200: Mông Lung


Độc Cô Minh không biết những cảm ngộ của phàm thể sẽ ảnh hưởng ra sao đối với con đường tu luyện của đạo thể.

Nhưng sự thăng hoa trong tâm thức khiến tầm nhìn của hắn cũng rộng mở hơn, có một loại cảm giác nhìn thấu thế gian.
Tuy rằng hiện tại nói như vậy là còn quá sớm, nhưng ngay cả tu sĩ Ứng Kiếp hay Đại Đế cũng chưa từng có ai có cơ hội hóa phàm một cách hoàn mỹ như hắn.

Song song với đó, đạo thể vẫn bước đi trên con đường phân tranh đối lập với phàm thể, tất cả tạo nên một khí chất phàm mà không phải phàm, đạo mà không phải đạo trên người Độc Cô Minh.
Hắn không biết nên gọi con đường này là gì, chỉ có thể dùng cách gọi của phật gia và nho gia để đặt tên: “Trung dung”.
Nho gia nói phàm làm việc gì cũng nên giữ ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập, cũng không nửa vời gió chiều nào lay chiều ấy.

Nhân, lễ, nghĩa, tín có đủ nhưng không quên “trí”.
Mà phật gia Tây Thiên lại có một câu chân ngôn rất hay: “Trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành phật”.

Tánh ở đâu? Có phải là bản ngã không? Là ác hay là thiện? Là đạo hay là ma? Những câu hỏi này phật gia không có câu trả lời nào rõ ràng, chỉ mơ hồ giải thích: “Phật tánh không ở trên, chẳng ở dưới, cũng không ở giữa.

Tuy nói không ở giữa nhưng lại bao hàm cả trên và dưới.”
Đây đều là những đạo lý thâm sâu rối ren, nếu là người thường sẽ không cách nào hiểu được, trừ phi gặp tao ngộ giống như Độc Cô Minh, vừa sở hữu đạo thể và phàm thể.

Nhưng hắn cũng phải từng bước lần mò, không ngừng cảm ngộ thì mới hiểu được chút da lông của loại đạo này.
- Thế gian thường nói “cửu vi cực, tam vi pháp”, chín loại đạo vận và ba lần phân hồn là cực hạn của cơ thể sinh linh.

Chẳng lẽ không cách nào vượt qua điều này sao? Ta ở phàm trần ngộ ra ý cảnh vô thường, ý cảnh trung dung, càng có ý cảnh độc hành.


Nếu như bỏ lỡ chúng thì thật đáng tiếc…
Trong lúc hắn đang cảm khái, bất giác lại nghe giọng Lưu Tích Quân không được vui lắm vang lên bên cạnh:
- Ngươi ngẩn ngơ cái gì đó? Suốt ngày thở dài như sắp chết đến nơi vậy, mau nhanh tay hơn đi!
Độc Cô Minh cười khổ, vội vàng cầm lồng đèn trong tay lên đon đả mời khách.

Chẳng mấy chốc hắn cũng giống Lưu Tích Quân, hoàn toàn quên đi mọi việc ở tu đạo giới, chỉ tập trung vào sự vui vẻ khi cầm được số tiền lớn trên tay.
Trong lúc vô tình, hắn cũng quên luôn buổi hẹn với Cố Lý vào buổi sáng mọi ngày.
—————————————————————————
Lúc này trên Tế Vũ lâu cách biệt với cuộc sống nhộn nhịp ở Thiên Huyễn thành, Cố Lý công tử đang ngồi trước bàn cờ đang đánh dở vào ngày hôm qua với Độc Cô Minh.
Mái tóc nửa trắng nửa đen của y nếu nhìn kỹ thì cực giống bàn cờ hiện tại, mang đến sự bí hiểm khó tả cho người đối diện.
Tiếng lộp cộp của bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía dưới, một tỳ nữ bước lên hành lễ:
- Thưa công tử, Độc Cô Phàm đang ở phía đông thành cùng bán lồng đèn với một cô gái xấu xí.

Có cần gọi hắn tới đây không?
Cố Lý mỉm cười lắc đầu:
- Không cần!
Tỳ nữ nhíu mày:
- Hắn thật không biết điều.

Ngay cả những thánh tử của tu luyện giới cũng ước nguyện được học thuật quyền mưu từ công tử mà còn không được, tên kia may mắn lại không biết tận dụng, cứ lơ đễnh không chú tâm.

Công tử, Nha Nhi không hiểu.

Với trí tuệ của ngài thừa sức thống nhất lục quốc, trở thành đế vương muôn đời chốn phàm trần, vì sao lại cứ khăng khăng ẩn cư ở đây, còn bồi dưỡng một tên bất thành khí nữa…
Cố Lý cầm một quân cờ đen lên, nhìn tới nhìn lui hồi lâu rồi nói:
- Đạo chơi cờ vốn rất biến ảo, có khi chính bản thân người đánh cờ sẽ trở thành con cờ trong đó.

Lý tưởng của ta, không nhất thiết phải do ta thực hiện.

Bàn cờ này tuy là bố cục nhưng là chuẩn bị cho một kẻ khác.

Chỉ là không biết hắn có thể từ con cờ trở thành người đánh cờ hay không mà thôi…
Tỳ nữ vốn không tài nào hiểu nổi những điều Cố Lý nói nên đành lặng im.
Cố Lý bật cười:
- Mọi người đều không hiểu ta sống vì cái gì, không tham quyền, không tham danh, không hám tài, càng không đam mê nữ sắc.

Nhưng thật ra ta cũng là con người, cũng có những đam mê này.

Chỉ là nếu so với lý tưởng kia của ta thì những thú vui đó đều quá nhỏ nhoi, chẳng thể sánh bằng.
- Nha Nhi thật hiếu kỳ về lý tưởng của công tử…
Tỳ nữ nói xong len lén nhìn lên vì sợ sẽ chọc vị công tử thần bí này tức giận.

Từ khi y đến Tế Vũ lâu đến nay đều giống như thế ngoại cao nhân, khiến cả hai giới đạo và phàm đều phải kính trọng không dám vô lễ.

Nhưng với những tỳ nữ tầm thường lại luôn rất nhẹ nhàng, cái gì không hiểu y đều sẽ trả lời và giải đáp tường tận.
- Lý tưởng của ta sao?
Cố Lý vẫn ngồi yên một chỗ nhưng ánh mắt lại dời về phía chân trời.

Nơi đó ngoài mây trắng cuồn cuộn ra thì chẳng có gì, chỉ nghe y nói:
- Lý tưởng của ta là thái bình thịnh thế, vạn dặm sơn hà, xa xa có tiên nhân rót rượu, yêu loại kéo xe, quỷ tộc nhảy múa, ma binh tuần diễu, tu la cúi đầu… Ước muốn này rất khó, gần như bất khả thi, tuy nhiên ta vẫn hy vọng nó sẽ trở thành sự thật.

Được rồi, chuyện ta sắp xếp ở hắc ngục để cứu Địch Vân ra đã làm xong chưa? Nhất định phải để Độc Cô Phàm tự mình cứu hắn, không thể để lộ sơ hở về sự trợ giúp của chúng ta…
Tỳ nữ cung kính đáp:
- Mọi việc đã thành, chỉ còn chờ Độc Cô Phàm tự mình hành động.

Có điều y chìm trong tài vật thế gian, không rõ có còn nhớ tới Địch Vân không nữa…
Cố Lý đặt quân cờ xuống, khiến thế cờ vốn dĩ từ quân trắng chiếm thế thượng phong dần dần thất thủ, bị quân đen ăn sạch cả bàn cờ.

Miệng y nở nụ cười đầy bí hiểm:
- Hắn chắc chắn sẽ tới… Tính cách của hắn quá mức dễ đoán…
—————————————————————————
Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân bán lồng đèn tới tận buổi chiều, mãi đến khi toàn bộ sạp hàng đã nhẵn nhụi không còn gì, ngay cả giấy và mực cũng hết sạch thì mới bắt đầu dọn đồ chuẩn bị về nhà.
Vì hôm nay là một ngày bội thu nên Lưu Tích Quân rất vui vẻ, không ngừng cầm xâu tiền dài ngoằn mà cười thật tươi.
Thấy nàng ta như vậy, Độc Cô Minh cũng có cảm giác bớt tội lỗi hơn.

Đạo thể đang gấp rút di chuyển về Nam Hoang, trên đường đi phải thông qua mười mấy chặng di chuyển bằng truyền tống trận, có nhanh cũng phải mất một tháng mới tới nơi được.

Đó là chưa kể đám Quan Thất mấy ngày nay vẫn không thấy lộ diện.

Điều này khiến tâm trạng hắn trở nên rất nặng nề.
Địch nhân mất tích như vậy khiến tinh thần hắn luôn ở trạng thái căng cứng, linh lực trong cơ thể luôn phải vận chuyển đến cực hạn để đề phòng bị tập kích.
Có lẽ đây cũng là một trong những chiến thuật của Quan Thất, “dĩ dật đãi lao”, chính là lấy cái an nhàn tiếp đãi với mệt nhọc.

Thiên la địa võng đã bài bố sẵn, chỉ cần chờ Độc Cô Minh kiệt sức thì sẽ lập tức xuất hiện tiễn hắn vào chỗ chết.
- Ngươi rất không tệ!
Lưu Tích Quân vui vẻ nói, nhưng đúng lúc này khuôn mặt nàng chợt biến sắc, vội xoay người nói:
- Chạy mau!
Phía xa bỗng xuất hiện mười mấy tên đầu trâu mặt ngựa dáng vẻ hùng hổ đi đến chỗ họ.

Phía sau lưng Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân là ngõ cụt, vốn không có đường chạy.

Khi Lưu Tích Quân nhìn sang hai hướng phải trái thì liền thấy hai mươi mấy tên nữa đồng thời xuất hiện bao vây nơi này lại.
- Con mụ La Sát kia, nghe đồn hôm nay là ngày bội thu của ngươi! Thông lệ của bọn ta chắc ngươi hiểu, ai bán đắt nhất trong khu phố này thì phải nộp ra hai phần ba lợi nhuận để được bảo kê.


Bằng không thì phế hết tay chân, để xem về sau các ngươi kiếm tiền kiểu gì.
Tên dẫn đầu là một gã béo mập có chòm râu cằm rất dài phải xuống tới ngang bụng.

Gã liếc Độc Cô Minh có dáng vẻ nho nhã đứng kế bên Lưu Tích Quân, nhếch mép nở nụ cười khinh bỉ:
- Ngươi là bằng hữu của Cố Lý phải không? Nói cho ngươi biết, cho dù Cố Lý có lợi hại thế nào thì trong khu chợ này cũng phải khuất phục trước ta.

Ở đây ta chính là hoàng đế, không nghe theo sẽ phải chết!
Lưu Tích Quân trầm mặc, bàn tay thon dài siết lại thật chặt.

Mấy tên cướp bóc này lúc bình thường nàng cần khẽ búng tay một cái là đã giết được chúng, nhưng bây giờ quả thật lực bất tòng tâm, ngoài chịu thiệt ra thì chẳng thể làm gì khác.
- Thôi vậy, giao tiền ra vẫn hơn.

Là ta làm liên lụy đến ngươi, một phần còn lại khi về đến nhà ta sẽ chia cho ngươi nhiều hơn…
Lưu Tích Quân nói nhỏ với Độc Cô Minh, nhưng hắn vẫn dửng dưng nhìn tên béo mập kia bằng ánh mắt lạnh lẽo không cách nào diễn tả.
Tên béo mập hơi chột dạ liền lui lại phía sau đám thuộc hạ, đoạn nói:
- Đánh chết chúng cho ta! Toàn bộ tiền chúng ta lấy hết, các huynh đệ lên!
Chứng kiến đám côn đồ đông tới ba mươi mấy người từ xung quanh hùng hổ xông đến, Lưu Tích Quân hét lớn:
- Chạy, giữ tính mạng là quan trọng nhất!
Nhưng nàng vừa định quay người thì đã cảm nhận được dường như có một bàn tay đang vòng qua ôm chặt lấy eo mình.

Thậm chí bàn tay còn lại còn giật luôn túi tiền trên tay nàng rồi nhét vào ngực áo của bản thân.
Chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, không ngờ trong tình huống này mà hắn còn trấn tĩnh đến mức lạnh lùng.
- Yên tâm, ta không muốn chết, trời cũng không giết nổi ta!
Nhìn thần thái tự tin cuồng ngạo đến cực điểm của hắn, trong đáy mắt Lưu Tích Quân hiện lên vẻ mơ màng.

Cảnh tượng này thật giống cách đây mười tám năm về trước lúc ở quỷ vực, có một gã thanh niên cũng từng ôm nàng như vậy, những lời y nói cũng giống với nam tử xa lạ hiện tại, không những thế từ ánh mắt cho đến thần thái đều giống nhau một cách không thể nào tin nổi.
Sự chết lặng của Lưu Tích Quân bị Độc Cô Minh cảm nhận được, nhưng chỉ cho rằng nàng sợ sệt đám côn đồ kia.

Tay hắn chậm rãi cầm cây bút lông đã cạn mực trên bàn lên, mặt hơi nghiêng về phía sau, cười nhạt hỏi:
- Cô sợ à?
- Ta…
Lưu Tích Quân không biết nói gì, sự mông lung càng lúc càng đậm.

Đúng lúc này đám côn đồ đã lao tới, trong ánh mắt sửng sờ của bọn chúng, Độc Cô Minh dậm chân một cái đã nhảy lên bàn, sau đó ôm Lưu Tích Quân lao vọt lên giữa không trung, đoạn quay người lấy bút làm kiếm, chém ra một thức Tiên Ngoại Phi Thiên vô tình mà diễm lệ đến cực điểm..

201: Quên Đi Chuyện Năm Xưa

Trong tay hắn không có kiếm, nhưng trong lòng lại có kiếm, đây là biểu hiện của việc lĩnh ngộ bí quyết chữ “hình” trong mười ba hình thái của võ đạo đạt tới mức đại thành.

“Vạn vật hữu hình, nhất niệm khởi phát”. Đại đạo ba ngàn nhưng chung quy vẫn chỉ quay về một mối. Nếu hiểu rõ yếu lĩnh này, dù trong tay cầm ngọn cỏ cành cây hay bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành bảo kiếm giết người.

Đầu bút lông của Độc Cô Minh cách không lướt qua, tuy không hề chạm vào người đám côn đồ kia nhưng lại khiến bọn chúng đứng sững lại, đồng loạt đưa hai tay lên ôm lấy cổ họng, vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm. Từng âm thanh òng ọc vang lên, qua kẽ năm ngón tay của chúng, vô số dòng máu đỏ tươi bắt đầu ứa ra rồi chảy đầm đìa y phục bên dưới.

Ầm! Thân hình tám tên này cùng lúc đổ gục xuống mặt đất, một số kẻ còn trợn trừng hai mắt biểu tình không cam tâm, hai tay vẫn còn giữ chặt cổ họng giống như muốn níu kéo chút hy vọng sống cuối cùng.

Cảnh tượng có phần tàn nhẫn này khiến những tên còn sống sót run lên bần bật.

Chỉ một chiêu duy nhất đã cướp đi mạng sống của tám người, nam tử có vẻ ngoài nho nhã giống văn nhân này nào phải là kẻ trói gà không chặt như suy nghĩ của bọn chúng chứ? Đây rõ ràng là một sát tinh giết người không gớm tay. Từ vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì có thể khẳng định hắn đã làm việc này rất nhiều lần rồi, thậm chí còn thành thạo vô cùng, dùng lực đạo rất chuẩn không thừa thiếu phân nào.

- Bọn tiểu nhân có mặt như mù, không biết công tử là cao thủ ẩn mình, xin tha mạng!

Tên béo mập thủ lĩnh vội quỳ xuống dập đầu liên tục kêu gào. Mà hai mươi mấy tên con lại cũng quỳ mọp xuống đất, người run như cầy sấy.

Lưu Tích Quân thoáng ngước lên nhìn Độc Cô Minh muốn xem hắn quyết định thế nào, nhưng vẫn chỉ thấy hắn lạnh lùng như băng:

- Trước khi muốn giết người vì sao không nghĩ tới mình cũng có thể bị người giết? Nếu các ngươi không nói là muốn giết ta, có lẽ sẽ không phải chết. Nhưng bây giờ đã vào hoàn cảnh một mất một còn thì đừng mong ta nhân từ! Loại sâu bọ như các ngươi có sống tiếp cũng chỉ làm hại thế gian!

- Chạy!

Tên béo mập hét lớn, sau đó ngay lập tức quay người lại rời đi.. Những tên khác cũng làm theo, chia làm bốn phương tám hướng bỏ chạy tán loạn hòng gây khó dễ cho Độc Cô Minh.

Có điều bọn chúng đã nhầm, kiếm khách đạt đến mức độ như Độc Cô Minh không chỉ sở hữu những chiêu thức cận chiến thông thường mà còn am hiểu kiếm khí, có thể cách không giết địch ở khoảng cách tầm mười bước chân, vì nội lực hắn không thâm hậu như Nhân Phi Nhân nên có thành tựu này đã là đáng khen lắm rồi. Nếu nội lực hùng hậu như Nhân Phi Nhân và Đao Thần thì có thể trong một trăm bước chân diệt sát kẻ địch mà không cần động thân. Loại kiếm khí vô hình vô ảnh này nếu dùng để so sánh với linh lực của tu sĩ Khổ Hải cảnh sơ kỳ thì dường như còn mạnh mẽ hơn một chút, phải là trung kỳ đỉnh phong trở lên mới chống cự nổi.

Chỉ thấy Độc Cô Minh lại vung cây bút lông lên lần nữa, đây là chiêu Hạo Miểu Bích Hải trong Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp.— QUẢNG CÁO —

Trong nháy mắt kiếm khí từ cơ thể hắn bộc phát ra bốn phương tám hướng xung quanh, tiếng kiếm minh lại từ trong hư vô vang lên không ngớt giống như tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, hai loại hình thái của kiếm này hoàn toàn bao phủ lấy thân thể của đám côn đồ đang bỏ chạy tán loạn.

Không trung xuất hiện tiếng xoẹt xoẹt của áo quần bị xé rách. Trời không nổi gió nhưng vẫn khiến Lưu Tích Quân cảm thấy cõi lòng rét lạnh.

Tất cả những người xung quanh nàng và Độc Cô Minh đều dừng hẳn lại, thân hình bất động mấy khắc rồi mới đổ gục xuống đất. Lần này chỉ vỏn vẹn một chiêu mà hắn giết liền một hơi hai mươi sáu người, sắc mặt không biến đổi chút nào, từ lúc xuống tay cho đến khi thu chiêu lại vẫn lạnh lùng đến cực điểm, giống như việc này đối với hắn cực kỳ bình thường, chẳng có gì đáng nói cả.



- Hắn lúc trước luôn nhẫn nhịn ta và hắn hiện tại giết người không gớm tay là cùng một kẻ sao? Vì cái gì lại nhẫn nhịn ta đến vậy?

Lưu Tích Quân im lặng, trong đầu bất giác xuất hiện rất nhiều câu hỏi.

Nếu là người từng gặp qua Độc Cô Minh sẽ rất quen thuộc với dáng vẻ này của hắn. Bình thường hắn thường xuyên mỉm cười, thường xuyên ngẩn ngơ như đang nghĩ ngợi vấn đề sâu xa gì đó, nhưng chỉ cần động tới lợi ích, rơi vào phân tranh thì hắn sẽ đối xử một cách công bằng với cả kẻ thù lẫn bằng hữu.

Hắn có thể giết bọn Pháp Hải, Xích Khao mà mắt không chớp lấy một cái thì cũng có thể giết Sát Tiếu Thiên mà lòng chẳng tồn tại một chút bi thương nào.

Trong những hoàn cảnh như vậy, nhân từ với đối phương chính là tự giết mình, khiến đạo tâm của hắn thối lui, không thể truy cầu cực hạn.

Thực ra cách nghĩ này của hắn cũng không có gì đặc biệt ở tu luyện giới, đám Thạch Đầu, Tử Dực, Đại Ngưu đều có chung quan điểm như vậy. Thế nên mặc dù tối hôm trước vừa phân ra người sống ta chết xong, ngay ngày hôm sau lại có thể nói cười vui vẻ, say sưa một trận đến đêm, thậm chí ngủ gần nhau mà chẳng có chút đề phòng nào.

Đây mới là những kẻ có lòng dạ hào kiệt chân chính, không giống như những nhân vật trong truyện tiên hiệp mà hắn thường đọc qua, tự tư tự lợi, chui rúc xó xỉn, ngay cả lòng tranh phong với thiên hạ cũng không có vậy mà suốt ngày mơ tưởng vấn đỉnh, mưu cầu trường sinh.

Thẩm Yến đã từng nói một câu với hắn thế này, cho tới ngày hôm nay Độc Cô Minh vẫn thấy nó rất đúng.

“Ta không muốn vô địch nhưng không thể phủ nhận vô địch là cách thành đạo nhanh nhất. Con đường trường sinh cũng vậy, cho dù người nhát gan sợ chết nhưng đã muốn truy cầu trường sinh thì phải vượt qua nỗi sợ của chính bản thân mình để tranh phong với người trong thiên hạ, từ trong sinh tử lâm đầu mà đánh phá ra một con đường khác biệt với thế nhân. Bản thân không có gì đặc biệt giữa ức ức vạn người mà muốn đi đến đỉnh cao không ai có thể chạm tới thì thật là suy nghĩ hoang đường!”

Thế giới mà hắn đang sống, nếu không có thiên tư hơn người, không có nghị lực hơn người, luôn tìm cách vượt qua cực hạn để không bị tụt lại quá xa so với thế hệ thì tuyệt đối không có cách nào để trở thành cường giả.— QUẢNG CÁO —

Cứ nhìn Phong Diệt và Lôi Diệt mà xem, trước khi đại thế xảy ra bọn họ chính là chí tôn thiên kiêu ngang tầm với Quan Thất. Nhưng khi đại thế ập tới, dù cố gắng cách mấy nhưng vẫn bị tụt lại sau lưng chính sư muội đồng môn của mình là Tiết Hồng Y. Đừng nói thiên tư hay nghị lực bọn họ không đủ, chỉ là thiếu đi một chút quyết liệt trong việc giao chiến với tu sĩ cùng thế hệ. Đến khi bọn họ phát hiện ra thì đã muộn mất rồi, đạo tâm đã thối lui, chiến ý mất đi, kiếp này vĩnh viễn không thể tranh phong với quần hùng lần nữa.

Quay lại hiện tại, khi giết người xong, Độc Cô Minh nhìn tới nhìn lui trong khu phố, sau khi xác định không có ai nhìn thấy việc mình động thủ thì liền ôm Lưu Tích Quân thi triển khinh công rời đi.

Phàm trần có chỗ khác biệt rất lớn với tu đạo giới, chỉ cần xảy ra giết chóc thì rất nhanh sẽ có quan phủ tìm tới tra xét mọi việc, nếu để bọn họ phát giác ra hành tung sẽ rất rắc rối.

Trong suốt quá trình này Lưu Tích Quân rất im lặng, tuy nàng không nói gì nhưng ánh mắt khi ngước lên nhìn khuôn mặt xa lạ của Độc Cô Minh thì càng lúc càng mông lung.

- Là ta si tình tự hoang tưởng hay tất cả chỉ là trùng hợp? Khí chất giống nhau, thần thái giống nhau, cả điệu cười cũng giống nhau, duy chỉ có khuôn mặt và hơi thở là khác hoàn toàn. Kẻ này đích thực là phế thể đã bị đoạn tuyệt căn cơ tu đạo, trong người không tồn tại một chút linh lực nào, tuyệt đối không thể là người kia dịch dung được…

Đáng nói hơn là sau khi giết người xong, thần thái của hắn cũng thay đổi hoàn toàn, trở về bộ dáng cười cợt không nghiêm chỉnh thường ngày. Mấy chục năm sống trên đời, ngoại trừ nam tử cuồng ngạo khi xưa ra, thì văn nhân trước mắt này là người duy nhất nàng gặp có loại tính cách trái ngược như vậy. Giống như trong người hắn luôn mang sẵn mấy loại nhân cách khác nhau, với mỗi tình huống, mỗi người đối diện thì đều sẽ sử dụng một loại nhân cách riêng biệt để đối đãi.

Càng suy nghĩ Lưu Tích Quân càng cảm thấy rối ren. Mãi đến khi cả hai trở về khu nhà tranh phía Đông thành thì bước chân Độc Cô Minh mới dừng lại.



Hắn quay người nhìn nàng, cả hai người đứng đối diện với nhau không nói câu nào, phải mất lúc lâu sau Lưu Tích Quân mới phá vỡ bầu không khí im lặng bằng hai chữ “đa tạ”.

Độc Cô Minh lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:

- Không có gì, cô thật sự không có chút tò mò nào về ta sao? Ngay cả tên của ta cô còn chưa biết mà?

Lưu Tích Quân hỏi:

- Vậy ngươi tên là gì? Ta họ Lưu, tên Tích Quân.

- Ta họ Độc Cô…— QUẢNG CÁO —

Độc Cô Minh nhoẻn miệng cười, phía sau lưng hắn, gió thổi cành liễu rung lên nhè nhẹ, cũng thổi mái tóc hắn bay phất phơ trong gió.

Nụ cười này khiến Lưu Tích Quân bất giác ngẩn ngơ, trong đầu toàn xuất hiện hình ảnh của nam tử tóc bạc năm xưa. Hình ảnh quá khứ và hiện tại chồng lên nhau, từ ánh mắt đến nụ cười đều giống nhau một cách kỳ lạ. Nhưng khoảnh khắc chữ cuối từ trong miệng hắn thốt ra thì mọi hy vọng của nàng dường như cũng tan biến, trên mặt chỉ còn đọng lại sự hụt hẫng.

- Tên gọi là Phàm…

Độc Cô Minh hiểu sự khó chịu trong lòng nàng. Nhưng hắn đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới làm vậy.

Nếu đã gặp lại nhau trong một hoàn cảnh khác, một diện mạo khác, sao không thử bắt đầu lại từ đầu?

Nếu hắn và nàng thật sự có duyên thì chắc chắn có thể quên đi chuyện cũ, cùng nhau hướng đến một khởi đầu mới.

Năm xưa hắn dùng sự ngạo nghễ và điên cuồng khiến nàng rung động, hiện tại lại muốn dùng sự ôn nhu của mình bảo vệ cho nàng, bù đắp lỗi lầm năm xưa.

- Rất vui được quen biết với cô nương, nếu cô nương không chê, ngày mai ta có thể dạy cô viết chữ. Về sau có lẽ sẽ không cần phụ thuộc vào ta nữa, tự mình cũng viết được những chữ thật đẹp để kiếm tiền…

Lưu Tích Quân vẫn chưa thoát được trạng thái bần thần, không biết nói gì đành khẽ gật đầu.

- Tối rồi, cô sớm về nghỉ ngơi đi…

Độc Cô Minh ôn tồn nói. Ngoài Trần Mạn Dao ra, Lưu Tích Quân là người đầu tiên khiến bộ mặt ôn nhu này của hắn xuất hiện. Nhưng nàng xứng đáng được như vậy, trải qua bao chuyện, nếu hắn còn không chấp nhận nàng thì hắn không khác gì cầm thú.