Trên đường rời khỏi căn nhà, Lữ Thanh trầm giọng nói: “Hắn đã nhận hối lộ, bị người ta diệt khẩu.”

Hứa Thất An gật gật đầu, đây là phỏng đoán phi thường hợp lý, hắn cũng nghĩ như vậy.

Tống Đình Phong nhíu mày nói: “Nhưng, một tiểu kỳ quan, sẽ bởi vì việc này bị diệt khẩu?”

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, như là bắt giữ được cái gì, hỏi: “Nếu nhớ không lầm, Kim Ngô vệ phụ trách cửa đông thành của nội thành cùng cửa đông thành của hoàng thành.”

Lời này vừa ra, mọi người khẽ biến sắc.

Hứa Thất An nói: “Có lẽ chúng ta nên đi gặp một lần thủ trưởng trực tiếp của Lưu Hán, về nha môn báo cáo việc này trước, sau khi nhận lệnh, lại tới nơi tra hỏi.”

Thủ trưởng của Lưu Hán là Kim Ngô vệ bách hộ, tuy đều là bách hộ, nhưng địa vị Kim Ngô vệ cao hơn Ngự Đao vệ nhiều lắm, kẻ sau là đơn vị bảo an, mà kẻ trước là bảo tiêu của lãnh đạo.

Đám người Hứa Thất An muốn tới nhà hỏi, phải có nha môn phát lệnh làm bằng chứng, tương tự lệnh điều tra của kiếp trước.

Trở lại nha môn Đả Canh Nhân, mang việc này báo lên cho Lý Ngọc Xuân, Xuân ca phi thường coi trọng, trầm ngâm nói: “Việc này rất kỳ quái, nhưng hoàng thành thủ bị nghiêm ngặt, một kỳ quan nho nhỏ không nhấc lên nổi sóng gió gì, hỏi theo thường lệ là được, tự Kim Ngô vệ sẽ tra. Mặt khác, ngày bệ hạ tế tổ sẽ tới ngay, trọng tâm của chúng ta nên đặt ở trên chuyện này.”

Lập tức cho lệnh.

Đợi ở nha môn Đả Canh Nhân một lát, Lữ Thanh đám khoái thủ của phủ nha hấp tấp chạy tới, đoàn người đi cửa đông hoàng thành.

Chu bách hộ đang dẫn người tuần tra, đợi một canh giờ mới trở về, biết được Đả Canh Nhân cùng phủ nha tìm đến, liền lập tức tới tiếp kiến.

Chu bách hộ có râu xồm cực rậm, mắt tam giác, vẻ mặt dữ tợn, nhìn qua là biết người không dễ ở chung.

Tống Đình Phong nói: “Chu bách hộ, thuộc hạ ngươi có một kỳ quan tên Lưu Hán đúng không?”

Chu bách hộ sắc mặt không vui đang muốn trả lời, bỗng nhiên thấy một vị Đồng la trong đó từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, lấy khí cơ dẫn cháy.

Ngay sau đó, con ngươi của hắn nhuộm lên một tầng hào quang.

Vọng Khí Thuật? Chu bách hộ bất động thanh sắc thu liễm sự nóng nảy trong ánh mắt: “Vâng.”

“Hắn đã chết.” Tống Đình Phong nói.

“Cái gì?” Chu bách hộ khó nén kinh ngạc.

Lữ Thanh hỏi: “Lưu Hán gần đây có gì khác thường không?”

“Không có.”

“Hắn trong lúc trực cửa đông thành, có người và vật đáng ngờ ra vào hoàng thành hay không?”

“Không có.” Chu bách hộ lắc đầu: “Binh lính thủ vệ hoàng thành rất nhiều, chỉ hối lộ một người là vô dụng, trừ phi hối lộ toàn bộ, mà đây là điều không có khả năng.”

Chu Quảng Hiếu nói: “Nếu hối lộ ngươi thì sao.”

Chu bách hộ biến sắc, sự nóng nảy đè nén một lần nữa trào lên: “Ngươi có ý gì.”

Tống Đình Phong cười nói: “Chỉ là hỏi theo lệ thôi, Chu bách hộ cần gì tức giận. Bệ hạ sắp tế tổ, chúng ta cũng không muốn thời điểm mấu chốt xảy ra sự cố.”

Lại hỏi thêm một lúc, bởi vì có một Đồng la Vọng Khí Thuật ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Chu bách hộ hỏi gì đáp nấy, kiềm chế tính tình nóng nảy.

Thẳng đến lúc thời gian Vọng Khí Thuật duy trì của Hứa Thất An qua đi, Tống Đình Phong cười nói: “Cảm tạ ngài phối hợp, chúng ta cáo từ trước.”

Trên đường dẫn theo đám người Lữ Thanh quay về, Hứa Thất An nói: “Hắn chưa nói dối.”

Tống Đình Phong nheo mắt: “Có lẽ, Lưu Hán là vì chuyện khác chưa biết bị diệt khẩu.”

Chu Quảng Hiếu trầm giọng nói: “Vụ án này tạm thời gác lại đi, đại điển tế tổ làm trọng.”

Ngày kia chính là ngày hoàng đế tế tổ, bất cứ chuyện gì cũng phải dời lại về phía sau.

Từ biệt đám người Lữ Thanh, Hứa Thất An ở sảnh bên cân nhắc cả quá trình, chưa có kết quả, liền mang chuyện Lưu Hán để qua một bên.

...

Năm Canh Tý, mười lăm tháng mười, ngày Giáp Tý.

Nên cầu phúc, lập đàn cầu khấn, hiến tế tổ tiên.

Rất nhanh, ngày tế tổ của hoàng thất đến. Hứa Thất An đối với điều này cũng không xa lạ, hàng năm lúc này, cửa nội thành sẽ đóng, Nhị thúc thân là bách hộ Ngự Đao vệ, ở hôm nay sẽ bị điều đến nội thành giới nghiêm, dân chúng nội thành bị yêu cầu ở lại trong nhà không cho phép ra ngoài.

Hiến tế kiểu này ở đầu xuân đã có một lần, chính là tế trời, khẩn cầu năm nay mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.

Bắt đầu từ hôm qua, khách sạn của nội thành liền bị kiểm tra từng cái, mang giang hồ khách đuổi hết tới ngoại thành, tửu lâu không tiếp tục kinh doanh, khách sạn không thể ngủ lại.

Hứa Thất An thân là Đả Canh Nhân, được an bài ở Tang Bạc, phụ trách gác.

Tang Bạc là một hồ nhỏ, sát hoàng thành, bờ hồ trồng những cây liễu, mùa này, lá liễu còn chưa đâm chồi.

Mặt nước dựng hành lang khúc chiết, đài cao cẩm thạch nối với trung tâm hồ, trên đài có một ngôi miếu, tấm biển viết bốn chữ to vàng ròng:

Vĩnh Trấn Sơn Hà!

Địa điểm tế tổ ở nơi này.

Tang Bạc không phải hồ bình thường, nó có một đoạn lịch sử làm người ta nói chuyện say sưa, có liên quan với vị khai quốc hoàng đế kia của Đại Phụng.

Tương truyền “Tang Bạc” thời cổ gọi là hồ Huyền Vũ, trong hồ có thần thú Huyền Vũ.

Có một lần, vị khai quốc hoàng đế kia của Đại Phụng, khởi binh thất bại, khi dẫn theo tàn quân chạy trốn tới Tang Bạc, hết đạn cạn lương.

Đang lúc tuyệt vọng, hồ nước sôi trào, Huyền Vũ bổ sóng vượt gió mà đến, trên lưng nó cắm một thanh thần kiếm trảm thiên diệt tiên.

Huyền Vũ nói, nó đã chờ đợi ở đây mấy trăm năm, chờ một người mang mệnh trời.

Nói xong, dâng thần kiếm, đạp sóng mà đi.

Vị khai quốc hoàng đế kia đạt được thần kiếm, ở trong hồ ngộ đạo ba năm, phá quan mà ra, một lần nữa tập kết binh lực, từ đó về sau trăm trận trăm thắng, lật đổ tiền triều thối nát.

Sau khi thống nhất Trung Nguyên, Đại Phụng liền thành lập đế đô ở Tang Bạc.

Tang Bạc là nơi chứng đạo của khai quốc hoàng đế Đại Phụng, có ý nghĩa tượng trưng phi phàm, bởi vậy, hoàng thất Đại Phụng hàng năm đều sẽ cử hành đại điển tế tổ ở Tang Bạc.

Trong miếu trên hồ thờ phụng pháp tướng vị khai quốc hoàng đế kia.

“Lưu Bang còn chém rắn trắng khởi nghĩa cơ, cũng không biết đoạn truyền thuyết này phần chém gió lớn bao nhiêu...” Hứa Thất An nhìn đài cao trong hồ, oán thầm.

Lúc này, còn chưa tảng sáng, trời là tối.

Rạng sáng gió lạnh như đao cắt, Hứa Thất An mang không khí rét lạnh hít vào phổi, nâng cao tinh thần.

Cách nhau mười mấy mét, Tống Đình Phong nói: “Sau khi tế tổ kết thúc, chúng ta đi Giáo Phường Ti chơi trò cò quay Nga kia được không.”

Nghe vậy, Chu Quảng Hiếu ở bên khác lộ ra động lòng.

Hứa Thất An đã mang cách chơi đại khái của cò quay Nga dạy cho hai vị đồng nghiệp, người cổ đại chưa từng nghe qua trò chơi loè loẹt, hơn nữa đồi phong bại tục như vậy.

Chu Quảng Hiếu lặng lẽ ít lời lúc ấy đã chịu không nổi, giận mắng Hứa Thất An đồi phong bại tục.

Sau đó ngẫm lại, càng nghĩ càng kích thích, càng nghĩ càng động lòng.

“Nói sau đi.” Hứa Thất An nói.