Từ Trọng lạnh lùng nói:- Trận đấu kết thúc rồi, tại sao còn chưa đi tới quán Tụ Tiên uống vài chén chúc mừng đi?Y cúi đầu nhỏ giọng đáp:- Cháu biết sai rồi!- Cháu không có sai, lỗi là do ông.

Là ông quản lí cháu rất nghiêm.

Bình thường cấm cháu uống rượu, khiến cháu uống say mèm ngay đêm hôm trước trận đấu.


Là ông sai rồi!Ông ta tuy giọng điệu rất bình thản, nhưng trong ánh mắt đã chứa đầy sự phẫn nộ.Gã hiểu rất rõ con người của ông nội.

Gã biết giọng điệu ông ấy càng bình thản thì chứng tỏ ông ấy càng giận gã tột cùng.Thà rằng ông ấy cứ mắng thật nhiều, chứ gã cũng không muốn ông nội trách móc qua loa thế này.Bịch.

Gã quỳ xuống, lòng đầy hối hận, nước mắt trào ra, khóc thảm thiết.- Là cháu không đúng, cháu đã làm hỏng chuyện, giờ hối hận thì đã muộn rồi.Từ Trọng lạnh lùng nhìn gã, đứa cháu cho rằng nhờ vào việc khóc lóc có thể làm lão lung lay, thật sai lầm.- Gia quy, điều thứ 3.

Tự mình làm đi.Từ Tích giơ tay lên đánh mạnh vào mặt mình, tay trái lại giơ lên tiếp.Mỗi cái tát thật mạnh đánh xuống đều hằn vệt trên mặt.

Đây chính là gia pháp nhà họ Từ.


Tự vả miệng mình 30 cái, mỗi cái tát đều phải đánh thật mạnh, nếu dám nhẹ tay liền gọi người phu xe tới đánh lại từ đầu.Bị tát 30 cái, khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn giờ hằn đầy vệt xanh tím, sưng húp to như mặt heo, khóe miệng cũng rỉ máu.Từ Trọng lúc này mới ngồi xuống hỏi:- Nghe nói các ngươi bị người ta đánh lén, là do ai làm?Gã không dám khai ra Phạm Ninh, nếu không sẽ chỉ khiến ông nội càng thêm khinh thường gã.- Là… là người hộ vệ cao lớn kia của Chu Bội.Kỳ thật cũng không có gì sai, Lục Hữu Vi đã bị nữ hộ vệ kia bắt lấy, rồi ném trở về.Từ Trọng nhướn mày, hộ vệ đương nhiên sẽ không tự nhiên vô lý đi đánh người, tất nhiên là do Chu Bội sai khiến.- Tại sao con bé lại làm như vậy?Từ Tích không dám giấu giếm, đành nhỏ giọng nói:- Nàng ta và con trai người đánh cá trong một đội thi đấu.

Cháu trong lòng bất bình liền cầu xin thím khuyên nàng đừng dự thi, có lẽ bị nàng đoán được, như vậy đã chọc giận đến nàng.Từ Trọng vốn là lão hồ ly, lẽ nào không biết cháu lão chính là muốn đối phó với đứa con trai người đánh cá, lúc sau hừ một tiếng nói:- Một chút chuyện nhỏ làm cũng không xong, còn tự rước lấy nhục về mình, ông thật thất vọng về cháu.Từ Tích vội cãi:- Ngô Kiện vốn dĩ muốn thuê mấy gã côn đồ đánh cho hắn một trận, khiến hắn nằm liệt giường, nhưng cháu không đồng ý.- Hoang đường!Từ Trọng lại nổi giận đập bàn thật mạnh, quát:- Nếu hắn báo quan, một khi huyện lệnh tóm được những tên côn đồ đó, bọn chúng khai ra các cháu, các cháu vĩnh viễn không thể tham gia thi cử.

Tên Ngô Kiện này thật ngu xuẩn, về sau ít chơi cùng nó đi.- Ông nội, cháu phải làm sao bây giờ?Gã ôm lấy chân lão gào khóc:- Cháu đã bị loại, không thể tham gia cuộc thi đồng tử, tương lai bị phá hủy rồi.Lão ta hừ lạnh:- Ngươi bây giờ biết sợ rồi sao, đã biết tương lai thi cử quan trọng, vậy tại sao còn đi uống rượu?Từ Tích vô cùng hối hận, chỉ muốn tát bản thân thêm 30 cái.Lão thấy mặt cháu mình sưng như heo, liền tức giận vô cùng.- Lưu Ngạn Thông, ngươi coi cháu của ta là cục bột, muốn nhào nặn thế nào cũng được sao?***Đêm khuya yên tĩnh, Phạm Ninh đang ngồi một mình đọc sách trong phòng.

Hắn đã thay một áo choàng lanh màu trắng, còn đầu thì vẫn vấn khăn của học trò.Vì hắn mải đọc sách nên không để ý có người bước vào phòng.- Đang xem sách gì mà chăm chú vậy? - Có người tủm tỉm cười hỏi.Hắn ngẩng đầu liền giật mình, đó là Triệu học chính.Hắn vội vàng đứng lên chào:- Học trò Phạm Ninh kính chào Học chính!- Không cần khách sáo, Phạm Ninh, Lý huyện lệnh đặc biệt đến thăm ngươi.Đằng sau Triệu Tu Văn chính là huyện lệnh Lý Vân, y đang khoanh tay nhìn hắn cười híp mắt.Phạm Ninh chấn động một hồi, nếu huyện lệnh lại giảng giải đạo lý cho mình hiểu, liệu đêm nay mình còn có thể buồn ngủ không?Nhưng lúc này không kịp nghĩ nhiều, hắn vội khom người chào:- Học trò kính chào Huyện lệnh đại nhân!Hắn chào huyện lệnh với tư cách là một học trò nên không quỳ xuống, cũng không coi là thất lễ.


Nếu là một người nông dân, nhất định sẽ phải quỳ xuống thực hiện đại lễ.Lý Vân đã làm huyện lệnh của huyện Ngô 4 năm, đúng lúc gặp phải một bước ngoặt.Đó chính là khi con đường làm quan lại tới thời khắc mấu chốt, ông ta phá lệ để làm một số việc giúp ông ta xây dựng hình tượng và tạo danh tiếng, ví dụ như việc tuyển chọn thần đồng tham gia thi đấu lần này.Việc tuyển chọn thần đồng ở huyện Ngô đã diễn ra một5 năm, trên thực tế đều đạt được kết quả tốt, đã liên tiếp trao thưởng cho ba thần đồng trẻ tuổi.Cuộc thi lựa chọn thần đồng có sức ảnh hưởng rất lớn ở phủ Bình Giang, thậm chí khiến các quan bộ Lễ của triều đình rất coi trọng.Hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra cuộc thi tuyển chọn thần đồng, Lý Vân tất nhiên phải tới thị sát.Hôm nay ông ta mặc bộ thường phục màu tím nhạt, eo thắt đai da, nhưng trên đầu vẫn đội mũ quan, mang nụ cười thân thiện, vừa cười vừa nói:- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện nào!Khi Phạm Ninh vội vàng mời huyện lệnh ngồi, ông ta liếc qua cuốn sách hắn đang đọc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.Chính là cuốn sách tập hợp các bài văn tham gia những kỳ thi tỉnh trước đây của Đại Tống, hồi còn nhỏ ông ta cũng trân trọng quyển sách này giống như Phạm Ninh bây giờ.- Cuốn sách này là bản giới hạn số lượng phải không?Lý Vân chỉ vào cuốn sách cười nói:- Hiện rất khó để tìm mua, tại Biện Kinh còn có thể mua được, còn Bình Giang phủ đã bán sạch từ 3 năm trước rồi.Phạm Ninh nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách, hắn rất thích cuốn sách này, nhưng ngày mai phải trả cho Bùi Quang rồi, hắn thật lòng không nỡ.- Đây không phải là cuốn sách của trò, là một trợ giảng đã cho trò mượn, bởi vì ở nhà trọ quá nhàm chán nên đành đọc sách giết thời gian.Lý Vân khẽ mỉm cười:- Ta cũng có cuốn sách này, để ta về lấy cho ngươi một bản.Phạm Ninh hết sức vui mừng, liền đứng dậy cảm ơn:- Cảm ơn quan huyện yêu mến!Lý Vân cười ha hả:- Nghe Triệu học chính nói hôm nay tiểu Phạm lại trả lời một câu hỏi hay, viết nên một câu đối rất thuyết phục, tiểu Phạm có thể viết cho ta một bức câu đối không?Phạm Ninh vội khiêm tốn nói:- Quan huyện chớ nói đùa.

Học trò học hành sơ sài, không dám ở trước mặt tiến sĩ múa rìu qua mắt thợ.- Ta không nói giỡn với ngươi, ngươi cứ viết một bức, đừng viết lão súc sinh xuất đề na (súc vật già sinh ra móng) là được rồi.Hắn chấn động cả người, kinh ngạc nhìn Lý huyện lệnh, không ngờ ông ta biết chuyện mình gây ra tại kinh thành mùa thu năm trước.Lý Vân cười như không cười nhìn hắn, chỉ mới ám chỉ, cũng không nói toạc ra.Lý Vân gần đây có viết thư cho cha vợ mới biết được chuyện này, chỉ là cha vợ ông ta đã dặn dò kỹ không thể để việc này truyền ra, bởi vì nó liên quan đến thể diện của quốc trượng Trương Nghiêu Tá..