Chương 328 : Trời đã tối
Edit : Luna Huang

Đằng sau Đậu Hũ quán, nối liền với đại trạch viện, trong bóng cây rừng, có một đám thiếu niên trẻ tuổi tụ tập, mỗi người ngồi trên một cái ghế, ôm một cái bàn nhỏ, phía trước có đặt một tấm bảng đen, từng đứa tay cầm bút lông ngỗng viết lại những chữ ở trên tấm bảng đen.

Hô Diên Uy nghênh ngang đi vào.

Nơi này không phải ai cũng được phép tiến vào, nhưng Hô Diên Uy là một ngoại lệ, hắn có thể tùy thời ra vào, không ai ngăn cản hắn.

Vừa tới nơi này, nhìn thấy đám Viên Cương đang quanh quẩn một chỗ ở trong bóng râm cây rừng, hắn đang tính lên tiếng chào hỏi từ xa, thì bị Ngưu Lâm ngăn lại, ra hiệu cho hắn im lặng không được làm ầm ĩ.

Hô Diên Uy khẽ gật đầu, mang theo một bụng nghi hoặc, từ từ đi vào trong bóng cây rừng, nhìn xem mọi người đang viết lách, thứ hắn cảm thấy hứng thú chính là cây bút lông ngỗng ở trên tay mọi người, chấm mực xong là có thể viết được những chữ thật nhỏ kia.

Mặt hắn đầy hiếu kỳ, đi đến trước tấm bảng đen, cầm thử một cây bút lông ngỗng, chấm mực, thử viết một chút, lập tức vui vẻ, phát hiện loại bút lông ngỗng này thật đúng là thứ tốt, trong ống rỗng có thể bơm mực vào, lúc viết mực trong ống rỗng từ từ rỉ ra đều đặn.

Không nói hai lời, chộp lấy một mớ bút lông ngỗng đã được gia công xong, giật thêm trang giấy, bao lại, tính  nhét vào trong tay áo của mình đem đi.

Bỗng gáy bị tóm chặt, Viên Cương xuất hiện ở phía sau đưa tay túm chặt lấy cổ áo hắn, kéo hắn qua một bên, hỏi: “Ngươi lén lén lút lút làm gì đó?”

Hô Diên Uy chìa đồ vật tiện tay lấy tới ra, cười hắc hắc nói: “Một cây bút lông ngỗng mà thôi, ngươi sẽ không hẹp hòi thế chứ?”

Một cây bút lông ngỗng đích thực cũng không có gì, Viên Cương buông hắn ra.

Hô Diên Uy thuận tay nhét gói đồ vào trong tay áo, hiếu kỳ nói: “Sao không cho bọn hắn dùng bút lông vậy, cũng không tốn bao nhiêu đồng, nếu ngươi không nỡ bỏ, ta chi cho, không cần thiết phải làm đơn sơ như vậy, nếu truyền ra ngoài, để người ta biết ta ngay cả bút cũng không có cho người bên dưới dùng, ki bo lấy bút lông ngỗng ra sài, vậy thì thành trò cười mất, ta không chịu nổi a.”


Viên Cương: “Đều là một đám sống trong khốn khổ, không được đọc sách, nội tình quá kém, dùng bút lông cần có bản lĩnh, cần rất nhiều thời gian đi tập luyện, không bằng dùng cái này để học tập cho đơn giản nhanh gọn. Còn bút lông, về sau có điều kiện, bọn hắn nguyện ý học mà nói, tự đi học.”

Nói đến đi học, Hô Diên Uy chợt phản ứng lại, hồ nghi nói: “Ta hình như chưa từng nghe qua có cửa hàng nhà nào còn có trách nhiệm dạy người làm đọc sách viết chữ nữa cả, ngươi đây là đang làm gì?”

Viên Cương: “Một chi quân đội không học thức là một chi quân đội vô tri ngu muội, quân đội có đầu óc ngu ngốc chỉ có thể là ‘sính cái dũng’* của thất phu!”

“Ngừng lại!” Hô Diên Uy vội đưa tay ra hiệu hắn ngừng nói, trịnh trọng nhắc nhở nói: “An huynh, ngươi đừng có mà làm loạn, ta cho ngươi biết, đây là người làm của cửa hàng chúng ta, không phải quân đội, những lời này của ngươi nói ở trước mặt ta một chút thì được, đi ra ngoài tuyệt đối đừng có nói lung tung, nếu không sẽ gây phiền toái cho mình, tội danh nuôi quân đội riêng cũng không phải là trò đùa!”

Viên Cương đổi đề tài, “Rất nhiều ngày qua không gặp ngươi, nghe Cao chưởng quỹ nói, ngươi bị trong nhà cấm túc à?”

“Aiz..!” Nói đến cái này, khiến cho Hô Diên Uy cũng buồn chán lắc lắc đầu, “Gần nhất có một tên ‘ngưu nhân’ tới kinh thành, ta chỉ tiếp xúc với hắn một chút, kết quả là bị trong nhà cấm túc, thiệt tình.”

Viên Cương thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”

Hô Diên Uy cười hắc hắc nói,  “Là một pháp sư, từ Yến quốc tới, vị này gan lớn đó, tại Triệu quốc từng giết qua sứ thần của Yến quốc, nghe nói lần này trên đường tới đây, hắn còn giết cao thủ nhất lưu trên Đan Bảng nữa. Ý, ta nói cái này với ngươi làm gì nhỉ, ngươi có biết Đan Bảng là gì sao? Nói với ngươi ngươi cũng chẳng hiểu.”

Hàng chân mày của Viên Cương bỗng nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Có nghe nói qua, là bảng xếp hạng tu sĩ Kim Đan, người giết Yến sứ tại Triệu quốc gọi là Ngưu Hữu Đạo.”

“A…!” Hô Diên Uy biểu thị kinh ngạc, “Ngươi cũng biết cái này à?”

Viên Cương: “Ngưu Hữu Đạo giết Yến sứ, lúc ta ở tại biên quân liền nghe nói qua, là giết ở tại Kim Châu Triệu quốc đúng chứ?”

“À!” Hô Diên Uy ngẫm lại cũng đúng, chuyện này lúc đó rất huyên náo oanh động, hắn biết cũng không có gì là lạ.

Viên Cương lại hỏi: “Một cái tu sĩ Yến quốc, làm sao lại liên lụy đến ngươi bị cấm túc thế?”


“Hãi, nói cho cùng vẫn là tên xui xẻo, tên kia vừa đến Tề kinh là có người tìm phiền toái liền, nghe nói hắn giết cao thủ trên Đan Bảng, nên một đống người tới tìm hắn muốn khiêu chiến. . .” Hô Diên Uy lải nhải kể lại chuyện đã xảy ra, ước chiến Phi Bộc Đài, Ngưu Hữu Đạo còn hứa hẹn đi dạo chơi Bạch Vân gian với hắn nữa, rốt cuộc lại bị trong nhà cấm túc.

Sau đó là chuyện công văn xuất cảnh 10 vạn chiến mã, Ngưu Hữu Đạo bốn bề nguy cơ, rồi trận đấu giá tại Thiên Kính hồ, lúc đấu giá lại đánh cho đệ tử Côn Lâm Thụ của Thiên Hỏa giáo khiêu khích trọng thương.

Bình thường hắn vốn không quá đi chú ý cái này, cũng không có ai đề cập cái này với hắn, là bởi vì quen biết Ngưu Hữu Đạo, bởi vì Ngưu Hữu Đạo hắn mới bị cấm túc, ở trong nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, thế là hiếu kỳ nghe ngóng Ngưu Hữu Đạo, cũng là muốn biết mình vì sao mình bị cấm túc, nến hắn mới biết được những tình huống này.

Không chú ý còn tốt, càng chú ý hắn càng là cảm thấy hứng thú, trên người tên Ngưu Hữu Đạo này luôn có chuyện, chơi rất vui rất náo nhiệt a!

Viên Cương lặng yên nghe, cảm xúc chập trùng, hiện tại hắn tiếp xúc không đến tin tức và tình huống của tu hành giới, hôm nay mới biết Ngưu Hữu Đạo sau khi đi vào Tề kinh đã phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy.

Hắn hiện tại có chút minh bạch, vì sao trước đó Đạo gia muốn hắn chuẩn bị cho tốt để hỏa thiêu thành.

“Hôm nay ta có thể đi ra, là bởi vì cơn phong ba mà bệ hạ tạo áp lực cho Ngưu Hữu Đạo đã qua. Ngươi không biết đâu, hôm nay ta vừa đi ra, liền nghe được tin Ngưu Hữu Đạo lại làm ra một kiện sự tình oanh động nữa, đó là thu phục Hồng Nương của Phù Phương viên, chính miệng Hồng Nương đã thừa nhận là nàng đã bán thân làm nô tỳ cho hắn!”

Viên Cương hỏi: “Hồng Nương của Phù Phương viên là ai?”

Hô Diên Uy cười ha ha nói: “Cũng là tu sĩ, nghe nói là lái buôn nổi danh tại Tề kinh này, tu sĩ lui tới Tề kinh đều ưa thích mua bán với nàng, lúc còn trẻ tuổi diễm danh vang xa. Đương nhiên, bộ dạng lúc còn trẻ tuổi của nàng là gì thì ta chưa thấy qua, chẳng qua bộ dạng ta nhìn thấy qua hiện nay, đủ lẳng lơ kích thích, ngực lớn, mông vểnh, lúc bước đi lắc eo phải nói là dẻo quẹo luôn! Nghe nói khoảng chừng đã 60 tuổi rồi, nhưng nhìn qua thì giống như ba bốn mươi là cùng, nàng bây giờ còn luôn cùng mấy đứa tiểu bạch kiểm trẻ tuôi lăn lộn qua đêm. Nếu không phải nghĩ tới niên kỷ của nàng có chút cao, tăng thêm cha ta nhất quán không cho ta trêu chọc người trong tu hành, bằng không ta cũng thực sự muốn nếm thử tư vị đó, liền bộ dáng anh tuấn tiêu sái này của ta, không mạnh hơn so với những tiểu bạch kiểm kia chắc ?”

Viên Cương nghe đến đó đại khái liền hiểu, hắn hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo, biết Ngưu Hữu Đạo liền ưa thích thu một chút người lung ta lung tung, thích tạo liên hệ với mấy người tam giáo cửu lưu hỗn tạp đó, có thể để mắt tới Hồng Nương này cũng không có gì kỳ quái. Giả hỏi, “Thu phục cô nàng Hồng Nương này mà cũng có thể gây nên oanh động thế à?”

Hô Diên Uy kinh ngạc: “Hồng Nương này chính là địa đầu xà trong vòng tròn tu sĩ tại Tề kinh đó, nghe nói không ít thế hệ quyền quý đều có dính dáng với nàng, truyền ngôn còn có nói trước kia một vài nhân vật tu hành giới đại danh đỉnh đỉnh hiện tại đều là khách quý của nàng. Nghe nói, trước kia có đại nhân vật muốn nhận nàng làm thiếp, nàng chết sống không theo, chỉ muốn làm chính thất, không chịu làm thiếp, mẹ nó, thanh danh của nàng ta như thế ai dám lấy làm chính thất, cưới xong còn có thể ngẩng đầu được sao? Ngay cả làm thiếp thất cũng không chịu làm, thế mà lại đi làm nô bộc cho Ngưu Hữu Đạo, đóa hoa nhiều năm qua không ai có thể ‘hái’ xuống như vậy, bị Ngưu Hữu Đạo hái được, có thể không oanh động sao?”


Chợt đưa tay lên sờ lên mớ râu quai nón của mình, “Bất quá tên Ngưu Hữu Đạo kia khả năng có mị lực khá hơn ta chút chút!”

Viên Cương có chút kinh ngạc nhìn ngó hắn một chút, có thể để cho thằng này thừa nhận có mị lực hơn so với hắn cũng không dễ, chợt hỏi: “Ngươi rất quen thân với Ngưu Hữu Đạo kia sao?”

Hô Diên Uy: “Quen nhưng cũng không quen, nhưng là có gặp và nói chuyện qua, trên người hắn có loại hương vị không nói cũng không diễn tả rõ được, rất hấp dẫn người khác, cùng ở chung nói chuyện với hắn cảm giác thật thoải mái, có thể để cho người ta an tâm, bằng kinh nghiệm mấy năm nay kết giao bằng hữu của ta, ta đánh giá, người này có thể kết giao! Hồng Nương có thể coi trọng hắn, cũng không phải là không thể nào chịu nổi.”

“Có một số việc, nghe nói với nhìn thấy cũng chưa chắc là chân tướng, Hồng Nương kia là người có điểm mấu chốt, hẳn là không hỏng bét như các ngươi nghĩ như vậy.” Viên Cương nói xong quay người đi.

Hô Diên Uy sửng sốt một chút, lập tức đuổi theo, “Ngươi làm sao biết, ngươi lại không quen biết nàng?”

“Cảm giác!”

Trời đã tối.

Phù Phương viên, đám Ngưu Hữu Đạo đi dạo ở trong vườn, Quản Phương Nghi cũng đang từ hướng cửa ra vào chậm rãi đi đến, chuẩn bị cùng bên này đối mặt.

Lệnh Hồ Thu cười nói: “Không ngừng có khách tới cửa nghe ngóng, đoán chừng hôm nay nàng ta ứng phó cũng quá sức.”

Mắt thấy muốn đối diện với bên này, Quản Phương Nghi quay đầu rẽ đi, đi vào lối nhỏ ở một bên.

Ngưu Hữu Đạo hô: “Hồng Nương, cố ý làm như không thấy là cớ gì?”

Quản Phương Nghi hơi khựng người lại một chút, rồi tiến vào trong cái đình lân cận, ngồi đó đấm đấm chân.

Mấy người đi tới, tiến vào trong đình, Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống ở một bên hỏi: “Hôm nay không phải là cố ý tránh ta chứ?”

Quản Phương Nghi giọng âm dương quái khí* nói: “Nhờ ngài ban tặng, nên ta phải ra ứng phó với khách tới hỏi thăm, phải bàn giao cho rõ ràng với người ta, đây không phải là điều ngài hi vọng nhìn thấy sao? Làm ta mệt quá sức, không có thời gian gặp ngài, mong rằng chủ nhân ngài thứ lỗi.” Nói xong đột nhiên đứng lên, nhanh chóng nửa ngồi nửa quỳ hành lễ, “Nô tỳ bái kiến chủ nhân, không biết có gì phân phó không ạ?” (*quái gở khó chịu)

Đám Lệnh Hồ Thu mỉm cười.


Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói, “Không cần khách khí như vậy! Mệt mỏi một chút cũng tốt, cũng chỉ mệt mỏi một lần này, về sau đã không cần ứng phó bọn hắn nữa, cuối cùng đã được giải thoát, an lòng chưa hả?”

Quản Phương Nghi lườm hắn trắng mắt: “Ngươi nói thẳng đi, ‘cắn’ lên ta là có ý gì, dù thế nào cũng sẽ không phải là để cho ta ngủ cùng ngươi đi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nhìn ngươi xem, làm như là chịu bao lớn ủy khuất vậy. Ta có thể nói cho ngươi biết, người khác muốn theo ta, ta còn chướng mắt, có thể theo ta, là phúc khí của ngươi.”

“Đúng đó!” Lệnh Hồ Thu gật đầu liên tục, “Hồng Nương, cái này là ta có thể làm chứng, chờ ngươi có cơ hội đi quận Thanh Sơn, ngươi liền sẽ phát hiện, rượu ngon trần đời này là ở chỗ của hắn, món ngon nhất trần đời này cũng ở chỗ hắn nốt, ngươi đi qua đó rồi sẽ phát hiện, ngươi sống ở kinh thành nhiều năm qua như vậy thật uổng công.”

Quản Phương Nghi không tin, khinh bỉ nói: “Bằng cái thôn quê nghèo đói binh hoang mã loạn kia?”

Lệnh Hồ Thu chậc chậc lưỡi lắc đầu, “Nói ngươi không tin, ngươi đi qua liền sẽ biết, ta không có nói xạo.”

“Chuyện về sau để về sau hãy nói.” Quản Phương Nghi tức giận phủi một câu đi qua, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi không đi theo Ngọc vương, còn muốn quay về quận Thanh Sơn sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không trở về quận Thanh Sơn thì trở về đâu?”

Quản Phương Nghi nhìn chung quanh, chợt nhỏ giọng hỏi: “Chuyện Ngụy Trừ muốn tìm hiểu, ngươi có nói cho hắn biết hay không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không có!”

Quản Phương Nghi hai tay bụm lại che mặt, chợt gào thét, “Ngươi đắc tội ai không tốt, đắc tội Kim vương làm gì? Xong, lần này ta bị ngươi hố chết rồi.”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn sang Lệnh Hồ Thu, “Kim vương này rất khó đối phó sao?”

Lệnh Hồ Thu trầm ngâm nói: “Theo đồn đãi, Kim vương tính tình rất ôn hòa, nhưng khi tranh vị có khai thác một ít thủ đoạn không đứng đắn là cũng có thể lý giải.”

“Ngươi biết cái rắm, ngươi mới lượn ở Tề kinh này được bao lâu, đối với những nhân vật to to nhỏ nhỏ ở kinh thành này, ta có thể nói, không có mấy ai có thể hiểu rõ hơn so với ta!” Quản Phương Nghi thả hai tay xuống, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, ai thán nói: “Ta có thể nói cho ngươi, gã Kim vương này, khi ở trước mặt người khác thì trông như rất hòa khí, cảm thấy hắn đối xử với mọi người rất có lễ độ, kỳ thật đều là hình tượng làm màu, rất nhiều người đều bị mặt ngoài của hắn mê hoặc, hắn chẳng phải là người có lòng dạ rộng rãi gì, hắn chân chính là một kẻ tiểu nhân có thù tất báo! Ngươi có biết vì sao Tề hoàng chậm chạp không lập hoàng trữ hay không ? Biết con đâu ai bằng cha, ông ta muốn lập hắn, nhưng mà trong lòng có nghi ngờ, không dám hạ quyết tâm lập hắn, phế trưởng lập ấu lại sợ nổi lên nhiễu loạn, lúc này mới tạo thành cục diện vị trí hoàng trữ để trống trước mắt. Nếu ngươi không tin, ngươi cứ chờ xem đi, ngươi đắc tội Kim vương, Kim vương tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!”