Tóm tắt chương trước, sau khi Nguyệt Di cướp đoạt được rất nhiều bảo vật của Thiên Khải đã đến chính điện, không ngờ Thiên Khải không ở đây nhưng lại thấy rồng con cứ đứng đó mãi.

Thấy đối phương tuy nhút nhát sợ sệt nhưng thái độ kiên quyết tựa như tiểu thị vệ, Nguyệt Di nổi hứng chọc rồng con.
“Nhữ là ai? Vì sao nhữ ở Thái Sơ Điện?” Nguyệt Di học theo bộ dạng của Tử Hàm, thẳng lưng hỏi Tử Hàm.
Chung quy Tử Hàm cũng lớn lên trong loạn thế, tâm phòng bị chẳng ít chút nào, đảo mắt, lập tức qua loa lấy lệ nói với Nguyệt Di:
“Dựa vào cái gì ngô phải nói cho ngươi chứ?”
Nguyệt Di nghe vậy, bắt chước bảo:
“Dựa vào cái gì ngô cũng phải nói cho ngươi chứ?”
Tử Hàm cảm thấy người tới giống như đang nhại lại mình, nhíu mày nghiêm trang sửa lưng Nguyệt Di:
“Nhữ chớ có nhại ta.”

Thấy rồng con có chút không vui, Nguyệt Di nhanh chóng dỗ cậu:
“Không nhại nữa, không nhại nữa là được, nhữ chớ có giận, chớ có giận.” Nói rồi định đi vào trong.
Tử Hàm thấy Nguyệt Di muốn vào liền dang hai tay ra cản Nguyệt Di:
“Nhữ chưa được chủ nhân đồng ý, chớ có xông vào.

Nếu nhữ đến bái phỏng, chủ nhân không ở nhà, nhữ hãy xưng tên ra, đợi chủ nhân trở về.” Cậu nghĩ thầm: Thiên Khải Thần tôn không ở nhà, Thần tôn lại rất quan tâm mình, cho nên mình phải giúp Thần tôn bảo hộ tốt Thần Điện này.
Thiên Khải luôn luôn tiêu sái tùy tiện, trước nay không để ý mấy nghi thức xã giao thế này.

Huống chi là Nguyệt Di, hắn sẽ càng không để ý.

Nguyệt Di ở Thái Sơ Điện cũng không cần chú ý quá nhiều quy củ như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng gật đầu nói:
“Ừm, có lý.

Vậy ta...” Nguyệt Di nghe Tử Hàm nói, cảm thấy Tử Hàm thật thú vị, nhưng Thần giới không có vị thần nào thú vị như vậy, chẳng lẽ là Thiên Khải mang đến từ Yêu tộc? Nàng quyết định đùa với rồng con, hỏi vòng vèo một chút.
“Bé rồng, ngày nào ta cũng tới Thiên Khải điện, sao chưa bao giờ gặp ngươi? Ngươi ở đây cản ta là có ý đồ gì?”
Tử Hàm vừa nghe vậy liền đỏ mặt, vội vàng biện giải: “Ngô không phải kẻ bắt cóc, ngô có tên, ngô tên Tử Hàm, được Thần tôn cứu từ Yêu tộc.


Từ hôm nay trở đi ngô chính là tọa kỵ của Yêu thần, tất nhiên sẽ không có bất luận ý đồ gì.”
“Ha ha ha……” “Bé rồng thú vị quá.” Nguyệt Di thấy rồng con thật thà như vậy thì cười thành tiếng.

Nếu đã như thế, nàng cũng không phải vị thần ngang ngược, liền báo thân phận cho Tử Hàm:
“Ta là Tinh Nguyệt Nữ thần Nguyệt Di, trú tại thiên điện Thái Sơ Điện của Thiên Khải.” Dừng một chút: “Hiện giờ thì chưa phải, tương lai mới là Tinh Nguyệt Nữ thần.”
Tử Hàm nghe xong vội thi lễ với Nguyệt Di.
“Tiểu yêu Tử Hàm gặp qua Nguyệt Di Nữ quân.” Nói xong nắm tay từ trước ngực đẩy ra, khom mình hành lễ: “Xin nhận một bái của Tử Hàm.”
Nguyệt Di nhìn Tử Hàm hành lễ, cảm giác sâu sắc rồng con nhỏ tuổi này rất có tuệ căn, vui vẻ nói:
“Tiểu thần thú, vất vả cho ngươi rồi.” Nàng miễn lễ cho Tử Hàm, tiếp theo cúi xuống ghé sát tai cậu nói:
“Tử Hàm, ngươi tiền đồ vô lượng.” Nói xong liền đi vào trong.
Vẻ mặt Tử Hàm mê mang, không rõ lời Nguyệt Di, nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Di vẫn cứ muốn đi vào trong liền cản lại, miệng vẫn nói:
“Nguyệt Di Nữ quân, chưa được Thần tôn đồng ý, nhữ không được vào.”
Nguyệt Di đứng dậy, hắng giọng nói: “Tiểu thần thú, ngươi không ngoan gì hết.”
Tử Hàm không dao động, dang hai tay như cũ, giống con diều hâu màu tím đứng trên ngạch cửa.


Nguyệt Di thấy thế thì đi đường khác, Tử Hàm liền chạy qua cản, Nguyệt Di trở về, Tử Hàm cũng trở về, nhị thần bắt đầu giằng co.
“Ta là Tinh Nguyệt Nữ thần.”
“Không được.”
“Làm khách ở Thái Sơ Điện.”
“Không được.”
……
Thiên Khải đang đi trên hành lang xa xa nhìn thấy bên trong ngạch cửa nhà mình lộ ra nửa người bé trai áo tím, bên ngoài thì có cô bé mặc áo vàng nhạt bước nửa cái chân vào, hai đứa nhỏ trừng mắt với nhau, cong người huơ tay múa chân, đi tới đi lui “Đấu pháp” ở ngạch cửa.
“Ha ha ha ha ha ha……” Hắn bị tình cảnh trước cửa nhà chọc cười, làm hai vị đang “Đấu pháp” ngừng tay nhìn hắn..