Chương 327 : Buông lòng đi vậy!

Editor: Luna Huang

Bộ Tầm có chút không nghĩ tới hắn lại có phản ứng mạnh như vậy, một bàn tay đặt lên lưng hắn, điều thuận khí tức cho hắn, sau đó lại cầm một cái khăn tới cho hắn.

Hạo Vân Đồ lau khóe miệng với tay bị ướt xong, trả khăn lại cho Bộ Tầm, rồi ngồi nhìn xem Bộ Tầm lau số nước trà hắn phun ra trên bàn kia, nhịn không được bật cười ha ha.

Bộ Tầm quay đầu lại nhìn hắn, kinh ngạc.

Hạo Vân Đồ chậm rãi dựa vào thành ghế, thở dài thườn thượt, hơi có chút buồn man mác nói: “Chỉ chớp mắt đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, nhớ mang máng khi đó là mùa hoa nở rộ trong thành, khi đó cũng là ngươi cũng đi theo quả nhân mà, quả nhân với ngươi ở ngay trong đám người kia, nhìn người hồng lâu ỷ thúy kia, hình như lúc đó nàng là đang ném tú cầu nhỉ?”

Bộ Tầm cười khẽ, “Khi đó tuổi của nàng kỳ thật đã không còn nhỏ, là lúc hoa nở rực rỡ nhất, nàng yêu thích một gã nam nhân, yêu đến chết đi sống lại, nam nhân kia cũng đồng ý cưới nàng, nàng đã mặc váy tân nương màu đỏ lặng yên chờ chuyện tốt đến, ngờ đâu chuyện lâm đầu, nam nhân kia lại đổi ý, thế là dưới cơn nóng giận, nàng mặc nguyên bộ trang phục màu đỏ kia đi ném tú cầu, bảo là sẽ gả cho ai tiếp được tú cầu cùng với toàn bộ tài sản của nàng, nàng muốn để cho người phụ tình nàng kia phải hối hận cả đời, lúc đó người tới chen chúc dưới hồng lâu quả thực là chật như nêm cối, lão nô còn nhớ rất rõ, quả tú cầu kia rơi xuống cách chỗ bệ hạ đứng chỉ tầm có hai trượng mà thôi.”

Hạo Vân Đồ cười ha ha nói: “Trí nhớ của ngươi tốt thiệt! Lúc mới đầu thấy nàng, quả nhân kinh động như gặp thiên nhân a, phong hoa tuyệt đại, đẹp ghê! Lúc ấy Quả nhân nghĩ, nàng ấy cương liệt như thế, thật sự là kỳ nữ, người nào lại nhẫn tâm phụ một kỳ nữ như thế, quả nhân lúc ấy thật sự là động lòng!”

Bộ Tầm: “Vâng, bệ hạ lúc ấy khen nàng là cảnh đẹp nhất của Tề kinh. Bất quá nàng chung quy là đổi ý, cuối cùng vẫn là không chịu ủy khuất bản thân, mặc dù tú cầu đã ném ra ngoài rồi, thế nhưng là không có chịu gả cho người tiếp được quả tú cầu kia, chỉ tặng cho đối phương một khoản tiền tài rồi xong. Nếu nàng thật sự gả, thì thật đúng là một đoạn giai thoại truyền kỳ!”

Hạo Vân Đồ rất là cảm khái nói: “Một bên là mỹ nhân như ngọc mới biết, một bên là giang sơn như họa đang bị chà đạp, chiến dịch Hắc Thiết sơn, toàn bộ đại quân tinh nhuệ nhất Tề quốc bị diệt toàn bộ, Tề quốc lúc ấy phải dồn sức toàn quốc chống kẻ địch bên ngoài xâm lấn. Mỹ nhân với giang sơn, quả nhân chỉ có thể chọn một trong hai, thật tiếc nuối a!”

Đối với chuyện này, Bộ Tầm tự nhiên là rõ ràng, khi đó vị này đang theo đuổi hoàng vị, chính là thời khắc mấu chốt, Quản Phương Nghi này có thanh danh quá kém, lưng đeo cái mác ai cũng có thể làm chồng, thật dám thu Quản Phương Nghi vào mà nói, chỉ sợ hoàng vị liền vô duyên với vị này, đích thật là chỉ có thể chọn một trong hai cái.

Mà sau khi leo lên hoàng vị rồi, thì lại càng không có khả năng thu nạp nữ nhân có thanh danh như Quản Phương Nghi này được, không tại vị còn có thể đi ra ngoài dạo chơi nhìn xem, sau khi tại vị rồi thì đi nhìn cũng không thể, nhất cử nhất động đều bị người ta nhìn chằm chằm, không thể cùng với loại nữ nhân có thanh danh như vậy có bất kỳ mối liên hệ nào được.

Thân là đế vương, nhìn như nắm quyền khắp thiên hạ, kì thực có thật nhiều bất đắc dĩ cùng với không được phép.

“À phải?” Hạo Vân Đồ hơi có chút phiền muộn hỏi lại, “Quả nhân nhớ là ngươi đã nói, không phải nữ nhân kia đã già rồi sao?”

Bộ Tầm hạ thấp người đáp, “Trên đời này không có hồng nhan nào không già!”

Hạo Vân Đồ hỏi: “Vậy Ngưu Hữu Đạo này bao lớn?”


Bộ Tầm: “Nhìn dáng vẻ cỡ chừng hai mươi.”

Khóe miệng Hạo Vân Đồ co giật một cái, “Hoa tàn cũng hái, tên Ngưu Hữu Đạo này có khẩu vị cũng rất ‘nặng’ nha!”

Bộ Tầm: “Bệ hạ hiểu lầm, Hồng Nương rửa tay chậu vàng cũng không phải là bị người thu vào làm thiếp, mà là ủy thân làm nô, làm nô tỳ cho Ngưu Hữu Đạo.”

Hạo Vân Đồ: “Còn không phải là thịt bên miệng hắn à, có khác gì sao?”

“Cái này. . .” Bộ Tầm không biết nên đáp hắn như thế nào, bất quá nhìn ra, vị này vẫn là có chút để ý.

“Quả nhân cho hắn lệnh bài rồi, hắn không nhanh đi về đi, ở trong này chơi đùa tào lao cái gì vậy?”

Hạo Vân Đồ có chút buồn bực, bình thường có lẽ hắn không quan tâm, nhưng được biết đóa hoa mà mình thương nhớ bao năm qua bị người hái được, trong lòng ít nhiều gì vẫn là có chút không dễ chịu, khác biệt ở chỗ là, người cuối cùng hái hoa lại không phải là hắn, cho dù ngày nay nó đã là một đóa hoa úa vàng.

Hắn cho Ngưu Hữu Đạo lệnh bài, vì xem trọng Ngưu Hữu Đạo mà lấy lòng chỉ là một mặt, mặt thứ yếu cũng là vì suy tính sự an toàn cho Ngưu Hữu Đạo, tránh cho Ngưu Hữu Đạo ở chỗ này mạo hiểm quá mức, để cho Ngưu Hữu Đạo đi về quận Thanh Sơn phục mệnh sớm một chút.

Bộ Tầm: “Cầm được lệnh bài rồi lập tức vội vàng trở về cũng không quá hiện thực, chắc là hắn cũng phải có sự chuẩn bị.”

Hạo Vân Đồ hít vào sâu một hơi, “Nữ nhân kia sống một mình nhiều năm qua như vậy, tại sao đột nhiên lại đi theo Ngưu Hữu Đạo, hai người này trước đây có quen biết nhau sao?”

“Chuyện này lão nô cũng không rõ lắm, bất quá có thể đi tìm Ngưu Hữu Đạo hỏi một chút.” Bộ Tầm cũng đang buồn bực việc này.

Lặng im một hồi, Hạo Vân Đồ bỗng thăm thẳm chậm rãi nói, “Bộ Tầm. . .”

“Vâng?” Bộ Tầm đáp: “Lão nô nghe ạ.”

Thần sắc Hạo Vân Đồ có chút phức tạp nói: “Quả nhân lại muốn nhìn nàng một cái, ngươi cảm thấy thích hợp không?”

Nghe hắn nói như thế, Bộ Tầm có loại cảm giác như trút được gánh nặng.


Nhiều năm như vậy, Bộ Tầm chính là chờ câu nói này của hắn.

Trước kia, nguyên nhân bởi chính bản thân Quản Phương Nghi, có quá nhiều nam nhân ‘hộ hoa’, nên mới có thể bình yên vô sự. Sau khi nhan sắc giảm sút rồi, mà vẫn còn có thể một mực lăn lộn ở Tề kinh này, không chỉ bởi vì bản thân nàng có vận khí hay chú ý cẩn thận.

Mà bởi vì Bộ Tầm hắn biết, người nào đó vẫn luôn còn tiếc nuối, nói không chừng ngày nào đó huyết khí dâng trào.

Là bởi vì hắn nên Bộ Tầm vẫn luôn một mực âm thầm chú ý, một số nguy hiểm Quản Phương Nghi gặp phải, được hắn âm thầm hóa giải cho, đây là một cái bí mật mà chỉ có mình hắn biết.

Nhìn từ bề ngoài, vị này tựa hồ như đã quên đi rồi, nhưng Bộ Tầm biết, rồng có vảy ngược, tựa hồ như quên đi hay không để ý tới là một vậy, nếu thật để cho Quản Phương Nghi bị chuyện gì không hay tại Tề kinh này mà nói, một khi vị này nhớ tới chuyện cũ, còn không biết sẽ tức giận đến cỡ nào nữa.

Đã nhiều năm qua như vậy, Bộ Tầm vẫn đang chờ một ngày này, liền chờ câu nói này, thầm lặng giúp hắn bảo vệ nhiều năm qua như vậy, tin tưởng vị này cũng có thể phát giác được, nhưng mà vị này một mực không có bày tỏ ra bất cứ thái độ gì, là người có thể khắc chế dục vọng của chính mình.

Kỳ thật không biểu lộ thái độ cũng là một loại thái độ, trình độ nào đó mà nói, thủ hộ đóa hoa kia cũng không phải là Bộ Tầm hắn.

Hiện tại, có một vài chuyện cũng là nên chấm dứt.

Hôm nay Bộ Tầm đề cập đến chuyện này, chính là muốn xem thử thái độ của hắn, là giữ lại hay là buông!

Lúc này Bộ Tầm cũng không có khuyên hắn nghĩ lại gì cả, hạ thấp người đáp: “Lão nô đi an bài ngay!”

Bạch Vân gian, trong một đình đài lầu các, tiếng đàn đang ngân vang bỗng dưng im bặt, Tô Chiếu đang đánh đàn, vừa được nghe nói đến tin tức này liền ngây ngẩn cả ra.

“Hồng Nương rửa tay chậu vàng đi làm nô tỳ cho Ngưu Hữu Đạo? Có phải chỉ là tin đồn thôi hay không?” Tô Chiếu kinh ngạc hỏi.

Tần Miên: “Đúng là có chút không thể tưởng tượng nổi, bất quá đã xác nhận, Hồng Nương đã chính miệng thừa nhận, Ngưu Hữu Đạo cũng đã tiến vào Phù Phương viên ở.”

Tô Chiếu vẫn có chút khó có thể tin nói: “Ngưu Hữu Đạo có tài đức gì, lại có thể hàng phục được Hồng Nương của Phù Phương viên?”

Nàng biết, vì lý do an toàn, Quản Phương Nghi cơ hồ rất ít khi rời khỏi kinh thành, bởi vậy, ở tại kinh thành này khó có người dám cưỡng ép bắt nàng ta làm cái gì, mấu chốt là, một kẻ ngoại lai mới đến như Ngưu Hữu Đạo, ở chỗ này cũng không có thế lực nào, sao hắn lại có thể thu được loại ‘địa đầu xà’ như Hồng Nương này được?


Đây cũng không phải là thu làm cái gì khác, mà là đi làm nô tỳ cho Ngưu Hữu Đạo a! Quản Phương Nghi sao có thể đồng ý làm như vậy?

Ngưu Hữu Đạo thu phục được Quản Phương Nghi có ý vị như thế nào?

Chuyện này đối với nàng ít nhiều gì vẫn là một tin tức đầy chấn động, nàng lần nữa ý thức được, tên Ngưu Hữu Đạo này không hề tầm thường. . . . . .

Núi cao rừng sâu, trong một gian nhà gỗ, Côn Lâm Thụ lẳng lặng nằm ở trên giường, đại bộ phận thân thể, thậm chí là hơn phân nửa khuôn mặt đều bị vải trắng băng lại, chỉ còn độc một con mắt đang mở to, kinh ngạc nhìn lên nóc nhà.

Hỏa Phượng Hoàng ngồi hầu ở bên cạnh, nhìn thấy hình dạng này của hắn, mặt đầy sầu não.

Cũng không phải bởi vì khuôn mặt của Côn Lâm Thụ bị hủy, chơi với lửa Thiên Hỏa giáo là người trong nghề, chuyện trị liệu vết thương bị bỏng là sở trường, đã bôi thuốc cho hắn rồi, tin tưởng sau khi thương thế lành lại, thì hình dáng cũng sẽ không bị thay đổi gì nhiều. Đương nhiên, muốn khôi phục lại như lúc ban đầu là rất không có khả năng.

Mà chân chính khiến nàng sầu não chính là, thương thế thân thể rất dễ trị, nhưng tổn thương tâm hồn chỉ sợ là để lại vết thương cả đời.

Nàng biết sư huynh nàng là người tâm khí cao ngạo, nhưng lúc này, cũng đã bị Ngưu Hữu Đạo triệt để đánh cho rớt xuống đất, phần ngạo khí kia bị Ngưu Hữu Đạo đánh cho triệt để không còn, bại rất thảm, quá thảm, vừa đối mặt liền bại, đơn giản là bị đánh cho không có lực hoàn thủ.

Nàng biết sư huynh nàng vẫn luôn thanh tỉnh, nhưng mà cả ngày một câu cũng không nói, mặc kệ ai hỏi gì đều không nói.

Khi vừa thụ thương trở về, đối mặt với sư phụ tức giận mắng mỏ, sư huynh cũng không có nói lấy một câu, làm giống như là không nghe thấy gì hết vậy.

Lúc đó, ngay cả chưởng môn cũng bị kinh động đến, đích thân chạy tới thăm hỏi.

Chưởng môn Thiên Hỏa giáo cũng không phải là người bình thường, đó là người có một chân tại Phiếu Miểu các, thường ngay đệ tử bình thường muốn gặp mặt một lần cũng khó nữa là, đối với rất nhiều người mà nói, ông ấy giống như là thần tiên vậy.

Chưởng môn cảm thấy việc này có kỳ quặc, hỏi thăm sư huynh đang thật tốt, tại sao lại cắn lấy Ngưu Hữu Đạo đến chết không thả, nhưng mà sư huynh căn bản không để ý tới chưởng môn, hỏi cái gì cũng không chịu nói, giống như hiện tại vậy, cứ nhìn nóc nhà, cả ngày không rên một tiếng, kém chút khiến cho sư phụ tức chết.

Mà động tĩnh Ngưu Hữu Đạo đánh bại sư huynh kia còn chưa tan, nàng lại mới từ bên ngoài nghe được, hắn lại làm ra thêm một sự kiện nữa oanh động toàn bộ vòng tròn tu sĩ tại Tề kinh, cô nàng Hồng Nương ai cũng có thể làm chồng kia, thế mà rửa tay chậu vàng đi làm nô tỳ cho Ngưu Hữu Đạo, thật sự là khiến cho người ta khó có thể tin.

Nàng đem chuyện này nói lại cho sư huynh nghe, đối với bất cứ chuyện gì đều không có phản ứng thì lúc này sư huynh lại có phản ứng đối với chuyện của Ngưu Hữu Đạo, nhưng mà vỏn vẹn chỉ liếc nhìn nàng được một chút. . .  . . .

Cửa ra vào Phù Phương viên, có một cỗ xe ngựa ngừng lại.

Quản Phương Nghi lại vội vàng đi ra gặp, thấy được người trên xe ngựa bước xuống, lập tức tiến tới hành lễ, rồi cười khanh khách nói: “Ngọn gió nào đưa Vương đại nhân tới đây vậy?”


Bên cạnh xe ngựa, Vương đại nhân có bộ dạng khôi ngô kia hỏi: “Hồng Nương, nghe nói ngươi đã bán thân rồi?”

Hai người đứng đó cười cười nói nói.

Cách đó không xa, trong một chiếc xe ngựa khác, Hạo Vân Đồ được bao phủ trong áo choàng,  đang đưa hai ngón tay ra vén màn cửa xe, nhìn xem nữ nhân đang đứng ở cửa ra vào Phù Phương viên nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười đến run rẩy cả người kia.

Người thì vẫn là người ấy, điểm đó hắn có thể khẳng định chắc chắn, chỉ là hình dạng lại có biến hóa không nhỏ.

Trong ấn tượng của hắn, sự rực rỡ giờ đây thành gió thổi qua liền lộ ra ‘da hỏng thịt lỏng’, đã có nếp nhăn.

Trong ấn tượng của hắn, tư thái thướt tha yểu điệu giờ tựa hồ đã nở nang ra không ít.

Trong ấn tượng của hắn, là bóng dáng thanh cao lãnh diễm, dù cho tiếng xấu lan xa như thế nào đi nữa, cũng sẽ không giống như bây giờ, lộ ra nửa bộ ngực sữa; là cao ngạo đến không thể chạm tới, làm sao lại thành nói chuyện liếc mắt đưa tình như vậy.

Mặc dầu vẫn phong tình vạn chủng*, nhưng luận mỹ mạo, đã kém xa phi tử ở trong cung của hắn. (*xinh đẹp cuốn hút)

Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Quản Phương Nghi hiện tại so với mỹ nhân ở trong ấn tượng của hắn, sự biến hóa to lớn này vẫn khiến hắn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị tâm lý.

Bộ Tầm lặng lẽ nhìn phản ứng của hắn.

Từ từ buông ngón tay vén màn cửa xuống, Hạo Vân Đồ chậm rãi nhắm hai mắt lại, ai thán nói: “Không nên gặp lại, gặp lại rồi không như hoài niệm, buông lòng đi vậy! Cũng đừng đi tìm Ngưu Hữu Đạo nghe ngóng nữa, quả nhân không đành lòng nghe, tùy nàng đi thôi!”

Một câu ‘tùy nàng đi thôi’, lộ ra vô cùng cảm khái.

Xe ngựa khởi động, không nhanh không chậm rời đi.

Quản Phương Nghi đã sớm chú ý tới chiếc xe ngựa này, cảm thấy chiếc xe ngựa này có điểm là lạ, cũng đã nhận ra người trong xe ngựa này hình như là đang nhìn mình, vẫn đang còn âm thầm nghi hoặc.

Lúc xe ngựa đi qua cửa ra vào Phù Phương viên, màn xe lần nữa được vén lên một chút.

Quản Phương Nghi cùng người trong xe ngựa đối mắt nhau, đây là lần thứ nhất trong đời này hai người đối mắt nhau.

Người trong xe ngựa được che phủ trong áo choàng, lại ở phía sau màn xe, không thấy rõ được mặt của đối phương, nhưng có thể cảm giác được, trong ánh mắt của đối phương ẩn chứa tâm tình rất phức tạp.

Là người quen sao? Quản Phương Nghi có chút hoài nghi, nhưng cảm giác nhìn thấy rất xa lạ, một chút ấn tượng cũng không có, nàng ôm lấy hồ nghi, đưa mắt nhìn theo chiếc xe ngựa nhìn như bình thường kia đi xa. . .  . . .