Như vậy à... Ngày mai ngày kia phải trực đêm, ngày kia là ngày hoàng đế tế tổ, Đả Canh Nhân phải phụ trách công tác bảo an... Hứa Thất An nghĩ nghĩ, liền nói: “Vậy chờ sau khi bệ hạ tế tổ, tới nhà của ta ăn cơm.”

Hắn nghĩ, dứt khoát trực tiếp làm canh gà bản đơn sơ đi, Quế Nguyệt lâu tiêu phí vẫn có chút đắt.

“Ngươi cho ta ăn sao.” Chử Thải Vi nhớ ra.

“Ừm.”

“Ừm.” Nàng cũng gật gật đầu.

Hứa Thất An lộ ra nụ cười: “xxxx.”

Hai người tách ra, Chử Thải Vi dẫn trưởng công chúa lên lầu, Hứa Thất An theo Ngụy Uyên xuống lầu, Hứa Thất An ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn thấy trưởng công chúa đang nhìn xuống hắn.

Hai người ánh mắt giao hội, Hứa Thất An nhếch miệng cười, trưởng công chúa mặt không biểu cảm, chờ sau khi không thấy bóng người Hứa Thất An, nàng nhẹ nhàng nhếch môi một cái.

Ven đường đụng tới một vị áo trắng, Hứa Thất An mang hắc kim đao giao cho hắn, nhắc nhở đối phương giao cho Tống sư huynh đúc cán, ngày mai hắn muốn tới lấy.

Ra khỏi Quan Tinh lâu, Ngụy Uyên tiến vào thùng xe, Dương Nghiễn nhìn Hứa Thất An, vẫy vẫy tay:

“Biết đánh xe không?”

Hứa Thất An lắc lắc đầu, người nghiêm túc ai đánh xe chứ.

Dương Nghiễn gật gật đầu, mang cương ngựa giao tới trong tay hắn, tự mình vào thùng xe.

“???” Hứa Thất An ngẩn ra một lát, mới phản ứng lại.

Lãnh đạo mặt đơ đây là muốn bồi dưỡng hắn.

...

Đài bát quái.

Chử Thải Vi ngồi ở bên cạnh đài bát quái, cái chân đi giày da nhỏ lắc lư ngoài khoảng không.

Trong lòng nhét một bao mứt hoa quả, ăn ngon lành.

Trưởng công chúa đứng ở bên cạnh, làn váy bay lên, nhẹ nhàng như tiên tử.

“Giám chính, bản cung vẫn luôn có cái nghi vấn.” Trưởng công chúa thanh âm bình thản dễ nghe.

“Công chúa mời nói.” Lão đầu giám chính giơ chén rượu, ánh mắt luôn nhìn phương xa.

“Nhân tông chuyển vào hoàng thành, mê hoặc phụ hoàng tu đạo, mười chín năm qua không để ý tới triều chính. Vân Châu nạn trộm cướp khó dẹp, các nơi liên tục xảy ra tai nạn. Triều đình khống chế đối với Nam Cương càng ngày càng mỏng yếu, các bộ lạc phương Bắc lòng lang dạ sói, Đại Phụng loạn trong giặc ngoài.” Trưởng công chúa thở dài nói: “Ngài đang chờ cái gì?”

Hồi lâu chưa có ai trả lời, trưởng công chúa nhìn lại, giám chính nheo mắt ngủ.

Chử Thải Vi tức giận nói: “Công chúa đừng để ý lão già thối này, cả một đống tuổi, có thể sống được mấy năm tính mấy năm đi.”

“...” Trưởng công chúa nhìn nàng, Ti Thiên Giám chỉ một nữ đệ tử, mọi người đều cưng chiều nàng, cũng chỉ nàng dám nói giám chính như vậy.

“Ngươi rất quen thuộc với Đồng la kia?” Trưởng công chúa thay đổi đề tài.

“Ừm.” Chử Thải Vi cười híp mắt, đôi mắt như vầng trăng non: “Hứa Ninh Yến là một nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, ta cảm thấy hắn rất thú vị.”

...

Dưỡng Sinh đường.

Ở trong hộ gia đình xung quanh yên lặng đợi hai ngày, Hằng Viễn đại sư rốt cuộc chờ được điều khác thường.

Một vị quan nhỏ cửu phẩm mặc áo bào xanh lục thêu chim cút dẫn một đám thợ vào Dưỡng Sinh đường, không bao lâu, bên trong truyền đến tiếng bốp bốp, kéo dài mãi đến hoàng hôn.

Hằng Viễn đại sư đợi tới đêm, xác nhận xung quanh không có Đả Canh Nhân cùng áo trắng Ti Thiên Giám mai phục, lúc này mới rời khỏi nhà dân, tiến vào Dưỡng Sinh đường xem xét.

Hắn ngạc nhiên phát hiện, cửa Dưỡng Sinh đường đã đổi mới, mặt đất gồ ghề trải phiến đá, bàn đá ghế đá lâu năm phong hoá đã đổi mới.

Cửa sổ, mái hiên, các loại dụng cụ đều được tu sửa, hoặc là dứt khoát đổi mới.

“Lỗ Trí Thâm” dáng người khôi ngô đứng ở trong sân, im lặng hồi lâu.

Lão lại viên quản lý Dưỡng Sinh đường ngủ không được sâu, nghe được động tĩnh tỉnh lại, xách đèn lồng đi ra xem xét.

“Hằng Viễn đại sư, ngươi đã trở lại?” Lão lại viên ngạc nhiên lẫn vui mừng, nói:

“Ngươi không cần đi hoá duyên nữa, triều đình vừa mới phát tiền, bù lại ngân lượng năm trước khất nợ, buổi chiều còn phái thợ sửa chữa sân nhà.”

“Phát tiền?” Hằng Viễn đại sư thấp giọng nói.

“Đúng vậy, hai trăm lượng bạc đó.” Lão lại viên vui mừng nói: “Trẻ con và người già trong nhà, khoản chi năm sau có rồi, ta ngày mai tính phát cho mỗi người một bộ quần áo mùa đông. Ài, thực đúng lúc, bằng không rất nhiều bạn bà không qua nổi mùa đông.”

...

Hứa Thất An nửa đêm bị bừng tỉnh, trong lòng tức giận một trận, thầm nhủ con mẹ nó tên bệnh thần kinh nào hơn nửa đêm lên diễn đàn.

Hắn rút ra gương dưới gối đầu, đi đến bên cạnh bàn thắp sáng ngọn nến, nhìn thoáng qua tin tức.

【 6: số 1, số 3, các ngươi có phải phát hiện nơi ta ẩn thân rồi không? 】

【 2: Đầu trọc chết bầm, hơn nửa đêm không ngủ, ồn ào cái gì. 】

Số 2 tính tình rất lớn, tựa như cũng bị đánh thức.

【 9: đã xảy ra cái gì. 】

Kim Liên đạo trưởng sủi bọt, nhắc nhở thành viên Thiên Địa hội, số 6 khẳng định là đã gặp chuyện gì.

Số 1 chưa nói gì, hẳn là lại đang im ỉm xem.

Hứa Thất An không rõ tình trạng, cũng chưa mở miệng.

【 6: a, không ngờ chỗ ẩn thân bại lộ nhanh như vậy, nói cũng không sao, ta ở Dưỡng Sinh đường đông thành ta mang trẻ con cứu được đều đưa tới nơi này.

Nơi này luôn kéo dài hơi tàn duy trì, mấy lão lại viên cũng không có nơi để đi, còn có một đám trẻ con không nhà để về, người già neo đơn.

Nhưng hôm nay, triều đình bỗng nhớ lại nơi này, phái người tu sửa sân nhà, bù lại ngân lượng năm trước khất nợ. Lão lại viên từng đi Hộ bộ vài lần, đều bị đuổi ra ngoài.

Ta biết, nếu không có nguyên nhân đặc thù, là không có khả năng có ngân lượng phát xuống. 】

Nếu là Đả Canh Nhân tìm đến, số 6 sẽ không cả kinh. Nhưng số 1 cùng số 3 có thể nhanh như vậy tra ra nơi hắn ẩn thân, khiến Lỗ Trí Thâm cả kinh.

【 1: không phải ta. 】

Số 1 lập tức phủ nhận.

Không phải số 1, vậy chỉ có số 3, số 3 không hổ là người đọc sách thư viện Vân Lộc, hắn bởi vì vụ án Bình Viễn bá, tra ra dấu vết số 6, nhưng chưa áp dụng bất cứ hành động bất lợi nào đối với số 6, ngược lại lẳng lặng ở sau lưng giúp đỡ.

Số 3 không hổ là người đọc sách.

Trong lòng các thành viên Thiên Địa hội dâng lên một mảng khâm phục, càng thêm tán thành đối với nhân phẩm của số 3.

【 2: số 3 là ngươi làm sao. 】

... Không phải ta, ta không có, ngươi đừng cất nhắc ta. Hứa Thất An giữ im lặng.

Không giải thích coi như ta ngầm thừa nhận, nếu sau này mọi người biết chân tướng, ta cũng có thể nói: Ta cũng chưa thừa nhận nha!

Mặt khác, Hứa Thất An nghĩ tới một sự kiện, hôm trước hắn mang số 6 bán cho Ngụy Uyên, lấy thủ đoạn của Ngụy Uyên, căn cứ manh mối hắn cung cấp, muốn tra ra vị trí số 6 cũng không khó.

Số 6 cứu nhiều trẻ con như vậy, an trí như thế nào?

Đổi thành Hứa Thất An, lựa chọn số 1 khẳng định là tra Dưỡng Sinh đường các nơi ở kinh thành.

Lại căn cứ ý kiến của số 6, trừ Ngụy Uyên, ai có thể sai sử được người của triều đình.