Chương 310: Sinh tử do mệnh
Edit : Luna Huang

Không ít người âm thầm hưng phấn, xem ra sắp có náo nhiệt lớn để xem rồi!

Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái lại âm thầm hãi hùng khiếp vía, từng người thầm hô, lão đệ, ngàn vạn lần xin ngươi chớ có làm loạn nữa!

Cõi lòng Hỏa Phượng Hoàng căng thẳng lên, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.

Trong đình, đám Tần Dung quay mặt nhìn nhau, trước đó Ngưu Hữu Đạo là giả bộ chiến bại sao?

Mọi người cũng không ngốc, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, Ngưu Hữu Đạo muốn giả vờ thua để bỏ chạy, không muốn thêm phiền toái, cái này là do bị Côn Lâm Thụ quấn lấy cho hết cách!

Bị nhục mạ trước mặt bao người, thế hỏa trên người Côn Lâm Thụ tăng vọt lên!

Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa ngừng lại, bởi vì hiện tại hắn đã nhìn ra tính khí cường ngạo của Côn Lâm Thụ, tức giận chỉ mắng, “Ta nhường ngươi, cho ngươi thắng, là vì ta kính trọng Thiên Hỏa giáo ngươi, không muốn khinh nhờn Thiên Hỏa giáo! Ta cũng tự biết là ta không thể trêu vào Thiên Hỏa giáo, mới liên tiếp nhường ngươi, nhưng không ngờ, Thiên Hỏa giáo lại có một tên không biết tốt xấu như ngươi, ngươi muốn đánh thật sao? Nếu như ngươi ỷ thế Thiên Hỏa giáo khi dễ người khác, ta cam chịu nhận thua, còn nếu ngươi lấy thân phận cá nhân ngươi tới khiêu chiến ta, thì ta đây tùy thời phụng bồi!”

Côn Lâm Thụ tức giận đáp, “Không liên quan gì tới Thiên Hỏa giáo, ta là lấy thân phận cá nhân ta!”

Ngưu Hữu Đạo gầm thét: “Lấy cái gì để chứng minh? Lấy cái gì để cam đoan nếu như ngươi thua thì Thiên Hỏa giáo sẽ không tìm ta gây phiền phức? Ngoài miệng thì ngươi nói là cá nhân ngươi khiêu chiến ta, nhưng trên thực tế lại lấy toàn bộ Thiên Hỏa giáo ra tạo áp lực với ta, ngươi mà thua thì sẽ không ngừng có đồng môn của ngươi nhảy ra ào ào không dứt, đây tính là cái gì khiêu chiến cá nhân cơ chứ? Công bằng tỉ thí cái gì chứ? Ta nhận thua, cho ngươi thắng còn chưa đủ sao? Biết rõ ta không dám đắc tội Thiên Hỏa giáo, còn nói cái gì thỏa sức chiến một trận chứ, còn bắt ta xuất ra thực lực chân chính, cố làm ra vẻ như vậy, gặp qua vô sỉ, chưa từng thấy ai vô sỉ bằng ngươi, ngươi để người trong thiên hạ đến phân xử thử xem, có đạo lý nào như vậy!”

Từng lời từng chữ tru tâm, Côn Lâm Thụ tức giận đến run lẩy bẩy, nhưng người ta nói có lý, làm hắn không thể nào phản bác lại được.

Dưới tức giận, Côn Lâm Thụ vung cánh tay lên, liệt diễm trên thân thể thoáng cái biến mất, chợt quay đầu lại nói, “Ở đây ai cũng có thể làm chứng, xin nhờ đệ tử Đại Khâu môn với Huyền Binh tông cùng đứng ra làm chứng đi, giúp làm chứng cho trận khiêu chiến này, chỉ là của cá nhân ta với Ngưu Hữu Đạo, dù thắng hay thua đều không liên quan đến Thiên Hỏa giáo!”

Lại quay đầu lại chỉ Ngưu Hữu Đạo, “Như thế ngươi đã hài lòng chưa?”


Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Đệ tử Đại Khâu môn với Huyền Binh tông có nguyện ý đại biểu hai phái làm bảo chứng không?”

Trong đình, đệ tử hai phái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong bụng đều đang thầm nói, để chúng ta làm bảo chứng cái này thích hợp sao? Còn đại biểu hai phái nữa chứ? Lỡ như Côn Lâm Thụ ngươi xảy ra chuyện, Thiên Hỏa giáo lại vì người mà ra mặt, thế chẳng phải là khiến cho  những người bảo chứng như chúng ta đây chẳng còn có mặt mũi ra gặp người sao?

Thậm chí có người trong lòng đang nghĩ, trực tiếp làm thịt Ngưu Hữu Đạo đi chẳng phải xong, cần gì dông dài như vậy, còn kéo chúng ta xuống nước, ngươi cái tên Côn Lâm Thụ này, bày đặt kiểu cọ mạnh mẽ, thực sự để người ta hết nói nổi!

Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng đầy khổ sở nói: “Sư huynh, huynh tha cho hắn một lần đi được không?”

Tần Dung day day cái trán, “Côn Lâm Thụ, thôi bỏ đi, cần gì so đo với loại người này chứ.”

Hai người nói ra loại câu nói đó, người khác có cảm giác rất bình thường, còn với hắn mà nói, lời này y như là bọn họ không có lạc quan về khả năng của hắn í, khiến Côn Lâm Thụ tức giận quá sức, chẳng những là hoàng đế, mà ở trong mắt mọi người, bản thân hắn vô năng như vậy sao?

Ngưu Hữu Đạo đưa tay chỉ về phía trong đình, “Ngươi cũng thấy được đó, không ai nguyện ý làm bảo chứng, thuần túy là ngươi ỷ thế hiếp người, một trận giao đấu không công bằng, vậy còn so cái gì nữa mà so? Ta nhận thua, tính ngươi thắng cả!”

Côn Lâm Thụ lần nữa quay đầu, xoay người lại, “Ta đã nói rõ, đây là chuyện của cá nhân ta, không có quan hệ gì với Thiên Hỏa giáo, không cần các ngươi gánh chịu trách nhiệm gì cả, chỉ cần các ngươi đứng ra làm bảo chứng, nói lời công đạo mà thôi, không có gì khó cả! Tần huynh, Hồ huynh, hay là các ngươi xem thường Thiên Hỏa giáo ta, cảm thấy Thiên Hỏa giáo ta sẽ nói chuyện mà không giữ lời?”

Tần huynh là chỉ Tần Dung của Đại Khâu môn, Hồ huynh là chỉ Hồ Thiên Hàn của Huyền Binh tông.

Cái gì lời xem thường cũng nói ra luôn rồi, hai người nhìn nhau, rất là bất đắc dĩ, Hồ Thiên Hàn quay sang hỏi Hỏa Phượng Hoàng, “Hỏa Phượng Hoàng, Côn Lâm Thụ hiện tại không được tỉnh táo, hắn là sư huynh của ngươi, lại là vị hôn phu của ngươi nữa, ngươi đại biểu cho Thiên Hỏa giáo tỏ thái độ trước đi! Nếu như ngươi nói có thể, chúng ta liền đứng ra làm bảo chứng trận này, nếu ngươi không đồng ý, vậy chúng ta không tiện làm đâu.”

Vị hôn thê? Ngưu Hữu Đạo nhìn Hỏa Phượng Hoàng nhiều thêm một chút.

Bầu trời bắt đầu mưa phùn, Côn Lâm Thụ đứng ở trong mưa, nhìn thẳng vào sư muội mình.

Hỏa Phượng Hoàng cắn môi không nói, không muốn mở miệng đồng ý, việc Ngưu Hữu Đạo giết Trác Siêu, khiến nội tâm nàng có chút kiêng kị, hai người còn có hôn ước, nàng không muốn sư huynh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Côn Lâm Thụ dịch bước, từ từ đi vào trong đình, đứng ở trước mặt Hỏa Phượng Hoàng, “Sư muội!”


Hỏa Phượng Hoàng cúi đầu, không muốn đối mặt, cũng không muốn gật đầu.

Hồ Thiên Hàn vội ho một tiếng, nói “Ta thấy việc này coi như xong, tất cả mọi người giải tán đi!” Quay người tính đi, không muốn dính dáng gì đến chuyện tào lao này.

Côn Lâm Thụ có chút gấp, ngay tại chỗ nói ra câu nặng lời, “Sư muội không nguyện một lòng với ta ư?”

Hỏa Phượng Hoàng mãnh liệt ngẩng đầu lên, vừa đối mặt, hốc mắt đỏ lên, ẩn có lệ quang, dần dần lộ ra nụ cười gượng ép, “Được a, muội đồng ý!”

Trái tim Côn Lâm Thụ hung hăng co thắt một cái, lại lập tức quay đầu lại gọi người hai phái trở lại, “Hồ huynh, Tần huynh!”

Tần Dung cùng với Hồ Thiên Hàn có chút bất đắc dĩ, người sau hỏi: “Tần huynh, ý ngươi thế nào?”

Tần Dung thở dài: “Nếu Thiên Hỏa giáo đã khăng khăng muốn làm như vậy, vậy chúng ta liền cung kính không bằng tuân mệnh đi!”

“Được!” Hồ Thiên Hàn gật đầu, nhìn Ngưu Hữu Đạo bên ngoài, hô: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi cũng đã nghe được rồi chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Hai phái cho hắn mặt mũi như vậy, ta hiện tại trái lại có chút bận tâm, nếu như ta thắng, hai phái sẽ không ra mặt tìm ta gây phiền phức vì hắn chứ?”

Hồ Thiên Hàn nổi giận, “Tiểu tử ngươi đào ở đâu ra lời nhảm nhiều như vậy, không dám đánh thì đừng đánh, tìm cớ cho lắm vào, hắn đáng để cho chúng ta ra mặt sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta có thể xem lời này là lời cam đoan của hai phái được hay không?” Ánh mắt nhìn về phía Tần Dung hỏi.

Hai con mắt Tần Dung hơi híp lại, làm sao cảm giác tên này giống như đang thận trọng từng bước, tựa hồ đang muốn cắt đứt đường sống của Côn Lâm Thụ, chuẩn bị đường lui cho bản thân, đây là muốn hạ độc thủ với Côn Lâm Thụ hay sao, hay là còn có mưu đồ gì khác?

Hồ Thiên Hàn vung tay lên, “Ngươi yên tâm, Huyền Binh tông ta sẽ không tham gia vào chuyện của các ngươi, sẽ không ra mặt cho hắn, ngươi thích đánh cứ việc đánh!”


Tần Dung liếc mắt nhìn hắn, từ từ nói: “Điều kiện tiên quyết là ngươi không được làm loạn ở trong lãnh thổ Tề quốc!” Cả hai người đều cùng làm bảo chứng, nên ở mức độ nào đó, hắn cần giúp Hồ Thiên Hàn bổ sung lời nói, tránh bị hớ, nếu tên này dám làm loạn trong lãnh thổ Tề quốc, Đại Khâu môn sẽ vẫn ra tay.

Côn Lâm Thụ quay người đi ra ngoài đình, lần nữa đứng giằng co với Ngưu Hữu Đạo, “Hiện tại có thể xuất ra thực lực chân chính của ngươi rồi sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta mà ra tay thực sự là không có biết phân biệt nặng nhẹ đâu!” Từ từ quay đầu ngó sang phía Lệnh Hồ Thu với Phong Ân Thái, hô lên “Đại ca, Nhị ca, sinh tử do mệnh, thành bại tại trời, nếu ta chết ở trên tay đối phương, các ngươi nhặt xác là được, không cần phải báo thù cho ta!”

Phong Ân Thái cùng Lệnh Hồ Thu khá là câm lặng, chúng ta báo thù cho ngươi? Nói đùa cái gì vậy? Chúng ta có bản lãnh đó sao?

Mí mắt Tần Dung lại co giật một cái, càng thêm ý thức được trong lời nói của Ngưu Hữu Đạo có giấu giếm sát cơ, cảm giác Ngưu Hữu Đạo đã thăm dò ra bản tính của Côn Lâm Thụ, lo lắng Côn Lâm Thụ nói theo.

Nhưng mà lo lắng cái gì thì cái đó đến, quả nhiên, Côn Lâm Thụ cũng lớn tiếng nói theo: “Đây là chuyện giữa cá nhân ta với Ngưu Hữu Đạo, không liên quan đến Thiên Hỏa giáo, sinh tử do mệnh, thành bại tại trời!”

Khiêu chiến thôi làm sao lại biến thành quyết đấu sinh tử thế này? Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên cũng giật mình nghĩ tới cái gì, bỗng hô: “Sư huynh. . .”

Côn Lâm Thụ chờ đã lâu quá rồi, sớm đã máu chiến một trận, đã không nghe lọt, hai tay vung vẩy một cái, toàn thân lần nữa đầy liệt diễm thiêu đốt, mưa phùn trên bầu trời rơi xuống, vừa tiếp cận liền hóa thành hơi nước, quát lên: “Lấy vũ khí của ngươi ra, miễn cho nói ta thắng mà không võ(đức)!”

Ngưu Hữu Đạo làm mặt đầy mỉa mai, “Chỉ bằng ngươi? Đối phó loại người tự cho là đúng, không biết xấu hổ như ngươi, còn cần đến vũ khí sao!”

Côn Lâm Thụ giận dữ, cũng liền không khách khí, vung tay đánh ra,  một đầu hỏa long bay lượn về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo ‘vèo’ một tiếng, cả người bắn lên không, tránh thoát hỏa long đánh đến sát dưới chân, thân hình thẳng tắp phóng lên trời cao, nháy mắt lên đến độ cao vài chục trượng trên không trung.

Hỏa long lượn vòng, liệt diễm quanh thân, Côn Lâm Thụ cũng phóng theo lên trời, hỏa cầu giống như sao băng đuổi theo Ngưu Hữu Đạo trên không trung.

Ngưu Hữu Đạo lên không, lực nâng vừa hết, thân hình lộn mèo, đầu chúc xuống dưới, hai cánh tay giang ra điều chỉnh hướng hạ xuống, quay ngược lại xông thẳng về phía Côn Lâm Thụ đang xông lên phía dưới.

Côn Lâm Thụ vừa phóng lên trời vừa huy động hai tay liên tục, từng đầu hỏa long trên người hắn bắn ra, nhìn giống như con nhện mọc ra từng cái chân dài vậy, từng đầu từng đầu hỏa long đánh thẳng về phía Ngưu Hữu Đạo.

Tràng diện nhìn rất hùng vĩ, rất huyễn lệ, không ít người âm thầm sợ hãi thán phục, Thiên Hỏa giáo này quả nhiên không phải tầm thường!


Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái thì âm thầm lo lắng cho Ngưu Hữu Đạo, Côn Lâm Thụ đúng là không dùng vũ khí, nhưng trên người khắp nơi đều là vũ khí, hiện tại Ngưu Hữu Đạo tựa hồ muốn tránh cũng không thể tránh được!

Không ít người cảm thấy quyết sách đối chiến của Ngưu Hữu Đạo đã sai lầm, không nên nhảy lên trên không trung, người đang ở trên không trung có muốn xê dịch tránh né cũng khó hơn nhiều.

Người trong đình đã lướt ra ngoài hết toàn bộ, ngẩng đầu lên nhìn giao chiến trên không trung.

Một đầu hỏa long đánh đến trước mặt, Ngưu Hữu Đạo không tránh không né, đơn chưởng nghênh đón, đập chưởng vào trên đầu hỏa long, chỉ trong chớp mắt này, toàn thân hắn bị che lấp, hỏa diễm lập tức bao phủ hắn từ đầu đến chân.

Đám người ở phía dưới đang ngẩng đầu nhìn lên âm thầm vì Ngưu Hữu Đạo hô lên hỏng bét!

Nhưng mà lo lắng của mọi người là dư thừa, Càn Khôn Quyết vốn là thuật âm dương hòa hợp, Ngưu Hữu Đạo căn bản không có sợ lửa, nếu không sao dám kêu gào quyết một trận tử chiến!

Chân chính có thể sinh ra uy hiếp cho Ngưu Hữu Đạo không phải liệt diễm, mà là lực công kích của Côn Lâm Thụ kèm theo trên hỏa diễm.

Cho nên cũng không xuất hiện tình huống liệt diễm đốt chết cháy, hỏa long đâm vào bàn tay Ngưu Hữu Đạo, lập tức tuôn theo người hắn, dẫn ra sau chân, giống như khói lửa bắn ra bốn phía rồi tán đi, như đóa hoa hỏa diễm nở rộ trên chân hắn, sau đó tan biến thành hư vô.

Một đạo tiếp một đạo hỏa long đánh trúng Ngưu Hữu Đạo, từng đóa hỏa diễm nở rộ trên không trung, một màn huyễn lệ này tô điểm cho bầu trời đầy mây đen dày đặc càng thêm rực rỡ hoa lệ.

Côn Lâm Thụ giật nảy cả mình, nguyên bản hỏa diễm chịu sự điều khiển của hắn, nhưng hắn lại phát hiện, sau khi hỏa diễm vừa đánh trúng Ngưu Hữu Đạo, pháp lực bám trên hỏa diễm lập tức tan rã, hỏa diễm liền không chịu sự khống chế của hắn nữa.

Đang quan chiến Hỏa Phượng Hoàng biến sắc, Tần Dung trầm giọng nói: “Không tốt, Thiên Hỏa Huyền Công của Thiên Hỏa giáo không có ảnh hưởng gì đến tên này!”

Trong nháy mắt, biến hóa quá nhanh, song phương giao thủ tốc độ cũng nhanh, chờ đến khi mọi người kịp phản ứng, song phương giao chiến không trung, hai người một lên một xuống đã va chạm chính diện.

Ngưu Hữu Đạo đã vọt vào trong hỏa cầu bao bọc lấy Côn Lâm Thụ, Càn Khôn Chưởng tung ra!

Côn Lâm Thụ không tránh kịp, bị Ngưu Hữu Đạo tới gần người, trong lúc vội vã đã không có nhiều lựa chọn, vận hết tu vi của bản thân, toàn lực tung ra một chưởng đón đỡ, song phương liều mạng chưởng đối chưởng!

Ầm! Trên không trung ầm vang một tiếng, liệt diễm trên người Côn Lâm Thụ bị đẩy ra khuếch tán giữa trời như gợn sóng, như bị từng đạo quyền đầu mạnh mẽ đánh cho tan biến.

Đầu tiên là hỏa cầu bị chấn mở như vòng hộ pháp kim cang, vòng hộ pháp kim cang sau đó lại tan rã hóa thành từng đốm lửa bao quanh, rồi từng đốm từng đốm lửa tiêu tán, tình cảnh này tuyệt đẹp rực rỡ.