“Là ty chức khi còn nhỏ được cao nhân chỉ điểm, truyền thụ một quyển bí kíp luyện kim.” Hứa Thất An trả lời, kế tiếp, nếu trưởng công chúa hoặc Ngụy Uyên đề xuất muốn xem, hắn liền nói mình vô ý mất đi, nhưng nội dung đều đã ghi lại trong đầu.

Dựa vào tri thức giống nhau, chơi xong áo trắng Ti Thiên Giám, lại chơi miễn phí một lần trưởng công chúa cùng Ngụy Uyên.

Ai ngờ, trưởng công chúa chỉ là cười cười, liền không hỏi nhiều nữa.

Từ Cựu nói không sai, vị công chúa này có chút thứ, ít nhất là nữ nhân rất thông minh rất thông minh... Thật xinh đẹp... Dáng người cũng tốt... Hứa Thất An nhìn không chớp mắt.

Hữu nữ hoài phân phương, đề đề bộ đông sương. Nga mi phân thúy vũ, minh mâu phát thanh dương... Huy âm quan bạch vân, thanh hưởng lưu tứ phương. Diệu tai anh ái đức, nghi xứng Hứa Thất An.

Trải qua vừa rồi giảng bài, Ngụy Uyên càng thêm thưởng thức đối với vị Đồng la nho nhỏ này, nói: “Ngươi theo ta cùng đi gặp giám chính đi.”

Gặp giám chính... Thuật sĩ đỉnh phong giám chính... Hứa Thất An hít thở không chịu khống chế dồn dập một phen.

...

Tầng đỉnh Trích Tinh lâu, là bình đài tám cạnh trống trải, từng tảng đá dày nặng ghép lại thành.

Hứa Thất An theo Ngụy Uyên tới đài bát giác, thấy ngồi ở bên bàn, đưa lưng về phía giám chính áo trắng của bọn họ.

Đầu bạc như sương, áo trắng hơn tuyết, bóng lưng lão già này nhìn qua thường thường không có gì lạ, lại nhìn kỹ, sẽ phát hiện lão xa cuối chân trời, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể chạm tới.

“Ngươi tới rồi.” Thanh âm già nua truyền đến.

Không biết có phải ảo giác hay không, Hứa Thất An sinh ra một loại nhận thức hư ảo “Lão đang nói chuyện với ta”.

“Ta đến rồi.”

Ngụy Uyên thái dương sương bạch đi đến bên cạnh đài bát giác, vị trí vừa lúc sánh vai với giám chính.

Hứa Thất An không phải lính mới quan trường, thấy một màn như vậy, trong lòng cả kinh.

Ngụy Uyên thế mà công khai sóng vai với giám chính.

“Đã lâu chưa chơi cờ, giám chính đại nhân, có thể đánh một ván cờ với Ngụy mỗ không.”

Giám Chính không nói gì, phất phất tay.

Trên bàn bỗng dưng xuất hiện bàn cờ, hai hộp quân cờ.

Ngụy Uyên cười lên, bỏ ra vạt áo xanh, ngồi đối mặt với giám chính.

“Giám chính đại nhân khoảng thời gian này có đang chuyên tâm nhìn nhân gian không?” Ngụy Uyên đánh quân cờ, thuận thế mở ra đề tài.

“Lớn tuổi mắt mờ, nhìn không rõ nữa.” Giám chính nói, theo đó đánh quân cờ.

Hai người hồi lâu không nói, chuyên tâm chơi cờ.

“Đạo thủ Nhân tông nhập ma rồi.” Ngụy Uyên nói.

“Vật cực tất phản, công đức thành tiên nào có đơn giản như vậy.” Giám chính nói.

“Ngụy mỗ thu được tin tức, có dư nghiệt Vạn Yêu quốc ẩn núp ở kinh thành.”

“Đều là tiểu nhân vật.”

Ngụy Uyên nghe vậy, yên tâm gật gật đầu.

Đánh cờ một lúc nữa, Ngụy Uyên giọng điệu tùy ý nói một câu: “Nếu nhớ không lầm, Địa tông là mười chín năm trước đưa đến hoàng thành, lúc trước bệ hạ khổ cầu tiên đạo, thiên địa nhân tam tông không để ý tới.”

Giám chính lặng lẽ không nói.

“Gần đây dư nghiệt Vạn Yêu quốc có hành động ở quanh kinh thành, qua ba ngày nữa, là ngày bệ hạ tế tổ. Giám chính cần phải nhìn kinh thành thật kỹ.”

...

“Vân Châu nạn trộm cướp càng ngày càng nghiêm trọng, bệ hạ vô tâm diệt phỉ, làm người ta lo lắng.”

...

“Luyện kim thuật sư phía sau màn vụ án bạc thuế, giám chính có ý kiến không?”

Hai người đánh cờ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng hầu như ngay cả thời gian tự hỏi cũng không cần nữa, thẳng đến lúc quân cờ đen trắng che kín toàn bộ bàn cờ.

Hoà.

Giám chính phất phất tay, khiến bàn cờ biến mất, ngẩng khuôn mặt già nua khe rãnh ngang dọc, chăm chú nhìn Ngụy Uyên:

“Ngày đó ngươi tu võ đạo, ta từng tiên đoán Đại Phụng sắp xuất hiện một vị nhị phẩm, nhưng ngươi cuối cùng tự phế đi tu vi.”

“Không thú vị.” Ngụy Uyên lắc đầu.

“Vì sao không đi Nho đạo?”

“Không ở chung được với người đọc sách thư viện Vân Lộc, không thú vị.”

“Hai mươi lăm năm trước, bổn tọa hỏi ngươi, nguyện làm đệ tử ta hay không.”

“Ngụy mỗ vô tâm thuật sĩ.”

Giám chính im lặng một lát, nói: “Phấn khích tuyệt luân, tiểu hữu thay ta dạy đệ tử, ta cũng tặng tiểu hữu một phần quà.”

Còn có loại chuyện tốt này... Hứa Thất An vẻ mặt ngạc nhiên, thầm nhủ giám chính đại nhân, ngài sẽ không cũng lấy ra một tấm gương, sau đó nói với ta: là huynh đệ, thùi gia nhập Thiên Địa hội!

Hắn còn đang ngây người, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng xé gió, nhìn về phía cầu thang.

Hai khối sắt một vàng một đen bắn nhanh đến, gào thét xẹt qua giữa hai vị Kim la cùng Hứa Thất An, bay về phía giám chính.

Hai khối sắt ở trong quá trình bay đi nóng chảy, biến thành sắt lỏng rực sáng, như hắt nước hắt về phía giám chính.

Hai dòng sắt giao dung cùng một chỗ, phác họa ra đường nét trường đao.

“Xèo xèo.”

Hơi nước mênh mông bỗng dưng sinh ra, làm nguội nhanh chóng. Chờ rơi xuống trong tay giám chính, đã là phôi đao một thanh trường đao.

Giám chính cầm phôi đao, một tay khác quét ở thân đao, một thanh trường đao màu vàng đậm liền thành, thân đao màu sắc nội liễm, lưỡi đao sắc bén.

Giám Chính gập ngón tay búng ra, đao phôi này lượn vòng rơi ở trước mặt Hứa Thất An, cắt vào phiến đá như cắt đậu phụ.

Hai vị Kim la không dùng đao nhìn chằm chằm trường đao màu vàng sậm này, ánh mắt nóng rực.

Đây là thuật luyện kim?!

Đây rõ ràng là ma pháp, thuật luyện kim không nên là ở trong chai chai lọ lọ lấy ra, chia lìa vật chất sao?

Thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan của Hứa Thất An chịu chấn động mãnh liệt.

Ngoài chấn động, Hứa Thất An ý thức được giám chính lộ chiêu này, chỉ là tặng quà mà thôi? Không, lão đang đánh vào mặt ta.

Lão đang nói với ta, tiểu tử, ngươi đối với thuật luyện kim hoàn toàn không biết gì cả...

Vẻ ngoài thanh đao này, xen giữa đường đao cùng thái đao kiếp trước, cong hơn đường đao, thẳng hơn thái đao.

Thân đao thon dài, tới bốn thước, thu sự xa hoa vào trong, nhưng lại rất ngầu.

“Còn không cảm ơn giám chính.” Ngụy áo xanh nói.

“Cảm ơn giám chính đại nhân.”

Kiềm chế vui sướng trong lòng, Hứa Thất An cởi áo choàng, bao lấy thân đao, cầm ở trong tay.

Lưỡi đao này quá sắc bén, dễ dàng đả thương người, thương mình.

Ngụy Uyên hướng giám chính chắp tay, dẫn ba thủ hạ rời khỏi Ti Thiên Giám.

Lúc xuống lầu, Hứa Thất An thấy Chử Thải Vi cùng trưởng công chúa lên lầu, tựa như muốn lên đài bát quái.

Ở dưới đám người Ngụy Uyên cùng trưởng công chúa nhìn chăm chú, hắn kéo tay Chử Thải Vi, ‘bịch bịch bịch’ đi sang một bên.

“Buổi tối có rảnh không, ta mời ngươi đi Quế Nguyệt lâu ăn cơm.” Hứa Thất An đưa ra lời mời hẹn hò.

Ai biết Chử Thải Vi ăn hàng lập tức từ chối, “Lúc muộn chút phải vào hoàng thành, hôm nay nghỉ ở phủ trưởng công chúa.”

Trong phủ của trưởng công chúa có bánh ngọt cùng món ngon ăn không hết, đồ ăn Quế Nguyệt lâu tuy ngon, nhưng sao có thể đánh đồng với đầu bếp hoàng thành.