Gọi hắn Hứa công tử, đến chúng ta thành “hai vị”, không ngờ ta cùng Quảng Hiếu chỉ là hai nhân vật nhỏ không có tên... Trên mặt Tống Đình Phong cười tủm tỉm, hai mắt nheo thành một khe hở, hô:

“Nhiều ngày không gặp, Lữ bộ đầu càng thêm tư thế oai hùng hiên ngang.”

Lữ Thanh mím môi cười, sau đó nhớ tới chính sự, đi thẳng vào vấn đề nói: “Phố Tam Thủy đã xảy ra một vụ án mạng, cũng ở trong phạm vi tuần tra của các ngươi, đã gặp, thì đi cùng đi.”

Có án mạng... Sắc mặt Tống Đình Phong nghiêm túc: “Được, Lữ bộ đầu đi trước, chúng ta theo sau.”

...

Hứa Thất An cùng đồng nghiệp chạy tới phố Tam Thủy, ở cửa một căn nhà thấy được ngựa của bộ khoái phủ nha buộc ở ven đường.

Tiến vào cửa chính, xuyên qua sân, thấy mấy khoái thủ của phủ nha đang hỏi, đám nữ quyến trong nhà vành mắt đo đỏ, khóc sướt mướt.

Lữ Thanh ở trong nhà, không ở trong sân.

Hứa Thất An đánh giá nữ chủ nhân dung mạo xinh đẹp, nói: “Người chết là chồng ngươi?”

Nữ chủ nhân nhìn thấy sai phục của Đả Canh Nhân, ngoan ngoãn gật đầu, vừa lấy tay khăn lau nước mắt.

Hứa Thất An nhìn lướt qua ở trên dáng người núi non chập trùng của nàng, trầm giọng nói: “Gọi con ngươi ra.”

Nữ chủ nhân không hiểu cách nghĩ của vị Đồng la này, sai người hầu đi, vài phút sau, người hầu dẫn một đứa nhỏ chừng mười tuổi đi ra.

“Còn không?” Hứa Thất An hỏi.

“... Chỉ có một đứa con trai độc nhất.” Nữ chủ nhân mang đứa nhỏ ôm vào trong lòng.

Là ta nghĩ nhiều rồi! Hứa Thất An yên tâm gật gật đầu, lướt qua mọi người, cùng hai vị đồng nghiệp vào phòng.

Đây là một thư phòng, người chết tựa vào trên bàn sách, máu tươi khô cạn đọng lại, bao trùm nửa mặt bàn, lượng máu chảy rất lớn.

Chỉ liếc một cái, Hứa Thất An liền đánh giá ra đối phương bị cắt đứt cổ họng.

Lữ Thanh mang theo hai khoái thủ của phủ nha đang kiểm tra góc, cửa sổ cùng xà nhà của thư phòng.

Hứa Thất An hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Lữ Thanh lắc lắc đầu: “Các nơi đều ổn, không có dấu vết bị cạy, cũng không có dấu chân trèo cửa sổ, trên xà nhà cũng không có.”

Hứa Thất An nói: “Người quen làm.”

Nhanh như vậy ra kết luận?

Biết Hứa Thất An là cao thủ, mọi người không phản bác, nhìn hắn, chờ đợi giải thích.

“Cửa sổ vẫn nguyên lành, xà nhà không có dấu chân, cơ bản bài trừ là xâm nhập thư phòng hành hung.” Hứa Thất An đi vòng quanh người chết một vòng:

“Người chết tư thế ngồi ngay thẳng, nhìn từ góc độ nằm úp sấp xuống bàn, là chết trong nháy mắt, không có giãy dụa. Cái này nói rõ người chết cùng hung thủ là quen nhau, chẳng những quen biết, còn là người khiến hắn phi thường kính sợ hoặc sợ hãi.”

“Sao lại nói vậy?” Lữ Thanh khiêm tốn thỉnh giáo.

“Người chết hẳn là không phải người đọc sách nhỉ.” Hứa Thất An hỏi.

Lữ Thanh không biết ý tứ hắn hỏi như vậy, trả lời: “Tiểu kỳ quan của Kim Ngô vệ.”

Hứa Thất An gật gật đầu: “Người bình thường, ngồi ở thư phòng trong nhà, nên thả lỏng, thích ý. Không nên là tư thế ngồi đoan chính như vậy, cẩn thận tỉ mỉ. Trừ phi người đối mặt khiến hắn không thể không cung kính đối đãi.

“Mặt khác, nguyên nhân cái chết nhìn qua là biết bị cắt cổ, nhưng ta đoán nguyên nhân thật sự của cái chết là nơi này...” Hứa Thất An túm tóc người chết, làm gương mặt trắng bệch kia ngẩng đầu.

Mọi người trong phòng thấy cái trán người chết có vết lõm mờ nhạt.

Cắt cổ sẽ không chết ngay tại chỗ, hung thủ thủ pháp rất lưu loát, chưa cắt cổ họng, mà là trực tiếp mang động mạch cảnh bên cạnh cắt đứt.

Nhìn là biết dân lành nghề.

Ở kiếp trước của Hứa Thất An, cắt đứt động mạch cảnh, thuộc loại bị thương trí mạng thần tiên khó cứu, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng, cái này sẽ không tạo thành chết ngay tại chỗ.

Mà vị tiểu kỳ quan này trực tiếp ghé vào trên bàn chết đi, không có giãy dụa, chưa để máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, bởi vậy suy đoán, nguyên nhân cái chết không phải cắt cổ.

Thật sự khiến hắn chết ngay tại chỗ là đại não bị vết thương trí mạng, không có cơ hội phản ứng, không có cơ hội giãy dụa, chết ngay lập tức.

Hung thủ đánh nát xương trán hắn, sau đó một đao cắt cổ, dứt khoát lưu loát... Nhìn chằm chằm hố nông ở cái trán người chết, trong đầu mọi người hiện lên hình ảnh.

Hứa Thất An sờ sờ thân thể người chết, sau khi cẩn thận quan sát, nói: “Sau khi chết cứng ngắc lan đến toàn thân, đốm xác chết không di chuyển vị trí nữa, giác mạc tương đối vẩn đục, thời gian chết vượt qua mười bảy giờ. Nói cách khác, hung thủ là ở ban đêm giết người.

“Ta đề nghị từ mấy phương diện này truy tra: Một, bằng thư đi đêm phủ nha gần đây cấp; Hai hỏi Ngự Đao vệ có ở phụ cận gặp được nhân vật đáng ngờ hay không; Ba hỏi Đả Canh Nhân phụ trách tuần đêm khu vực này; Bốn hỏi người nhà người chết tình trạng kết giao quan hệ gần đây.”

Hồi lâu không có ai nói chuyện, đám người Lữ Thanh sững sờ nhìn hắn.

Vậy, vậy là xong rồi?

Đưa ra phương hướng rồi?

Lúc này mới bao lâu, đã làm ra suy luận rõ ràng, cũng coi đây là cơ sở, chỉ rõ phương hướng điều tra cho vụ án.

Tuy biết Hứa Thất An là cao thủ phá án, nhưng trong lòng mọi người vẫn dâng lên cảm xúc “quá nhanh rồi”.

Lữ Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Trước để người khám nghiệm tử thi kiểm tra một lần đi.”

Bình thường gặp án mạng, các bộ thủ đều sẽ dẫn theo người khám nghiệm tử thi, tiến hành kiểm tra bước đầu trước, như vậy có thể kết hợp dấu vết để lại hiện trường tiến hành suy luận tốt hơn.

Người khám nghiệm tử thi đưa ra kết quả không khác lắm Hứa Thất An phán đoán, thậm chí không chi tiết bằng người sau.

Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu còn tốt, Lữ Thanh mấy khoái thủ phủ nha, dần sinh ra sự kính nể đối với Hứa Thất An.

“Đáng tiếc, hắn đã là Đả Canh Nhân, phủ nha không đòi được nữa...” Lữ Thanh tiếc hận thở dài ở trong lòng.

Nếu có một đồng nghiệp ưu tú xuất sắc như vậy, cùng nàng truy bắt phạm nhân, khám phá vụ án, thật sự là một điều thú vị của cuộc đời.

Lữ Thanh gọi khoái thủ đang dò hỏi bên ngoài, dò hỏi bọn họ dò hỏi thu hoạch.

Ra kết luận là: người chết gần đây không kết thù với ai; Đêm qua không có khách tới thăm; người chết gần đây trạng thái tinh thần rất tốt.

Lữ Thanh nhất thời chưa có đầu mối, chau mày.

“Người chết chỉ là một tiểu kỳ quan, bài trừ báo thù, vậy sẽ là nguyên nhân gì, khiến hung thủ đêm khuya vào nhà, giết người hành hung?” Hứa Thất An ở bên người nàng thấp giọng nói.

Lữ Thanh có kinh nghiệm trinh sát phá án phong phú, nghe vậy, mắt sáng ngời, lập tức gọi đến nguyên phối (vợ cả) của người chết, hỏi: “Trong nhà có phải đột nhiên có thêm bạc hay không? Hoặc là, Lưu Hán từng nói với ngươi những gì?”

Phụ nhân khuôn mặt xinh đẹp kia cố gắng nhớ lại một lúc lâu, thở dài nói: “Mấy ngày hôm trước, phu quân hắn quả thật từng nói, muốn dẫn chúng ta rời khỏi kinh thành, đi bên ngoài hưởng cuộc sống tiêu sái.”

Lữ Thanh cùng Hứa Thất An nhìn nhau: “Cụ thể là bao nhiêu ngày trước.”

“Khoảng mười ngày đi.” Phụ nhân cũng nhớ không quá rõ.