Sakura được mọi người đưa đến phòng của Đới Mộc Bạch, gõ cửa, cửa phòng liền nhanh chóng mở ra.

Chu Trúc Thanh vẫn là khuôn mặt lạnh lẽo đó, nhưng lại nhiễm lên một tầng mỏi mệt.

Ánh mắt nàng vì sự buồn phiền trong lòng mà bớt đi vài phần lạnh lẽo, vừa nhìn thấy là Sakura liền sửng sốt :"A, Sakura"

Sakura hướng nàng gật nhẹ đầu.

Chu Trúc Thanh vội đứng qua một bên để nhường đường cho bọn họ :"mọi người vào đi"

Sakura nhấp môi, yếu ớt nói :"cảm ơn nhé, Trúc Thanh"

Chu Trúc Thanh mỉm cười nhàn nhạt :"cảm ơn gì chứ? Vào đi, ngươi hẳn là vừa mới tỉnh lại, đã khỏe hơn chút nào chưa?"

Sakura sửng sốt, Chu Trúc Thanh trước đây luôn tỏ ra lạnh lùng khó gần, mỗi câu nói đều cực kì ít, nàng vội vàng trả lời :"đã đỡ hơn rất nhiều rồi"


Nói rồi, Sakura hướng trong phòng mà đi, nhẹ nhàng nói :"Đới lão đại đã tỉnh chưa?"

Chu Trúc Thanh trầm mặc lắc đầu, giọng nói mệt mỏi đáp lại :"hắn đã hôn mê mười ngày rồi, không hề có lấy một chút dấu hiệu muốn tỉnh lại"

".....vậy sao" Sakura lo lắng nhíu chặt hàng lông mày, bàn tay đặt lên giữa trán Đới Mộc Bạch, một vòng ánh sáng màu xanh ngọc nhanh chóng xuất hiện :"tớ sẽ cố gắng chữa trị cho Đới lão đại"

Chu Trúc Thanh thở phào nhẹ nhõm, hai bàn tay run rẩy nắm chặt, cô biết là Anh Nhi sẽ chữa được thôi, chỉ là vẫn thật khó để có thể xoa dịu phần lo lắng này.

Nhóm người Tiểu Vũ đi tới bên Chu Trúc Thanh an ủi.

Thời gian chữa trị đại khái mất khoảng bốn tiếng đồng hồ, ánh sáng màu xanh ngọc tan biến ngay tại chỗ, Sakura cũng mở mắt ra, nói với mọi người :"Đới lão đại bị gãy xương cánh tay phải, hai cái xương sườn, chật khớp chân trái, tinh thần mệt mỏi.... Tớ đã chữa lành tất cả vết thương về thân thể, chỉ là tinh thần mệt mỏi nên có lẽ phải mất thời gian một ngày một đêm mới có thể tỉnh lại"

Chu Trúc Thanh buồn bã mà gật đầu :"tớ sẽ ở lại đây chăm sóc cho hắn"

----------------

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi Đới Mộc Bạch tỉnh lại Sakura liền hướng hắn xin lỗi.

Dù sao việc này cũng là ngoài ý muốn, hắn biết là nàng cũng không có ý gây thương tổn chính mình, đương nhiên sẽ không để việc này ở trong lòng.

Sakura mặc dù đã được tha thứ, nhưng nàng biết việc này thực sự là nàng sai lầm lớn, cho nên vẫn luôn áy náy ở trong lòng.

Đương nhiên, bởi vì không muốn làm mọi người phải lo lắng nên Sakura cũng chỉ giữ ở trong lòng, không có biểu hiện ra ngoài, vì vậy mọi chuyện cũng đang dần trở lại quỹ đạo ban đầu.

Nhưng mà, ở một nơi nào đó thần thần bí bí, không ai biết đến. Có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, nàng có mái tóc mang màu của biển cả, ở dưới ánh nắng dường như đang phát sáng. Đôi mắt nàng bị một dải lụa trắng bao quanh, tùy tiện buộc lại. Sống mũi cao gầy cùng với đôi môi mỏng mang màu đỏ tươi làm điểm nhấn trong làn da trắng sáng, nàng mặc một bộ lam y đơn giản nhưng lại toát ra một cỗ khí chất thanh bạch.

Người phụ nữ ngồi trên một chiếc ghế gỗ tinh sảo được đặt trước sân nhà, bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp với từng khớp xương điêu luyện may vá, dưới chân là một tiểu bạch miêu đang nằm ngủ ngon lành.


Đằng sau là một căn nhà đơn sơ nhỏ bé chỉ đủ cho một người ở.

Bỗng chốc, trong không trung xuất hiện sự dao động nhè nhẹ, một người khác xuất hiện đột ngột cũng không thể khiến nàng kinh ngạc.

Người xuất hiện thân mặc huyết y đỏ tươi, đầu đội đấu lạp có mành đỏ rũ xuống qua hông, cả người tràn ngập khí chất thần bí, chỉ là trong không trung vẫn xuất hiện một phần uy áp cường đại khiến người không thể thở nổi, nhưng người phụ nữ lam y vẫn điềm tĩnh may vá như cũ.

Người mới đến nhẹ than một tiếng, cất tiếng nói với nàng :" Tiểu Tư, ngươi vì sao còn có thể điềm tĩnh như vậy? Không lẽ ngươi không lo lắng chút nào sao"

Qua giọng nói có thể phân biệt được, người này là một nữ nhân, chỉ là vẫn không biết được dung mạo nàng ra sao.

Người phụ nữ thân mặc lam y được gọi là Tiểu Tư, mặc dù bị điểm tên mà vẫn không có một chút phản ứng nào, tựa như không hề nghe thấy.

Người tới bất đắc dĩ thở dài, trong giọng nói mang theo sự chế diễu :"vẫn là quên đi, ta biết ngươi là một kẻ vô tình"

"vậy thì làm phiền ngươi mau rời khỏi nơi này" Tiểu Tư mở miệng câu đầu tiên nói chính là như vậy.

"haizz, quên đi, vậy ngươi cũng đừng có hối hận đấy"

"Lương Mộng Anh, ngươi có phải là quản quá nhiều rồi không? Là ngươi bắt ta trở nên vô tình như ngày hôm nay mà, không phải là ngươi quên rồi chứ?" Tiểu Tư điềm tĩnh lạnh nhạt nói, lời nói ra không hề mang theo bất kì cảm xúc nào, dường như là một người gỗ không có một chút tình cảm nào của con người.


Lương Mộng Anh bỗng dưng bật cười, khoé miệng không nhịn được cong thành hình trăng lưỡi liềm, tà khí u ám tới lúc này lại không thể nào áp chế được nữa, hiện ra móng vuốt nhọn hoắc của chính mình, thanh thanh bạch bạch dưới ánh mặt trời tỏa sáng.

Tiểu Tư bỗng nhiên ngừng tay lại, tiểu bạch miêu dưới chân nàng cũng tỉnh dậy, từ trên người bạch miêu cũng xuất hiện một cỗ khí thế vô hình chặn lại khí thế của Lương Mộng Anh, mặc dù còn hơi quá sức, nhưng tạm thời chiến ý của nàng ta còn chưa có bị vực dậy, nó vẫn có thể miễn cưỡng đối ứng.

Tiểu Tư thản nhiên vuốt lông mèo, đôi môi đỏ tươi tràn đầy huyết sắc cũng mấp máy, lập tức khí thế xung quanh biến mất như chưa bao giờ tồn tại.

Lương Mộng Anh sửng sốt cười cười, thản nhiên nói :"ta lần này tới cũng không phải thực sự muốn đánh nhau, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút" ánh mắt sau tấm mành đỏ tràn đầy cười trên nỗi đau của người khác :"nàng sắp chết rồi"

Lam Tư không để ý tới nàng ta nữa, thu toàn bộ đồ vật xung quanh vào trong không gian trữ vật, xoay người đi vào trong căn nhà gỗ.

Lương mộng Anh cảm thấy nhàm chán, bèn rời đi nơi này, nàng ta biến mất ngay tại chỗ.

Nàng ta muốn đi tìm Mộng An ca ca chơi đùa, nghe nói Mộng An ca ca vừa nghiên cứu xong loại độc vật mới, tốt nhất lần này có thể khiến Lam Tư phải đau quằn quại quỳ xuống cầu xin nàng ta cứu giúp, Hahahahaha!

Tốt nhất là như vậy!