Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Vậy tại hạ đắc tội." Trong mắt Thẩm Lạc loé lên tinh quang, tay bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, trước người hiện lên một đạo xích quang, Thuần Dương Kiếm Phôi nổi lên.

"Thẩm huynh, ngươi có nắm chắc không?" Lục Hóa Minh chần chờ một chút, truyền âm hỏi.

"Yên tâm." Trên mặt Thẩm Lạc hiện lên vẻ tự tin, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, từng đạo pháp quyết màu lam như mưa to dung nhập vào trong Thuần Dương Kiếm Phôi.

Trên Thuần Dương Kiếm Phôi đại thịnh hồng quang, từng lùm hoả diễm Hồng Liên ybbhiện ra, sau đó nhanh chóng hòa làm một thể.

Mấy hơi thở sau, một đóa Hồng Liên Nghiệp Hỏa cao cỡ một người hiện lên chung quanh kiếm phôi, cháy hừng hực, nhưng không tản mát ra nhiệt lượng mảy may, nhìn cực kỳ quái dị.

"Cái gì! Hồng Liên Nghiệp Hỏa!" Giang Lưu thấy cảnh này, trên mặt bỗng nhiên biến sắc.

Hải Thích thiền sư cũng hiện lênb vẻ kinh ngạc, những tăng nhân khác cũng giống như vậy.

Thẩm Lạc đang muốn tiếp tục thôi động Thuần Dương Kiếm Phôi, điều động Hồng Liên Nghiệp Hỏa ẩn chứa bên trong ra, cần phải một kích mà trúng.

"Dừng tay! Lần đổ ước này xem như ta thua!" Giang Lưu ở trong tử kim quang mang đột nhiên đưa tay ra nói, ánh mắt nhìn về phía Hồng Liên Nghiệp Hỏa hiện lên một tia sợ hãi.

Thẩm Lạc mặc dù khá nắm chắc có thể thắng trận cược này, nhưng Giang Lưu lại dứt khoát nhận thua, khiến hắn cũng có chút kinh ngạc.

Bất quá Giang Lưu nhận thua tự nhiên là chuyện tốt, nếu không cần thiết, hắn cũng không muốn gây tổn thương hoà khí với Kim Sơn tự này, thuận thế bấm niệm pháp quyết điểm một cái, tất cả Hồng Liên Nghiệp Hỏa như cá voi hút nước tan vào Thuần Dương Kiếm Phôi.

Thuần Dương Kiếm Phôi lóe lên bay vào tay áo của hắn, biến mất không thấy.

"Làm tốt lắm!" Lục Hóa Minh trùng điệp vỗ bả vai Thẩm Lạc, hưng phấn cười nói.

"Tất cả các ngươi lui xuống đi." Giang Lưu cũng bấm niệm pháp quyết thu hồi Tử Kim Bát Vu, phất phất tay với đám người chung quanh.

Tăng chúng chung quanh luôn tôn kính Giang Lưu, nghe vậy khom người thi lễ với nó một cái, quay người muốn rời đi.

"Chư vị chờ một lát, vừa rồi đã đắc tội, đây là pháp khí của các ngươi, xin thu hồi lại." Thẩm Lạc phất tay áo lên, rất nhiều pháp khí trước đó bị hắn thu hiện ra.

Chúng tăng tự thu hồi pháp khí của mình, cũng thi lễ với Thẩm Lạc một cái, trong miệng niệm một tiếng "A Di Đà Phật" rồi lui ra ngoài.

Đường Thích trưởng lão giờ phút này cũng đi trở về, Thẩm Lạc vừa rồi hạ thủ lưu tình, chỉ phá Phục Ma Kim Thân, cũng không để gã thụ thương quá nặng.

Đường Thích trưởng lão phất tay triệu hồi giới đao màu xanh, nhìn chằm chằm Thẩm Lạc một chút, cũng quay người rời đi.

Nơi đây rất nhanh chỉ còn lại bốn người Thẩm Lạc, Lục Hóa Minh, Giang Lưu, cùng Hải Thích thiền sư.

"Hai vị thí chủ, Giang Lưu, vào nhà nói chuyện đi." Hải Thích thiền sư đứng dậy đi vào một tăng xá phụ cận.

"Hải Thích trụ trì, nếu ngươi muốn nói cho bọn hắn, vậy cứ nói tiếp đi." Giang Lưu vào nhà xong, đặt mông ngồi ở trên giường, hừ nhẹ nói.

"Cũng tốt, vậy lão tăng nói tiếp." Hải Thích thiền sư gật gật đầu.

"Năm đó yêu ma kia xâm nhập Kim Sơn tự ta, muốn gia hại Kim Thiền chuyển thế, nhờ có Giang Lưu xuất thủ, mới đánh lui được chúng. Bất quá qua trận chiến này, thân thể Giang Lưu cũng bị ma khí xâm nhiễm." Hải Thích dừng một chút mới tiếp tục nói.

"Ma khí xâm nhiễm!" Lục Hóa Minh nghe vậy giật mình.

Thẩm Lạc đánh giá Giang Lưu, mặc dù cũng rất kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt còn hơi nghi ngờ.

"Ngươi không tin?" Giang Lưu hừ một tiếng, vạch vạt áo trước ngực ra, lộ ra lồng ngực của nó, giữa da thịt trắng nõn nơi đó có một đốm đen to bằng chậu rửa mặt, đen như mực, tựa hồ có một mảnh mây đen cắm rễ trong đó.

Mà rìa đốm đen có một vòng kim văn, nhìn kỹ là do vô số phù văn màu vàng nhỏ bé không gì sánh được tạo thành, tựa hồ là một phong ấn, giam cầm đốm đen ở trong đó.

Chỉ là đốm đen kia phảng phất như vật sống, thỉnh thoảng nhúc nhích đánh thẳng vào phong ấn màu vàng chung quanh. Mỗi lúc đó, chỗ phong ấn màu vàng bị xung kích sẽ sáng lên một phù văn chữ Vạn nho nhỏ, ngăn cản đốm đen trở về.

Thần thức Thẩm Lạc đảo qua đốm đen, xác thực có từng tia từng tia ma khí từ đó tản ra.

"Những ma khí này không thể khu trừ sao?" Ánh mắt hắn nhíu lại, hỏi.

"Nói nhảm! Nếu có thể tuỳ tiện khu trừ, ta còn lo lắng như vậy?" Giang Lưu tức giận nói, đậy quần áo lại.

"Những ma khí này như như giòi trong xương bám vào thể nội Giang Lưu, căn bản không thể khu trừ, chỉ có thể mượn nhờ phật lực Kim Sơn tự tạm thời trấn áp, cho nên Giang Lưu không thể rời Kim Sơn tự trong thời gian dài. Mỗi lần vạn bất đắc dĩ rời đi, đều phải bốc lên phong hiểm cực lớn." Hải Thích thiền sư chậm rãi nói.

Thẩm Lạc và Lục Hóa Minh nghe vậy, lúc này mới chợt hiểu, khó trách Giang Lưu kiên quyết không đi Trường An thành.

"Giang Lưu nhiễm ma khí phi thường bí ẩn, toàn bộ Kim Sơn tự cũng rất ít người biết được nguyên do trong đó, xin hai vị không nên truyền ra ngoài, nếu không phi thường bất lợi với Giang Lưu." Hải Thích thiền sư nói với hai người Thẩm Lạc.

"Cái này hiển nhiên, Hải Thích thiền sư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không truyền ra ngoài." Thẩm Lạc trịnh trọng gật đầu.

"Không có biện pháp khác không cần phải dùng trợ lực Kim Sơn tự, cũng có thể trấn áp những ma khí này sao?" Lục Hóa Minh không cam lòng, truy hỏi.

"Có biện pháp khác, những năm gần đây chúng ta đã thử, đáng tiếc cỗ ma khí này cổ quái, hiệu quả quá mức bé nhỏ." Hải Thích thiền sư thở dài.

Thẩm Lạc nhăn mày lại, siêu độ bách tính Trường An chết vì tai nạn cố nhiên trọng yếu, nhưng cũng không thể để Giang Lưu không để ý sinh tử tiến về.

"Không biết Viên quốc sư cùng Trình quốc công có biện pháp áp chế ma khí này không, nhưng nhìn dáng vẻ Hải Thích thiền sư cùng Giang Lưu, tựa hồ không tín nhiệm ngoại nhân cho lắm." Trong lòng của hắn suy nghĩ, chần chờ một chút, cũng không nói ra miệng.

"Việc này cũng không phải hoàn toàn không có chuyển cơ, gần đây ta nghiên cứu điển tịch Kim Thiền Tử lưu lại trong chùa, bên trong ghi lại một kiện pháp khí có thể trấn áp ma khí." Giang Lưu đột nhiên mở miệng nói.

"A, là pháp khí gì?" Thần sắc Hải Thích thiền sư khẽ động, hỏi.

"Pháp khí này tên là Hỗn Nguyên Tán, chính là bảo vật Tây Thiên Linh Sơn truyền lại, có thể trấn áp tà ma, ổn định tâm thần. Chỉ là điều kiện luyện chế pháp khí này hà khắc, tài liệu cần thiết cũng rất trân quý. Kỳ thật ta đã sớm thử luyện chế, chỉ là trước mắt còn thiếu một loại tài liệu chính, phi thường khó cầu." Giang Lưu nói.

"Cần loại tài liệu nào, hai người chúng ta nguyện ý cống hiến sức lực." Lục Hóa Minh nghe sự tình có chuyển cơ, lập tức nói.

Thẩm Lạc cũng nhìn sang.

"Một kiện linh tài tên là Kim Phượng Vũ." Giang Lưu nói.

"Kim Phượng Vũ?" Lục Hóa Minh nhíu mày lại, y chưa nghe qua loại tài liệu này.

Thẩm Lạc đọc qua rất nhiều điển tịch linh tài, trong mộng cảnh càng đi qua rất nhiều nơi, hiểu rõ đông đảo tu tiên giới Đại Đường có nhiều vật liệu cùng bảo vật chưa từng nghe qua, thế nhưng hắn cũng chưa nghe qua cái tên này.

"Kim Phượng Vũ thì cũng hơi quá, chỉ cần ẩn chứa huyết mạch Phượng Hoàng là được được." Giang Lưu nói.

"Huyết mạch phượng hoàng!" Lục Hóa Minh hít sâu một hơi.

Thẩm Lạc cũng nhíu mày một cái, Phượng Hoàng chính là Tiên Cầm, so với Long tộc còn ít ỏi hơn nhiều, tu tiên giới đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện, mà linh cầm ẩn chứa huyết mạch Phượng Hoàng cũng phi thường hiếm thấy. Dù có, cũng phi thường khó tìm. Mà khoảng cách thủy lục đại hội chỉ còn không đến năm ngày, làm sao tìm được.