198: Ta Chính Là Muốn Đi Tìm Chết!


Trung thổ, bộ lạc Tây Phong.
Đạo thể thở dài một hơi, sau đó thu liễm khí tức lại, cũng không quan tâm tới việc ổn định tu vi mà ngay lập tức vén tấm trướng phủ lều đi một mạch ra bên ngoài.
Hai vị tế tửu lúc trước giúp hắn bố trí trận pháp đã đợi sẵn ở bên ngoài từ lâu.
Sau khi biến cố xảy ra thì toàn bộ chúng tộc nhân trong bộ lạc đã rời đi đến chỗ tế đàn, không ngừng bái lạy cầu nguyện.
Vậy nên việc Độc Cô Minh xuất quan hoàn toàn được giấu kín, chẳng ai hay biết ngoại trừ hai vị tế tửu đang canh giữ ở đây.
Vừa thấy hắn, trong đáy mắt cả hai hiện lên vẻ kinh sợ.

Trận pháp là do tự tay họ bố trí, những điều xảy ra trong đó họ cũng là người cảm nhận rõ nhất.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sự tác hợp của Đại Tế Tửu dành cho Mã Tư Thuần thật sự đúng đắn.

Nam tử trước mắt chính là một trong những kẻ đầy đủ tiềm năng trở thành hào kiệt thế hệ này.

Đánh giá của tầng lớp Ứng Kiếp dành cho thế hệ trẻ tuổi khác xa những gì được thể hiện trên Nhân Giới Chí Tôn bảng.
Bọn họ thường chia đám chí tôn thiên kiêu ra làm năm nhóm riêng.
Nhóm đầu tiên là nhóm bao gồm những kẻ như Mã Tam Đao, Linh Minh vương tử, Tiểu Long Nữ… Bọn họ đủ tiềm năng trở thành Ứng Kiếp cường giả, chính là thế hệ trưởng lão bình thường hoặc tế tửu tiếp theo của thế lực sau lưng.
Nhóm thứ hai bao gồm những thiên kiêu tầm cỡ Phong Diệt, Lôi Diệt, Doãn Chí Bình… Đây sẽ là nhân tuyển thích hợp để trở thành tông chủ, hoặc hộ pháp trưởng lão.
Nhóm thứ ba bao gồm những thiên kiêu hàng đầu như Sổ Tư, Thạch Đầu, Tử Dực, Tiêu Mịch Nhi, Tiêu Ức Tình, Diệp Chính, Đại Ngưu, Mã Tư Thuần, Vũ Văn Dục, Độc Cô Yên Nhiên…Đây sẽ là tầng lớp lãnh đạo của những thế lực cự đầu như Thần Điểu nhất mạch, Tiêu gia Nam Hoang, hay Hạo Nhiên tông Đông Hải.


Bọn họ có đầy đủ tiềm năng trở thành Đế giả hùng bá một phương.
Mà nhóm thứ tư kinh diễm hơn, gần như đều tìm thấy đường đi riêng cho mình, sẽ là đại diện cho chính châu lục mình đang ở.

Đó chính là nhóm của Quan Thất, Côn Vũ, Thẩm Yến, Đế Long, Thông Bích, Độc Cô thái tử, Hàn Phi.
Mà nhóm thứ năm là hội tụ những nhân vật mạnh nhất, thiên tư xuất chúng nhất, đã có những chiến tích rõ ràng để thể hiện năng lực bản thân.

Số lượng người ở nhóm này rất ít nhưng tùy tiện đưa ra một người cũng đủ khiến bốn nhóm trước kia không cách nào so sánh được.

Long hổ ẩn tàng, chỉ có bốn nhân vật được đánh giá đủ sức lọt vào nhóm này bao gồm Kiếp chủ, Vương Nhất, Nguyệt Nhi, bây giờ có thêm Độc Cô Minh.
Tất nhiên đây chỉ là sự đánh giá phiến diện dựa trên những thông tin có sẵn trong mấy năm gần đây, sau đó dự đoán về khả năng phát triển trong tương lai theo cách nhìn nhận của thế hệ đi trước.
Những nhân vật như Độc Cô Yên Nhiên, Vũ Văn Dục hay Độc Cô thái tử nghiêng về chính trị nhiều hơn, hoàn toàn không mặn mà với tranh đấu trong tu luyện giới nên rất khó phỏng đoán chiến lực thực sự của họ.
Còn có Hạ Thương Lan vô cùng bí ẩn.

Nàng ta ra tay một lần duy nhất, không giết người, cũng không tranh đấu, chỉ đơn giản là một cái nhấc tay đã thành công phong ấn Mã Tư Thuần cùng Đại Ngưu.
Mà đám Sổ Tư, Côn Vũ hiện tại vẫn còn rất nhiều thời gian để phát triển, cũng chưa hẳn đã không thể sánh ngang với nhóm thứ năm.
Dù sao thời gian còn dài, còn tận mười sáu năm nữa mới diễn ra trận chiến chung cực ở Vấn Đỉnh sơn, khi mọi con bài tẩy đã bộc lộ ra hết, ai mạnh ai yếu tức khắc sẽ rõ ràng ngay.
Quay lại hiện tại, nghe hai vị tế tửu nói vậy Độc Cô Minh chợt híp mắt, trong đầu nhớ lại những điều mà Tô Viễn đã từng nhắc cách đây gần nửa tháng với hắn.
“Cẩn thận Tử Dực.

Đây chính là thiên địch trong cuộc đời tu đạo của công tử.

Tử Khí Đông Lai có thể khắc chế hoàn toàn Trường Sinh thể, mà Luyện Hồn châu cũng là khắc tinh với những người sở hữu linh hồn khiếm khuyết.

Còn nữa, Đan Ngư Yêu Đế không phải thân thiện như vẻ bề ngoài, ta đoán rằng lão cũng đoán được công tử là Độc Cô Minh chân chính, sẽ tìm cách thông báo cho những cừu nhân của công tử mai phục sẵn bên ngoài bộ lạc Tây Phong.

Chuyện này tuy lão phu đã có sắp đặt nhưng vẫn hy vọng công tử có thể tự mình giải quyết.

Hậu hội hữu kỳ!”
Hắn nghĩ thầm:
- Là Đan Ngư Yêu Đế giở trò gọi đám cừu nhân của ta đến sao? Còn có thể là ai ngoài bọn Quan Thất, Diệp Chính, Lưu Bình, Quỷ Diện Quân nữa kia chứ? Nếu là bình thường ta không ngại bọn chúng, đánh không lại thì dùng Bách Bộ Hồng Trần và Hành Vân Lưu Thủy bỏ chạy vẫn được.

Nhưng hiện nay ta còn phải tới Nam Hoang bằng tốc độ nhanh nhất để trợ giúp Lưu Tích Quân, không thể nào kéo dài thời gian thêm nữa...
Độc Cô Minh không ngốc.
Hắn biết lần này đối phương đã có chuẩn bị.

Bên ngoài bộ lạc Tây Phong chắc chắn tồn tại vô số thiên la địa võng đang chờ hắn nhảy vào.

Đại thế ngày nay đã khác xưa, hắn không còn có thể lợi dụng sự đổi mới của đường lối đạo vận để áp đảo chúng tu sĩ cùng thế hệ nữa.

Đám người Quan Thất, Diệp Chính gần như ai cũng tìm ra được con đường riêng của mình, chính là đẳng cấp thiên kiêu tương đồng với hắn.
Thêm vào bọn Lưu Bình, Quỷ Diện Quân đã biến mạnh trở thành anh kiệt thế hệ này.

Nếu đơn đả độc đấu hắn có thể chiến thắng, thậm chí giết đối phương cũng không chừng, nhưng trong thế quần công thì giữ mạng còn khó chứ đừng nói tới đột phá vòng vây, chẳng thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra.
- Ta tự nhận không phải chính nhân quân tử, không có lòng dạ bồ tát, càng không phải kẻ biết thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng Độc Cô Minh ta sống có tình! Bọn họ trong lúc ta hiểm nguy không màng sinh tử mà tới cứu ta, bây giờ tới phiên bọn họ gặp nguy nan ta nhất định phải ứng cứu.

Nếu sống tự tư tự lợi, chỉ vì mưu cầu trường sinh mà mất hết nhân tính, đến lúc bản thân đứng ở đỉnh cao nhìn xuống chẳng còn ai bên cạnh, trường sinh như vậy có đáng không? Ta có thể chết, nhưng cái chết của ta chứa đầy thống khoái, vì ta đã sống không còn gì hối tiếc!
Gương mặt hắn hiện lên vẻ kiên định, sau đó liền ôm quyền bái tạ hai vị tế tửu.
- Công tử, đừng trách chúng ta không giúp ngươi! Chỉ là bên ngoài bộ lạc có tới mười mấy cỗ khí tức Ứng Kiếp cảnh đang nhắm thẳng đến đây! Bọn ta không cách nào nhúng tay được mà phải toàn tâm toàn ý bảo vệ bộ lạc.

Công tử yên tâm, chiến đấu trong cùng thế hệ không ai nói làm gì, nhưng nếu bọn chúng dám bất chấp thân phận xuống tay với công tử thì ta cũng sẽ phát động tộc bảo tru sát hậu nhân của chúng!
Một vị tế tửu nói, xem ra cũng đã lực bất tòng tâm.

Trong lòng lão vẫn nhớ rõ mệnh lệnh cuối cùng của Đại Tế Tửu là để Độc Cô Minh tự sinh tự diệt.

Trừ an nguy bộ lạc ra thì không cần để ý chuyện gì hết.

Thật khó đoán nổi trong lòng Đại Tế Tửu đang suy tính mưu mô nào nữa..
- Không sao! Ta hiểu chỗ khó xử của các vị!
Vị tế tửu còn lại dắt ra một con ngựa màu đen có dáng vẻ khá dữ tợn tới trước mặt Độc Cô Minh.
- Con Đạp Nguyệt Ô Truy này thuộc loại cực phẩm trong Mã yêu, ngày đi được vạn dặm, tốc độ sánh ngang tu sĩ Tiên Thai.

Vào thời khắc quan trọng còn có thể triển khai ba lần huyết tế để thúc đẩy tốc độ đến cực hạn không thua gì với tu sĩ Đạo Đài.

Chúc công tử thượng lộ bình an!
Độc Cô Minh ôm quyền lần nữa với vị tế tửu này, đoạn đeo Thiên Nhai kiếm vào hông, chân đạp lên yên ngựa rồi ngồi vững vàng trên lưng nó.
Dưới cái nhìn đầy luyến tiếc của hai vị tế tửu, hắn thúc ngựa chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất nơi chân trời, bỏ lại cát bụi mù mịt phía sau lưng.
Một cơn gió mạnh thổi qua, đem hương vị hoang dã của thảo nguyên xộc vào mũi hắn.

Hai mắt hắn chợt lóe lên tia sáng âm u, sát khí bắt đầu ngưng tụ xung quanh cơ thể, hai tay mặc dù nắm chặt dây cương nhưng vẫn sẵn sàng rút kiếm ra bất cứ lúc nào.
- Các ngươi đang bố cục ở đâu? Độc Cô Minh ta chính là muốn đi tìm chỗ chết đây!
Hắn cười lên điên cuồng, chiến ý bộc phát, Đạp Nguyệt Ô Truy cũng hí vang trời, một người một ngựa lao đi như tên bắn, phương hướng nhắm đến chính là Nam Hoang Việt quốc!
—————————————————————————
Mọi việc xảy ra rất nhanh, lúc phàm thể mở mắt ra thì đã là lúc tờ mờ sáng.
Phàm thể không giống như đạo thể thức được liên tục cả tháng mà không biết mệt mỏi, chỉ cần một ngày mất ngủ thì ngày mai toàn thân sẽ nhức mỏi, hai mắt thâm quầng, uể oải chẳng làm được việc gì cả.
Điều đầu tiên Độc Cô Minh làm là mở cửa ra giả vờ đi dạo nhưng thực chất là để quan sát Lưu Tích Quân đang làm gì.

Từ khi biết nàng đã sắp không cầm cự được nữa, hắn luôn nảy sinh cảm giác bất an, muốn ở gần nàng nhất có thể để đề phòng biến cố xảy ra bất chợt.
- Đâu rồi? Ta vừa thấy nàng ta bổ củi đâu đây mà?
Khi hắn đang cố gắng nhìn qua khe cửa nhỏ xíu để quan sát bên trong thì đột nhiên cánh cửa lại bật tung ra, Lưu Tích Quân không hiểu từ bao giờ đã đứng sau cánh cửa, trên tay xách theo con dao bầu lạnh lùng nhìn hắn.
- Ngươi đang giở trò biến thái gì vậy? Có tin ta thiến ngươi không?
Giọng nói lạnh lẽo của nàng vang lên khiến hắn sởn cả tóc gáy, hai chân bất giác khép chặt, tiểu huynh đệ có chút đau nhói mặc dù chưa bị nàng làm gì cả.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, việc trước tiên hắn làm là lui lại mấy bước bảo trì khoảng cách với Lưu Tích Quân, kế đến mới cười khổ nói:
- Ta dù gì cũng giúp cô kiếm được một đống tiền, vậy mà cô lại lấy ân báo oán, thật là chẳng ra làm sao!
- Ngươi bảo ai lấy ân báo oán? Ta đã làm gì ngươi chưa? Nhát gan như thỏ đế mà cũng dám trêu chọc ta…
Nói đoạn Lưu Tích Quân quay ra sau lưng lấy một túi vải ném sang cho hắn.

Sau khi hắn mở ra thì liền thấy bên trong chứa đầy những đồng xu đã được xâu lại thành từng đoạn lớn, đếm đi đếm lại có tổng cộng sáu ngàn quan tiền, gần như đã vượt xa giá trị của bảy chiếc lồng đèn hắn vẽ hôm qua.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nàng liền nói:
- Bổn cô nương là người rất sòng phẳng, chúng ta chia đôi, không ai nợ ai!
Độc Cô Minh không khỏi bật cười, mười bốn năm ròng rã trôi qua, Lưu Tích Quân tuy đã trầm tính hơn rất nhiều nhưng vẫn giữ nguyên tính cách hung dữ của mình.

Dù vậy hắn không hề khó chịu chút nào.
Người không phải thánh nhân, có mặt tốt tất nhiên cũng có mặt xấu.

Hắn quan niệm giao thiệp với người chỉ cần quan tâm họ dùng mặt nào để đối đãi với mình là được, nếu là mặt tốt thì sẽ trở thành bằng hữu, còn như mặt xấu quá nhiều tất nhiên sẽ trở thành địch nhân.
Lưu Tích Quân cũng vậy.
Nàng ban đầu lợi dụng hắn để tự cứu lấy chính mình, nhưng về sau lại coi hắn như bằng hữu, dám đứng về phía hắn khi cả đám Mộng Tiểu Phàm, Thẩm Yến hay Đả Cẩu đều đứng bàng quan.
Độc Cô Minh sống rất sòng phẳng.

Đã là tranh đấu chém giết lẫn nhau, nếu có chết hắn cũng không oán không hận.

Có ân hắn sẽ trả ân, có oán hắn sẽ trả oán.

Tuyệt đối không vì đối phương là bằng hữu mà nương tay, nhưng cũng không vì hiểm nguy mà bỏ rơi bằng hữu.

Theo hắn thấy, đây đã là cách sống tốt nhất, không mềm yếu giả tạo cũng không vô tình vô nghĩa..

199: Gọi Đó Là Si

- Đúng vậy, chúng ta không ai nợ ai!

Độc Cô Minh nhẹ nhàng mỉm cười.

Thấy hắn gật đầu đồng tình với câu nói của mình, không hề có chút oán khí nào như đã dự đoán, sự thù địch Lưu Tích Quân với hắn cũng vơi đi một chút. Nàng thoáng ngập ngừng rồi nói:

- Thật ra chúng ta có thể hợp tác kiếm tiền. Ta làm lồng đèn còn ngươi thì viết chữ, tiền lời kiếm được đều chia đôi. Thế nào, có muốn hợp ta với ta hay không?

Độc Cô Minh ngẩn ra:

- Cô thực sự muốn hợp tác với ta? Người thông minh lanh lợi như cô lẽ nào không tò mò về thân phận của ta sao?

Lưu Tích Quân lắc đầu:

- Thân phận của ngươi có gì quan trọng? Mối quan hệ giữa chúng ta chỉ tồn tại lợi ích, hợp tác chia tiền xong thì đường ai nấy đi, nhà ai nấy về. Ta có phu quân rồi, không muốn bận tâm đến nam nhân khác. Kể cả ngươi có là Cố Lý công tử ta cũng không quan tâm… Huồng hồ ta xấu xí như vậy, nếu ngươi để tâm đến ta thì thật có mắt như mù…

Độc Cô Minh im lặng lúc lâu, cuối cùng không biết phải đáp làm sao, miệng chỉ có thể bật ra hai chữ:

- Vậy à…

Hắn và nàng vốn là bằng hữu, nghe thấy câu này đáng lý nên vui mừng thay cho nàng, nhưng không hiểu vì sao từ tận đáy lòng hắn lại xuất hiện cảm giác khó chịu khôn tả. Nhưng vẫn không đúng, hắn theo dõi căn nhà này đã mấy ngày ròng rã, làm gì có nam nhân nào ra vào kia chưa chứ?

Lưu Tích Quân rất thông tuệ, giống như nhìn thấu được tâm tư của hắn:

- Phu quân của ta ra ngoài làm ăn đã rất lâu rồi chưa về nhà, ngươi tất nhiên không gặp được huynh ấy. Nếu ngươi là Cố Lý công tử thì nên đi kiếm Trường An công chúa mới đúng, không nên tới nơi xó xỉn này làm vấy bẩn thanh danh của ngươi. Tuy ta không rõ ngươi có mục đích gì, nhưng ta cũng cần kiếm ăn qua ngày, ngươi muốn hợp tác bán lồng đèn cùng ta cứ nói một tiếng.

Lưu Tích Quân nói xong đi thẳng vào trong nhà của mình, tuy nhiên nàng không đóng cửa lại mà giống như đang chờ đợi quyết định của hắn.

Độc Cô Minh trầm mặc lúc lâu, rốt cuộc lắc đầu than nhẹ rồi đi thẳng vào bên trong.

Nhìn nhành liễu cuối cùng đang phất phơ trên cây cổ thụ già nua, lại nhìn về phía sâu bên trong gian nhà của Lưu Tích Quân, mặc dù nàng rất nhanh kéo tấm rèm xuống che đi nhưng hắn vẫn mơ hồ thấy được xuất hiện một mệnh bài không tên đang quay thẳng về hướng mình. Đó là mệnh bài của ai? Vì sao khoảnh khắc nhìn thấy lại khiến đáy lòng hắn nảy sinh cảm giác thê lương đến vậy?— QUẢNG CÁO —

- Phu quân cô tên gọi là gì?

Hắn đột nhiên hỏi.

Lưu Tích Quân không trả lời, sau khi ra nhà sau một lúc liền ôm đến một mớ vạt tre đã dũa sẵn ngay ngắn. Dưới sự quan sát của hắn, bàn tay nàng đan nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã có ba bốn chiếc lồng đèn xinh xinh được thành hình. Dán giấy đỏ lên rồi đưa nó qua cho Độc Cô Minh, nàng nói:

- Ngươi có thể viết những chữ tùy thích trên đó. Người Việt quốc thì chữ đơn, người Tấn quốc thích thơ ca, người Ngụy quốc lại thích tranh thủy mặc giản dị… Ta nghĩ ngươi là văn nhân thì học vấn cũng sẽ sâu rộng, biết bọn họ thích gì. Chỉ cần vẽ đúng những thứ bọn họ thích, thêm vào danh tiếng Cố Lý công tử ngươi đem lại, chúng ta chắc chắn sẽ bán được với giá rất cao.



Độc Cô Minh gật đầu. Hắn bắt đầu cầm bút lông lên chấm vào nghiên mực, sau đó vén tay áo bắt đầu viết xuống chiếc lồng đèn đầu tiên.

Nên viết chữ gì đây?

Sau một hồi trầm tư, rốt cuộc hắn viết xuống một chữ “si”.

Lưu Tích Quân tỏ ra thích thú, mỉm cười hỏi:

- Vì sao lại viết chữ này đầu tiên…

Độc Cô Minh nói:

- Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, đến khi giật mình ngoảnh lại thì bông hoa kia đã trôi đi xa, dẫu có cố vươn tay ra nắm lấy cũng không còn kịp nữa. Ánh mắt si dại nhìn bông hoa trong tiếc nuối, đáy lòng mông lung, ta gọi đó là si…

Lời hắn nói giống như chạm trúng ký ức đau buồn nào đó của Lưu Tích Quân khiến nàng thoáng trầm mặc.

Năm xưa người chẳng phải cũng như dòng nước hờ hững với nàng sao? Nàng vì bảo vệ người con gái hắn yêu mà bất chấp cả tính mạng, nhưng đổi lại là gì? Trước khi tai kiếp xảy ra hắn vẫn chỉ gọi to ba chữ “Trần Mạn Dao”, một chút để ý tới an nguy của nàng cũng không có.

Vậy mà sau khi hắn gặp nạn phải táng thân trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, nàng vẫn đi tìm hắn. Cứ cách một đoạn thời gian lại đứng ngẩn ngơ trước ma vực này hồi lâu, ngay cả khi bản thân gặp phải sinh tử kiếp vẫn quyết đến đây lần cuối, thậm chí còn chọn Việt quốc ở gần Tuyệt Vọng Ma Uyên làm nơi ẩn cư cho đến tận lúc chết.

— QUẢNG CÁO —

Lưu Tích Quân nói:

- Văn nhân các ngươi luôn dùng lời nói hoa mỹ dối gạt người khác, nói hay như vậy nhưng đã chắc gì từng trải qua. Có những cảm xúc chân thật trong đó ngươi không thể nào hiểu được…

Độc Cô Minh nhìn nàng hồi lâu, đôi mắt phượng sắc sảo kia ánh lên vẻ lạnh lùng. Mặc dù khuôn mặt của nàng đã dịch dung thành xấu xí tệ hại nhưng vẫn không tài nào lấn át thần thái bất phàm tỏa ra từ đôi mắt, giống như hoa sen dù có nở trong đám bùn lầy cũng vĩnh viễn giữ được sự tinh khiết của mình, không hề bị ô uế xung quanh làm vấy bẩn.

- Có lẽ vậy…

Độc Cô Minh mỉm cười, lại nâng bút viết lên chiếc lồng đèn thứ hai mấy dòng chữ.

Khi hắn viết xong, Lưu Tích Quân hiếu kỳ nên cầm lồng đèn lên thì thấy trên đó viết một bài thơ cổ, cũng chính là lời ca có trong khúc nhạc Bích Hải Triều Sinh của Cố Lý công tử.

- Nhìn vào ánh mắt ấy, ta biết mình đã tìm đúng người. Ta vung kiếm ngoảnh lại, máu đào tựa bờ môi ai. Ký ức bôn ba hồng trần ngày trước, làm tổn thương ta không phải lưỡi đao mà là linh hồn chuyển thế của nàng…

Đọc xong, Lưu Tích Quân ngẩng đầu lên thì thấy Độc Cô Minh đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, thần sắc cực kỳ bi ai.



Nàng thoáng ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút hốt hoảng.

Mà Độc Cô Minh trông thấy biểu hiện này của nàng thì liền đứng dậy tiến gần lại. Hắn thoáng buông tiếng thở dài, trong đáy mắt chất chứa đau buồn khó nói rõ thành lời.

- Vừa gặp nàng, ta biết mình đã…

Lời chưa dứt câu, một tiếng chát giòn tan đã vang lên. Lưu Tích Quân thẳng tay tát hắn một cái, sau đó lạnh lùng nói:

- Xin ngươi tự trọng, ta đã có phu quân rồi…

- Ta chưa nói hết, ta là…

- Ta không quan tâm ngươi là ai!— QUẢNG CÁO —

Lưu Tích Quân đứng bật dậy:

- Giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, ta có tiền, ngươi cũng có tiền. Ngoài những điều này ra thì đừng giở những trò như ban nãy ra làm gì. Với hạng tiểu thư đài các có lẽ sẽ rất dễ động lòng với ngươi, nhưng ta không giống như vậy!

Trước thái độ cương liệt của Lưu Tích Quân, Độc Cô Minh chỉ đành thở dài. Dù sao bây giờ hắn mang một diện mạo khác, ngay cả tu vi cũng không có chỉ đơn thuần là phàm nhân yếu ớt, không thể trách nàng không nhận ra mình.

Mà hắn cũng không dám thừa nhận mình chính là Độc Cô Minh. Lúc trước phụ Lưu Tích Quân quá nhiều, bây giờ gặp lại khi cuộc sống nàng đã tạm ổn, quên đi kẻ vô tình là hắn, thậm chí còn thành thân ở chốn phàm trần, theo hắn thấy chỉ nên ở bên cạnh âm thầm bảo vệ rồi giúp nàng hóa giải sinh tử kiếp là tốt nhất, ngoài ra không nên làm ra chuyện gì ngu xuẩn khác.

- Quá khứ dù sao vẫn chỉ là quá khứ, nên quên đi thì hơn…

Hắn bật cười tự giễu, sau đó lặng lẽ xếp từng chiếc lồng đèn ở dưới đất lên giúp Lưu Tích Quân.

Hồi lâu sau, tâm tình nàng đã dịu trở lại cũng không hề nhắc đến chuyện đã xảy ra lúc trước.

Cả hai cùng đẩy sạp hàng chứa đầy dưới đất ra khu chợt phía Đông thành, nơi đó đã có rất nhiều người đứng chờ xếp hàng từ lâu, vẻ mặt cực kỳ háo hức khi thấy hai người xuất hiện.

Độc Cô Minh nhìn sang Lưu Tích Quân thì thấy nàng trở nên hớn hở vô cùng, mọi sự lạnh lẽo trên khuôn mặt cũng tan biến hoàn toàn.

- Phát tài, chúng ta sắp phát tài rồi!

Nhìn nàng bây giờ làm gì còn vẻ xuất trần của một nữ thiên kiêu được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Nam Hoang nữa, cực kỳ tham tiền, nhưng nàng lại vui vẻ vô cùng, cảm giác như đây mới là cuộc sống vô tư vô lo mà nàng mơ ước dù bản thân đã sắp đi đến cuối đời rồi.

Ngẩn ngơ hồi lâu, Độc Cô Minh chợt nở nụ cười minh ngộ:

- Phàm, tưởng như trói buộc nhưng lại thống khoái. Đạo, tưởng như thống khoái nhưng lại trói buộc. Góc nhìn khác nhau, cảm nhận cũng khác nhau. Người dưới đất vĩnh viễn không thể hiểu cảm giác của người trên trời, cho rằng người trên trời rất vui vẻ. Mà người trên trời lại nhìn người dưới đất, cho rằng người dưới đất mới là chân chính tự do. Đúng và sai, chẳng qua chỉ là một khái niệm tạm bợ. Trung dung đạo của ta mới là đúng đắn, chỉ cần không thẹn với lòng, hết thảy đều tùy tâm thực hiện.