Tống Khanh nhìn nhìn, lâm vào trầm ngâm.

Hóa học là cái gì.

Nguyên tử là cái gì.

Ta đang xem cái gì.

Vì sao mỗi chữ ta đều nhận ra, nhưng sau khi chúng nó tổ hợp lại, ta liền xem không hiểu?

Kinh điển của thánh nhân còn có mục lục chú giải, vì sao đến ngươi nơi này, cái gì cũng không có?!

Nhưng, Tống Khanh không phải không thu hoạch được gì, hắn sâu sắc phát hiện, đây là một bộ thiên thư có một không hai.

Nó trình bày tướng mạo sẵn có của thế giới, chỉ ra kết cấu bản chất nhất của thiên địa vạn vật.

Thân thể Tống Khanh khẽ phát run, có nháy mắt, hắn muốn xé quyển sách này, đây là huyền bí thần mới có thể biết được, phàm nhân không nên dòm ngó.

Nhưng ở sâu trong lòng, lại có một luồng lực lượng đang ủng hộ hắn, đây là sự tò mò nguyên thủy nhất của nhân loại.

Trong phòng luyện đan tràn đầy yên tĩnh.

Đám áo trắng nhìn nhau, không dám lên tiếng quấy rầy, cảm thấy rất lo lắng đối với sư huynh Tống Khanh sắc mặt biến ảo khó dò.

“Sư huynh lại đang tự hỏi thuật luyện kim gì làm người ta không thể tiếp nhận đi.”

“Đúng vậy, năm trước hắn ý đồ mang máu thịt mèo luyện thành cây, như vậy chặt đầu cũng có thể một lần nữa mọc lại, nhưng bị giám chính lão sư nhốt một tháng.”

Tống Khanh đắm chìm ở trong thế giới của mình, vừa sợ hãi, vừa hưng phấn, xem rồi xem, mắt hắn chợt sáng ngời, bởi vì hắn thấy được giải thích chi tiết thuật luyện kim về như thế nào luyện chế bạc thuế.

Bước một: Đầu tiên cần lọc nước muối, chiết xuất ra Natri Clorua ( muối tinh).

Bước hai: chưng khô nước muối, phân ra kết tinh, dùng nhiệt độ cao tám trăm độ nhiếp thị (độ C) nóng chảy.

Bước ba: Chú ý! Một bước này là mấu chốt luyện chế bạc thuế, thành công hay không, ở ngay đây.

Hai bên Tống Khanh tỏa ra ánh sao, rốt cuộc, rốt cuộc giải được vấn đề làm khó hắn cùng các sư đệ rất lâu.

Đây thật sự là một quyển sách thần.

Tống Khanh phát hiện đã đến cuối trang, hắn chấm nước miếng ở đầu ngón tay, sốt ruột không chờ nổi đến trang tiếp theo.

Trống rỗng!

Tống Khanh: “???”

Không còn nữa?!

Phía sau không còn nữa?

Bước thứ ba rốt cuộc là cái gì, vì sao không có ghi lại, quyển sách này là ai viết, loại viết sách kiểu chết non này là phải băm thành trăm mảnh.

Tống Khanh muốn phun máu.

Tống Khanh há miệng, quên mất cái gì, trầm giọng nói: “Sách này ai đưa tới?”

“Chưa chú ý.”

“Chưa nghe.”

“Quên rồi.”

Các sư đệ trả lời dị thường chân thật.

Tống Khanh lập tức xuống lầu, tìm được tên đệ tử kia lúc trước tiếp đãi Vương bộ đầu, truy hỏi kỹ tình huống.

Đây là một sự trao đổi... Tống Khanh sau khi phân tích, ra kết luận như vậy.

“Sư huynh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy.” Các sư đệ áo trắng đuổi theo xuống lầu.

“Sách này có vấn đề gì?”

Sắc mặt Tống Khanh nghiêm túc không gì sánh kịp, đảo qua khuôn mặt mọi người, “Các vị sư đệ, nghe ta nói. Đây là một cơ hội, để cho Ti Thiên Giám nhanh chóng quật khởi. Là kỳ ngộ ngàn năm có một, thuật luyện kim có lẽ sẽ nghênh đón huy hoàng trước nay chưa từng có.”

...

Đình Miên Dương.

Hai chiếc xe ngựa chậm rãi lái ở đường cái, phân biệt ngồi hai vị đại nho vừa mới ‘miệng nhả châu ngọc’ xong.

Hứa Tân Niên cùng một đám bạn cùng trường cưỡi ngựa, tụt lại ở phía sau xe ngựa.

“Ta vừa rồi không nên nói thật.” Hứa Tân Niên có chút hối hận.

Hai vị đại nho tranh cãi nước miếng bay tứ tung, mắt thấy sắp đánh nhau to, Hứa Tân Niên thẳng thắn nói: Thật ra lão sư cùng Mộ Bạch tiên sinh chỉ là vì đạt được một bài thơ truyền lại đời sau đi.

Trường hợp từng rất xấu hổ.

Tuy ngăn trở hai vị đại nho xung đột, nhưng Hứa Tân Niên cũng ý thức được nói thật là không đúng.

“Mẹ nói rất đúng, ta xưa nay không biết nói chuyện, phải sửa!” Hứa Tân Niên tiến hành xét lại lần thứ N trong cuộc đời.

Hắn thò tay vào trong lòng, sờ sờ ngọc bội ấm áp kia, Hứa Tân Niên vui vẻ nhìn về phía xa, đang vui vẻ, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người lao nhanh đến.

Chỉ một lát, đường nét bóng người đó liền chiếu vào mi mắt, là phụ thân Hứa Bình Chí.

Hứa Tân Niên ngẩn người, kẹp bụng ngựa, lướt qua xe ngựa lên đón.

“Cha, sao cha lại tới đây...” Nói xong, trong lòng Hứa Tân Niên trầm xuống, sắc mặt phụ thân khiến hắn phát hiện sự tình rất không ổn, tuy hắn đối với điều này hoàn toàn không biết gì cả.

Hứa Bình Chí lấy tốc độ nhanh nhất mang sự việc nói cho Hứa Tân Niên.

Công tử nhà Chu thị lang bên đường đùa giỡn muội muội... Thiếu chút nữa phóng ngựa đạp chết Linh m... Đại ca bị áp giải đến bộ Hình... Hứa Tân Niên đầu óc nóng lên, khí huyết sôi sùng sục.

“Niên Nhi, sự sống chết của đại ca con phải dựa vào con rồi.”

“Cha đừng vội.” Hứa Tân Niên lóe lên rất nhiều ý niệm, rất nhanh đã có chủ ý, quay đầu ngựa lại, ép xe ngựa dừng lại, cao giọng nói: “Lão sư, Mộ Bạch tiên sinh, Từ Cựu có việc thỉnh cầu.”

Rèm xốc lên, Trương Thận và Lý Mộ Bạch thò đầu ra, “Chuyện gì?”

“Gia huynh gặp nạn, xin lão sư cùng Mộ Bạch tiên sinh ra tay cứu giúp.” Hứa Tân Niên mang chuyện phụ thân nói cho kể lại một lần.

Trương Thận nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói: “Là vị tài tử viết ra “Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân”?”

Giọng hắn nghiêm túc, tựa như cái này rất quan trọng.

“Đúng vậy!” Hứa Tân Niên gật đầu.

Trương Thận vừa muốn nói chuyện, Lý Mộ Bạch trong xe ngựa ở bên mở lời cắt đứt: “Từ Cựu, chuyện huynh trưởng ngươi cứ giao cho ta đi, ngươi cùng lão sư ngươi về học viện trước.”

“Hừ!” Trương Thận hừ lạnh một tiếng: “Đám người không liên quan, đừng nhiều chuyện. Việc của đệ tử ta, ta sẽ xử lý.”

Hứa Bình Chí mừng rỡ, không ngờ thể diện của con trai lại lớn như vậy.

“Lão sư, Mộ Bạch tiên sinh, gia huynh bị mang đi bộ Hình rồi, xin nhanh đi, sợ sẽ sinh biến.” Hứa Tân Niên cuống lên nói.

Lúc này đừng đấu võ mồm nữa.

Lý Mộ Bạch bỗng phất phất tay, xa phu lái xe bị một làn gió kéo đi, nhẹ nhàng đáp ở ven đường.

Lý đại nho túm chặt cương ngựa, tự mình lái xe, từ từ nói: “Đây là ngựa tốt, có thể ngày đi ngàn dặm.”

Một màn kinh người đã xảy ra. Kéo xe vốn là một con ngựa nâu tầm thường, giờ phút này, bỗng nhiên phấn khởi hí dài một tiếng.

Dưới làn da màu rám nắng, từng sợi gân từng bắp thịt hiện lên, thân thể bành trướng, trong chớp mắt đã cao lớn hơn ngựa tầm thường gần gấp đôi.

Xe ngựa của Lý Mộ Bạch đạp bụi mà đi.

Trương Thận hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng đi xuống.”

Hắn mang xa phu lái xe đưa đến ven đường, tự mình thay thế vị trí, túm chặt cương ngựa, trầm giọng nói: “Con ngựa này vừa to vừa khỏe, không những là thiên lý câu (ngựa chạy ngày ngàn dặm), còn có sáu chân.”