Diễm hừ lạnh một tiếng, thân hình vừa động, một con dao sáng loáng trực tiếp cứa vào cổ con chó săn kia.
“Bang!” Một tiếng, con chó săn đập thẳng vào tường sắt bên trái của thang máy, máu tươi từ miệng vết thương bắn tung tóe, vảy hết vào hai người, mặc dù đã bị thương nặng những con chó săn này lại chưa tắt thở, bốn chân còn quẫy đạp loạn xạ, khi gặp Tiếu Diễm, đừng nói là mạng của một con chó săn đến mạng một con chó sói cũng phải chấm dứt vào giờ phút này.
Tên nhóc Tiếu Diễm này đừng nhìn bình thường lạnh như băng, nhưng theo câu nói kia, chó sủa không cắn người, không sủa mới cắn, mà cậu ta càng giống một vua sói máu lạnh hơn, sức bùng nổ của cậu ta quá mạnh mẽ, dù phải đối mặt với hàng chục người cũng không hề sợ hãi, tuy kết quả là cậu ta sẽ bị thương chồng chất nhưng những người kia sẽ phải trả một cái rất lớn chính là tính mạng.
Đối mặt với hàng chục người có tư duy và chiến thuật mà cậu ta còn có thể làm như vậy chứ nói gì đến một con chó săn, cho dù là mười tám con cậu ta cũng có thể giải quyết một cách thoải mái, giờ phút này ánh mắt cậu ta lạnh như băng nhìn chằm chằm vào con chó săn sắp tắt thở kia, con chó săn kia dường như hồi quang phản chiếu, từ trên mặt đất đứng lên.
Tiếu Diễm lập tức chĩa dao xuống, đâm thẳng vào bụng con chó săn, nếu người bình thường mà nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn hai chân mềm nhũn không thể đi được, tên nhóc này còn bạo lực hơn cả thú dữ, thời gian dần trôi qua ánh sáng dữ tợn trong mắt con chó săn cũng dần tan đi, cuối cùng co giật vài cái thì không còn nhúc nhích nữa, đôi mắt kia vẫn nhìn chằm vào hai người Trương Húc Đông.
Cô gái trẻ kia nhìn thấy cảnh này, sau khi hét lên một tiếng sợ hãi, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất, đây cũng không phải là cô ta thương tiếc con chó săn kia mà là do cảnh tượng quá đẫm máu, toàn bộ thang máy bê bết máu, còn có mùi máu tươi nồng nặc và toàn thân hai người đàn ông đứng trước mặt toàn máu, cô ta run rẩy hỏi: “Anh, anh, các anh là ai? Tại sao lại giết chó của tôi?”

Trương Húc Đông lau vết máu trên mặt, cười nói: “Cô là Chu Tiểu Tuệ phải không? Chúng tôi tới tìm cô có việc, không biết cô có thời gian hay không?”
Tuy giọng điệu của Trương Húc Đông khách khí nhưng lại khiến đối phương không thể từ chối, Chu Tiểu Tuệ biết là người đến không có ý tốt, từ từ vịn tường đứng lên, dù sao thứ bị giết là chó chứ không phải người, cô nói: “Vào nhà trước rồi nói sau.” Vào lúc này, cô ta chỉ có thể giữ bình tĩnh, sau đó tìm cơ hội gọi điện báo cảnh sát, nếu đột nhiên cô ta hét lớn lên, cô ta chắc chắn hai người đàn ông này sẽ ra tay thô bạo, thậm chí là giết cô ta như giết con chó kia, cô gái này cũng có chút đầu óc đấy.
Nhìn hành động của Chu Tiểu Tuệ, Trương Húc Đông cảm thấy kinh ngạc, cô gái này chắc chắn không phải loại người gặp chuyện thì luống cuống, xem ra cũng có chút đầu óc và dũng khí, cười nhạt một tiếng rồi theo cô ta vào nhà, mà Tiếu Diễm cũng nâng con chó kia lên rồi đi theo vào.
Tiếu Diễm ném con chó vào trong phòng vệ sinh, mà Trương Húc Đông thì đứng quan sát phòng khách, ở đây lắp đặt thiết bị rất đắt tiền, hơn nữa còn chưa đến một năm, bên trong trang trí khá trang nhã, cũng vẫn lãng mạn, Trương Húc Đông cười lạnh, cái lão già Phạm Chí Dũng này đúng là biết hưởng thụ, lại nuôi dưỡng tình nhân ở đây.
“Các anh uống gì? Để tôi đi lấy.” Chu Tiểu Tuệ hỏi, trong lòng cô ta muốn nhân cơ hội này đi gọi điện báo cho cảnh sát, bởi vì dù sao cô ta cũng là phụ nữ, mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi.
“Không cần khách khí như vậy, chúng tôi tự mình lấy, cô ngồi đi.”
Trương Húc Đông nói xong thì ngồi xuống ghế sô pha bằng da thật, cho Tiếu Diễm vừa mới rửa mặt đi ra một ánh mắt, cậu ta ngay lập tức đi đến phòng bếp lấy đồ uống.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Chu Tiểu Tuệ vang lên tiếng “lộp bộp”.

Xem ra bọn họ đã biết cô ta định làm gì rồi, đánh giá Trương Húc Đông vài lần, trong lòng cô ta mới thả lỏng một chút, nhìn dáng vẻ của Trương Húc Đông, có lẽ bọn họ đến đây không phải vì tiền và sắc, bằng không bọn họ cũng không thân thiện như vậy, chắc chắn họ đến vì thứ khác.
Trương Húc Đông lấy một điếu thuốc ra, nhìn sắc mặt thay đổi không ngừng của Chu Tiểu Tuệ, giờ đã dần không còn sợ hãi, một lúc sau Tiếu Diễm mang ra ba chén trà, sau khi đặt trà lên bàn, thì ngồi bên cạnh Trương Húc Đông, không nói một lời.
Trương Húc Đông cười nhạt nói: “cô Chu khiến tôi rất bất ngờ đấy, chẳng lẽ cô biết tại sao chúng tôi đến đây sao?”
Chu Tiểu Tuệ khẽ gật đầu: “Nếu như tôi đoán không sai, thì là vì Phạm Chí Dũng phải không?”.