Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Tìm kiếm manh mối linh cầm cũng không cần hao tâm tốn sức, ta đã tra ra. Cách Kim Sơn tự ba trăm dặm có một thung lũng Hắc Phượng, ở đó có một đầu Hắc Phượng Yêu ẩn chứa huyết mạch Phượng Hoàng. Trên đầu nó có ba cây linh vũ màu vàng, rất thích hợp làm Hỗn Nguyên Tán. Chỉ là thực lực yêu này cường đại, tu vi Xuất Khiếu trung kỳ, ta phái ba đợt nhân thủ tiến đến lấy linh vũ, tất cả đều thất bại tan tác trở về." Giang Lưu khẽ thở dài một tiếng, nói.

"Nếu biết nơi đó thì dễ làm, chúng ta có thể thay Giang Lưu đại sư lấy Kim Phượng Vũ kia, đến lúc đó đại sư có thể theo chúng ta tiến về Trường An một chuyến không?" Lục Hóa Minh hơi chần chờ, nhìn Thẩm Lạc một chút rồi nói.

"Các ngươi đi lấy Kim Phượng Vũ kia, ta luyện chế ra Hỗn Nguyên Tán xong, sẽ nắm chắc có thể kìm chế ma khí thể nội, đến lúc đó tự nhiên có thể theo các ngươi tiến về Trường An một chuyến." Giang Lưu lần này ngược lại sảng khoái đáp ứng.

"Tốt, vậy chúng ta một lời đã định." Lục Hóa Minh lộ vẻ vui mừng, bỗng nhiên đứng dậy.

"Giang Lưu đại sư, cách thủy lục đại hội chỉ còn không đến năm ngày, chúng ta thu hồi Kim Phượng Vũ kia về, thời gian sợ là không kịp?" Thẩm Lạc nghĩ tới một chuyện, hỏi.

"Hỗn Nguyên Tán kia, cơ bản ta đã luyện chế xong, chỉ thiếu Kim Phượng Vũ khảm nạm vào là được, không cần tốn quá nhiều thời gian." Giang Lưu khẽ giật mình rồi nói.

"Vậy là tốt rồi, nếu thế chúng ta xuất phát ngay, trong vòng một ngày sẽ trở về." Thẩm Lạc cũng không lo lắng.

Hắn và Lục Hóa Minh lập tức bái biệt Giang Lưu cùng Hải Thích thiền sư, rất nhanh rời Kim Sơn tự.

...

Từ Kim Hà sơn đi về phía nam hơn ba trăm dặm, chính là Vân Lĩnh sơn mạch cong queo kéo dài, thế núi uốn lượn như sống lưng rồng, ở giữa có thủy mạch uốn lượn theo. Khắp dãy núi có khe rãnh mọc lan tràn, khe núi càng đếm không hết, Hắc Phượng thung lũng ở trong đó.

Hắc Phượng thung lũng tiếp giáp khe núi Kim Long, giữa hai bên cách một lưng núi đột ngột cao ngất, mặc dù từ xưa đến nay có long phượng hòa minh, nhưng phong cảnh bên trong lại hoàn toàn khác biệt.

Mặt nam khe núi Kim Long hướng dương, trong cửa núi có thanh khê chảy ra, bích thụ thành ấm, chim bay liệng tập, Linh thú bôn tẩu, một bộ sinh cơ bừng bừng vui vẻ; mà phía bắc Hắc Phượng thung lũng thì mờ mịt, trong khe núi quanh năm có sương mù mờ mịt, trong cốc thường sinh ra gió lốc, cả người lẫn vật đều không dám đến gần.

Một ngày sáng sớm, hai tên thanh niên nam tử một áo xanh một áo trắng sóng vai, đứng bên ngoài cửa vào Hắc Phượng thung lũng, hai người nhìn sương mù quanh năm không tiêu tán trong khe núi, thần sắc có chút ngưng trọng.

"Thẩm huynh, Hắc Phượng Yêu trong khe núi này có thực lực Xuất Khiếu trung kỳ, lấy tu vi ngươi và ta chính diện tranh đấu, chỉ sợ không có cơ hội thắng. Ta thấy hay là nên dùng trí mới là thượng sách." Nam tử áo trắng mang trường kiếm, chính là Lục Hóa Minh.

Sánh vai đứng cùng y, dĩ nhiên chính là Thẩm Lạc.

"Lục huynh nói dùng trí... Không biết là ý gì?" Thẩm Lạc chớp mắt, dò hỏi.

"Chỗ ta có một Trấn Hồn phù do Viên quốc sư ban tặng, nếu có thể đánh vào vị trí huyệt Bách Hội của nó, là có thể tạm thời phong tỏa Nguyên Thần của nó, khiến nó mất đi khống chế thân thể trong thời gian ngắn. Đến lúc đó chúng ta có thể nhẹ nhõm cướp đoạt Kim Phượng Vũ của nó." Lục Hóa Minh nói.

"Một đầu yêu vật Xuất Khiếu trung kỳ, muốn dán phù lục chuẩn xác không sai vào huyệt Bách Hội của nó, chỉ sợ không dễ như vậy." Thẩm Lạc cười nói.

"Cái này sao... Dù sao cũng dễ hơn so với đánh bại nó." Lục Hóa Minh không tranh cãi, cười nói.

"Đành thế, vậy cứ định như vậy đi, vào cốc ta sẽ nghĩ biện pháp kiềm chế lại Hắc Phượng Yêu kia, dán phù thì dựa vào ngươi." Thẩm Lạc nghĩ nghĩ rồi nói.

Lục Hóa Minh nhẹ gật đầu, hai người bắt đầu cất bước đi vào trong khe núi.

Hai người vừa mới bước vào khe núi, sương mù mờ mịt trong sơn cốc liền bị hai người dẫn gió vào quấy lên. Trên vách núi đá hai bên có một chỗ không đáng chú ý, mỗi bên có một ít quang mang lóe sáng một chút, rồi biến mất không thấy gì nữa.

Chỗ sâu khe núi là một hồ nước nhỏ diện tích không lớn lại xanh biếc như ngọc, bên hồ đầy cỏ xanh, ở trong mọc ra một gốc cổ thụ Ngô Đồng to lớn cao mấy chục trượng, cành cây rậm rạp, lá cây xanh biếc, sinh cơ bừng bừng.

Trên cành cây lớn nhất của cổ thụ Ngô Đồng kia, nằm ngang một Phượng Hoàng Thần Điểu hình thể to lớn, trên đỉnh đầu nó mọc lên ba cây lông vũ màu vàng tiên diễm, lông vũ toàn thân đều đen nhánh, ba chùm đuôi linh vũ từ trên cành cây một mực kéo dài đến mặt đất, phía trên hiện ra một tầng ánh sáng yếu ớt, dưới bốn bề cảnh vật nổi bật lên, nhìn khá bắt mắt.

Đầu lâu Hắc Phượng Thần Điểu tựa trên cành cây, hai mắt khép hờ, đúng là có mấy phần lười biếng nhân cách hoá.

Đúng lúc này, một con quạ bay đến cổ thụ, cũng không dám đậu vào trên nhánh cây, chỉ lơ lửng xa xa giữa không trung, không ngừng phe phẩy cánh, không để cho mình rơi xuống.

Có chút kỳ dị là, trong đôi mắt con quạ này lại hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt.

Sau một lát, hai mắt Hắc Phượng Thần Điểu triệt để mở ra, liếc qua quạ đen, ánh mắt hơi ngưng tụ, trong mắt lóe lên một vòng sát cơ.

Toàn thân quạ đen run lên, thân hình run rẩy, có chút mất cân bằng, kém chút rơi xuống.

Bất quá rất nhanh, Hắc Phượng Thần Điểu gật đầu nhẹ với nó. Quạ đen như được đại xá rồi bay đi.

Ánh mắt Hắc Phong Thần Điểu trông về một lối vào khe núi phía xa, trên thân sáng lên một mảnh quang mang đen nhánh, linh vũ toàn thân bắt đầu nhanh chóng co vào, trong một trận huyễn quang, dần dần rút đi hình dáng Thần Điểu.

Một nữ tử váy đen da thịt tuyết trắng, dáng người linh lung tinh tế chợt xuất hiện, hai chân đan chéo ngồi trên nhánh cây, một gương mặt trái xoan hơi gầy ngũ quan đẹp đẽ tới cực điểm, thần sắc thập phần lạnh nhạt, làm cho người ta cảm thấy không thể đùa bỡn.

"Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này, một thanh âm thanh thúy dễ nghe, bỗng nhiên từ dưới cây truyền đến.

Hắc Phượng Yêu biến thành nữ tử váy đen cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới cây đứng đấy một thiếu nữ tóc tím mang váy dài màu tím, tư thái linh lung, thân thể thướt tha, phía sau mọc lên một đôi cốt cánh.

Nếu Thẩm Lạc ở đây, sợ là sẽ phải kinh ngạc thốt lên, nàng này không phải ai khác, thình lình chính là Cổ Hóa Linh.

"Không có gì, Độ Nha truyền tin tới, có hai con chuột nhỏ không biết sống chết, vụng trộm chạy vào trong cốc." Hắc Phượng Yêu tựa hồ cũng không thèm để ý, thuận miệng nói.

"Hừ! Những tu sĩ Nhân tộc này thật sự là không biết sống chết, mẫu thân cũng chưa từng chủ động tìm bọn hắn gây chuyện, lại còn dám mò đến cửa, để nữ nhi đi giáo huấn bọn hắn." Trong mắt Cổ Hóa Linh lóe lên nộ khí, nói.

"Ngươi vừa mới xuất quan, những chuyện nhỏ nhặt này cũng đừng quan tâm, ta đã để Huyền Trĩ đi xử lý rồi." Hắc Phượng Yêu nhìn về phía Cổ Hóa Linh, trong mắt nhiều hơn một phần cưng chiều, nói.

"Mẫu thân ở chỗ này chiếm cứ đã lâu, sớm có uy danh ở bên ngoài, người tầm thường tất nhiên không dám tùy tiện xâm phạm, hai tên này dám can đảm đến đây tất nhiên là đã chuẩn bị. Một mình Huyền Trĩ sợ là khó đối phó được, nếu không để nữ nhi đi hỗ trợ, vừa vặn kiểm nghiệm một chút thành công tu luyện bấy lâu nay, như thế nào?" Ánh mắt Cổ Hóa Linh chuyển động, nói như thế.

"Tốt, vậy ngươi cũng đi đi, nhớ lấy, nếu như không địch lại, không được miễn cưỡng." Hắc Phượng Yêu nghe vậy, cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý, liền gật đầu đáp ứng.