Chương 311: Thảm bại
Edit : Luna Huang

Trong nháy mắt đối chưởng,  Côn Lâm Thụ phát hiện không ổn, cái cảm giác quỷ dị trước đó đánh một chưởng trúng Ngưu Hữu Đạo lại xuất hiện, cảm giác chưởng lực của bản thân lên trên người Ngưu Hữu Đạo không có sức, tựa như đánh vào không khí.

Cảm giác mười phần hoang đường!

Rõ ràng đã đánh trúng rồi!

Rõ ràng người ở ngay tại trước mắt hắn!

Mà lực đạo thuận theo bàn tay của hắn truyền đến, lại lạnh lẽo cùng nóng hổi đan xen đánh tới, hình thành thế công lan tràn tới.

Hắn lập tức thi pháp ngăn cản hóa giải, cỗ lực lượng nóng hổi kia thì hắn cũng không sợ, nhanh chóng bị Thiên Hỏa Huyền Công của hắn hóa giải, còn lực lượng lạnh lẽo đang tràn vào kia, hắn cần phải điều động thêm nhiều lực lượng của Thiên Hỏa Huyền Công áp chế, may mắn loại lực lượng tương khắc, nhiệt lượng được tụ hội lại, muốn hóa giải nguồn lực lượng lạnh lẽo kia cũng không khó.

Nhưng mà giao chiến vội vàng trong nháy mắt, làm sao cho hắn thời gian từ từ hóa giải.

Một lên một xuống, ngay lúc vượt qua nhau, Ngưu Hữu Đạo há lại chỉ đánh một chưởng rồi thôi, một chưởng vừa chạm một chưởng khác đã tung ra.

Côn Lâm Thụ vội vàng vung tay khác ra đón đỡ, song lại gặp Ngưu Hữu Đạo vung cánh tay khác đánh tới.

Cánh tay ban đầu của Côn Lâm Thụ đỡ Càn Khôn Chưởng còn đang tiến hành hóa giải lực khí lạnh, động tác chậm chạm, tốc độ phản ứng căn bản đã không theo kịp nữa, làm sao ngăn lại được chưởng ba phát liên tiếp của Ngưu Hữu Đạo.

Bạch! một chưởng của Ngưu Hữu Đạo xuyên qua hai cái tay đang vung vẫy của hắn, chưởng vào ngay chính giữa bộ ngực hắn!

Côn Lâm Thụ mở to hai mắt ra nhìn, má phồng lên, cả người giữa không trung bị đánh bay ra ngoài.


Bịch! Trong nháy mắt song phương tách ra, Ngưu Hữu Đạo lăng không bổ một cước, ngay chính giữa lưng Côn Lâm Thụ.

“Sư huynh!”

Còn chưa thấy một cước này, lúc ngực Côn Lâm Thụ ăn một chưởng, đang đứng quan chiến ở phía dưới Hỏa Phượng Hoàng đã hoảng sợ kinh hô.

Tập trung pháp lực trước ngực ngạnh kháng một chưởng đã khó chịu đựng nổi rồi, sau lưng lại chịu một đạp thật nặng, pháp lực hộ thể trên người Côn Lâm Thụ đã bị đánh tan, tựa hồ có thể nghe thanh âm đứt gãy của xương cốt trong cơ thể, huyết khí dính phải lực xung kích mạnh, đã không thể kiểm xoát phun ra ngoài.

“Phụt!” Côn Lâm Thụ đang giữa không trung phún ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài.

Quá trình giao chiến song phương xuất thủ quá nhanh, hỏa cầu bị chấn vỡ tán loạn còn chưa tan đi hết, Côn Lâm Thụ bị đánh bay ra rớt vào trong hỏa diễm đang tán loạn còn xót lại, y phục bị lửa đốt, bị chính hoả diễm của mình phản phệ, khá giống câu ‘chơi với lửa có ngày chết cháy’.

Song phương ước hẹn thỏa sức chiến một trận, trước đó đã nói rõ là chết sống có số, là đơn đấu, theo lý thuyết những người khác sẽ không được phép nhúng tay.

Nhưng mà Hỏa Phượng Hoàng ở phía dưới không có cách nào ngồi yên không đoái hoài đến được, không thể ngồi nhìn Côn Lâm Thụ chết đi, cả người đã nhảy bắn lên không trung, hướng về phía Côn Lâm Thụ, vội vàng phóng tới.

Ngưu Hữu Đạo từ trong lớp hỏa diễm đang khuếch tán lao xuống đất, hai tay mở ra, rẽ ngoặt lướt về phía nóc đình, lăng không xoay người, dẫm một phát trên nóc đình, chớp mắt liền lại xông ra ngoài, lần nữa bay về phía Côn Lâm Thụ, ánh mắt khóa thẳng mục tiêu, vẻ mặt đầy túc sát, vẻ hung ác lộ rõ không nghi ngờ!

Đám người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong cơn chấn kinh, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo còn chưa chịu dừng tay, lại lần nữa xuất kích, đều ý thức được cái gì.

Rõ ràng đã đánh cho Côn Lâm Thụ trọng thương, mà vẫn còn muốn xuất kích, Ngưu Hữu Đạo đây rõ ràng là muốn ra tay giết chết a!

Lệnh Hồ Thu với Phong Ân Thái đều run rẩy, tên này điên rồi à?

Tới hôm nay hai người mới rõ cái tính của vị tiểu lão đệ này, không ra tay thì thôi, vừa ra tay cái là chơi tới bến.


Hiện tại hai người mới hiểu rõ, vì sao Ngưu Hữu Đạo muốn ba phái làm bảo chứng, là vì bị Côn Lâm Thụ chọc cho nổi giận, không thể nhịn được muốn giết người rồi!

Trên thân Côn Lâm Thụ ánh lửa thiêu đốt,  quay cuồng trên không trung rơi xuống, Hỏa Phượng Hoàng bay tới giương cánh tay ôm lấy hắn, lửa cháy trên người hắn nháy mắt cũng bị Hỏa Phượng Hoàng dập tắt.

Đằng sau lại có động tĩnh, Hỏa Phượng Hoàng nhìn lại, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo lần nữa đánh tới, trên người hỏa diễm bùng tuôn ra, liệt diễm hóa thành một con chim lớn, hai cánh hỏa diễm vỗ động, cấp tốc nâng hai người tránh khỏi truy sát!

Ngưu Hữu Đạo bèn vỗ hai tay một cái, khí dực mở ra, ngự gió phi hành, thân hình nghiêng qua, nhanh chóng quẹo ngoặt đuổi theo..

Đúng lúc này, ‘vèo vèo’ có hàn quang phóng tới, những miếng lân giáp giống như từng lưỡi kiếm được nối với nhau bằng chuỗi dây vô hình, được bố trí giống như tòa đại trận xoay tròn vậy, thoáng qua giống như một tấm khiên chắn dựng đứng cực lớn, xoay tròn trên không trung, tách rời Ngưu Hữu Đạo đang truy sát với Hỏa Phượng Hoàng đang chạy trốn ra khỏi nhau.

Ngưu Hữu Đạo cấp tốc nghiêng người bay vòng qua, tránh né, tình huống không rõ, hắn không dám liều mạng.

Mà Hỏa Phượng Hoàng đã ôm Côn Lâm Thụ hạ xuống đất, đáp xuống phía ngoài đình.

Áo choàng đen trên người Hồ Thiên Hàn đã lột ra, hắn vỗ tay trước người bốp một phát, những miếng lân giáp xoay tròn trên không trung tăng tốc độ xoay, rồi như chuỗi dây được cầm kéo trở về từ không trung.

Rõ ràng y phục trên người hắn là đồ đặc chế, lân phiến bay trở về, ‘vèo vèo’ treo lại trên người hắn.

Đến lúc một mảnh lân giáp cuối cùng về lại trên người, người Hồ Thiên Hàn giống như là mặc một kiện chiến giáp vậy, thứ này chính là vũ khí của Huyền Binh tông!

Sở dĩ hắn ra tay cứu, là bởi vì hắn là người dẫn đầu bảo chứng, thật muốn bởi vì hắn bảo chứng mà dẫn đến việc Côn Lâm Thụ bị giết, hồi sau liền khó nói. Mà tình huống rõ ràng, ngay cả Côn Lâm Thụ cũng không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, đoán chừng Hỏa Phượng Hoàng càng thêm quá sức, liền nhanh chóng ra tay.

Đương nhiên, có lẽ Ngưu Hữu Đạo chưa hẳn có thể đuổi kịp Hỏa Phượng Hoàng, nhưng Hỏa Phượng Hoàng ôm một người khẳng định sẽ bay không nhanh được, chưa chắc có thể thoát khỏi Ngưu Hữu Đạo, Côn Lâm Thụ tựa hồ cần phải được cấp cứu nữa, để Ngưu Hữu Đạo tiếp tục đuổi giết tiếp sẽ không ổn.


Lấy tu vi của Ngưu Hữu Đạo, khí dực kết thành từ pháp lực không cách nào duy trì mãi trên không trung được, cũng đã nghiêng người bay trở về lại bên này, ‘bịch’ một tiếng hạ xuống đất!

Tần Dung lắc mình lướt ra, ngăn ở giữa Hỏa Phượng Hoàng với Ngưu Hữu Đạo, Hồ Thiên Hàn cũng đã xuất thủ, hắn cũng phải ý tứ một chút.

Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Có ý gì đây? Hay là hứa hẹn bảo chứng của ba phái các ngươi không tính nữa, muốn liên thủ đối phó ta sao?” Mặt mày đầy sát khí, đâu còn bộ dáng yếu hèn như trước đó, hắn cũng rõ ràng, nếu ba phái muốn liên thủ đối phó hắn mà nói, lúc này hắn giả bộ ngoan như cháu trai cũng không có ý nghĩa gì, triệt để lột bỏ ngụy trang!

Lệnh Hồ Thu với Phong Ân Thái đã lướt tới, hai người mỗi người kéo lấy một cái cánh tay của Ngưu Hữu Đạo, lặp đi lặp lại khuyên, “Lão đệ, được rồi, được rồi mà!”

Tần Dung lắc đầu nói: “Ngưu huynh đệ, chúng ta đương nhiên sẽ không nuốt lời, chỉ là muốn khuyên một câu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đuổi tận giết tuyệt đối với ngươi mà nói không có chỗ tốt gì!” Dứt lời nghiêng người tránh ra, ngón tay chỉ Côn Lâm Thụ trong ngực Hỏa Phượng Hoàng đang ngồi quỳ trên mặt đất, nói “Tỷ thí đã kết thúc, hắn đã bị ngươi đánh trọng thương, đã không còn sức tái chiến, đã thua, giao đấu đến đây kết thúc!”

Lệnh Hồ Thu âm thầm thổn thức, nhớ rõ trước đó Tần Dung bảo Ngưu Hữu Đạo lăn, làm sao đi gọi ‘Ngưu huynh đệ’ gì chứ, người này a, trong lúc bất tri bất giác hiện thực như thế, thực lực bản thân mới là điểm mấu chốt để được người tôn kính a!

Lúc này tóc của Côn Lâm Thụ đều bị đốt gần hết, lông mày cũng mất, nửa gương mặt tựa hồ bị lửa thiêu cháy đen, mí mắt của một con mắt tựa hồ cũng đã bị đốt quéo lại, chỉ có thể mở ra khe hở nho nhỏ, đã bị hủy dung. Y phục trên người cũng bị cháy rụi hơn phân nửa, vô cùng thê thảm,  thỉnh thoảng miệng mũi còn có máu tươi tuôn ra, còn một con mắt cùng chỉ có thể mở ra một nửa ngó nhìn Ngưu Hữu Đạo, bộ ngực gấp rút chập trùng, hơi thở gấp rút đứt quãng, bộ dạng như muốn tùy thời tắt thở í.

Thân thể trúng phải Càn Khôn Chưởng đang còn run rẩy.

“Huynh ấy đã thua, đã thua rồi, không đánh nữa, ngươi thắng rồi!” Mặt mũi Hỏa Phượng Hoàng tràn đầy nước mắt, liên tục nhận thua giúp Côn Lâm Thụ, thương thế của Côn Lâm Thụ rất nặng, lại tiếp tục dông dài có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, cần phải cứu gấp, đâu còn có thể dông dài cùng Ngưu Hữu Đạo, nàng vội tranh thủ thời gian nhận thua.

Đệ tử hai phái đứng ngoài quan sát nhìn thấy thầm than, một  nam nhân anh tuấn  ngọc thụ lâm phong, đảo mắt cái biến thành dạng này, thật đúng là ứng với câu châm ngôn, ‘chơi với lửa có ngày chết cháy!’

Nếu không có như vậy, thì nhiều lắm là chỉ bị thương nặng, không đến mức bị hủy dung như vậy.

Sát khí trên mặt Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa tiêu tan, thực sự là bởi Côn Lâm Thụ khinh người quá đáng, nhất định phải bức hắn vào chỗ chết, nên hắn cũng không có ý định buông tha cho đối phương, mới muốn hạ sát thủ, nhưng tình huống hiện tại, hắn cũng biết là không thể nào tiếp tục xuất thủ được nữa, đành phải dừng tay.

Bất quá lại nhìn chằm chằm Côn Lâm Thụ đang kéo dài hơi tàn cười lạnh nói: “Nói cái gì sinh tử do mệnh, quả thực là trò cười, mạng của ngươi tốt hơn ta nhiều lắm, nếu đổi lại là ta mà thua, chỉ sợ là đã chết không có chỗ chôn, sẽ không có ai ra tay ngăn cản ngươi giết ta đâu! Ngươi hiện tại nên minh bạch, vì sao ta phải nhường nhịn ngươi, ngươi bây giờ nên hiểu rõ, không phải ngươi không tầm thường, mà là do ngươi dính hào quang của Thiên Hỏa giáo thôi! Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nói rất hay, câu của Tần huynh vừa nói này, ta chuyển sang cho ngươi, nhớ kỹ, cái mạng này của ngươi là của ta ban cho!”

Cảm xúc của Côn Lâm Thụ rõ ràng là có chút kích động, thân thể co quắp kịch liệt.

“Sư huynh!” Hỏa Phượng Hoàng cất tiếng đau buồn trấn an, nước mắt rơi như mưa.


Ngưu Hữu Đạo giương mắt nhìn về phía đám người Đại Khâu môn cùng Huyền Binh tông, hỏi: “Ta có thể đi rồi sao?”

“Ai nha, nói mấy lời vô dụng làm cái gì, đi đi, đi đi.” Hồ Thiên Hàn liên tục phất tay đuổi hắn đi, việc hôm nay khiến hắn nháo tâm vô cùng, sớm biết Côn Lâm Thụ không chịu nổi một kích như thế, quỷ mới đi làm bảo chứng cái này, quay đầu sợ là còn phải giải thích với sư môn một trận nữa, không khéo còn bị răn dạy cho một hồi nữa.

“Cáo từ!” Ngưu Hữu Đạo nói xong liền đi, hai tay phất một cái, hất Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái đang nắm tay dây dưa ở hai bên ra, một tay thò ra đoạt lại cây kiếm ở trong tay Lệnh Hồ Thu, quay người bay lượn lướt qua đỉnh đầu đám người xem, nhanh chóng rời đi.

Lệnh Hồ Thu với Phong Ân Thái liên tục chắp tay với người ba phái, sau đó cũng cấp tốc bay đuổi theo.

Những người quan chiến khác thì vẫn còn đang âm thầm cảm thán, phát hiện thực lực của Ngưu Hữu Đạo có chút sâu không lường được, tên Côn Lâm Thụ này vừa đối mặt liền thua ở trên tay Ngưu Hữu Đạo, căn bản liền không có sức hoàn thủ, vậy mà còn dám hùng hổ khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo, thảm bại nha, chân chính là náo loạn làm ra một trận trò cười!

Hiện tại mọi người không khỏi liên tưởng lại đến lời đồn về cái chết của Trác Siêu, xem hôm nay, có thể Trác Siêu bị chết ở trên tay Ngưu Hữu Đạo cũng không phải là không có nguyên nhân.

“Nhìn cái gì vậy, còn chưa cút!” Hồ Thiên Hàn lại là rống lên một tiếng.

Đám người đang nhìn ngó chung quanh lập tức tan tác như chim muông, nhao nhao bay lên rời đi.

Bầu trời vẫn mưa phùn, mấy người Hỏa Phượng Hoàng khiêng Côn Lâm Thụ vào trong đình cấp cứu một trận. . . . . .

Thiên Kính hồ, ba bóng người lướt gấp trên mặt hồ.

Nghĩ đến chuyện lúc trước, Lệnh Hồ Thu nhịn không được khen: “Lão đệ, thực lực của ngươi thực bất phàm a, Côn Lâm Thụ này ta đã có nghe nói qua, là nhân tài kiệt xuất của thế hệ này trong Thiên Hỏa giáo, kết quả vừa đối mặt liền bị bại trong tay ngươi, lúc này đoán chừng ngươi không chỉ là nổi danh không thôi, mà sợ là chân chính khiến những đại môn phái kia chú ý tới!”

“Ta tình nguyện không có cái danh này!” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng tự giễu, rồi quay sang Phong Ân Thái, “Đại ca, không phải ngươi đã rời đi rồi sao?”

Lệnh Hồ Thu cũng quay sang: “Đúng, ngươi chạy tới đây xem náo nhiệt làm gì?”

Phong Ân Thái thở dài: “Việc mua sắm chiến mã này, dù sao ta cũng phải cho sư môn một cái công đạo, có cơ hội đấu giá, ta sao có thể không đến xem thử cơ chứ?”

p/s Bận công tác, trễ chương, thật ngại quá. !