202: Đến Hắc Ngục


- Ngươi cũng vậy!
Lưu Tích Quân gật đầu, nhìn kỹ hắn lần cuối rồi đóng cánh cửa nhà lại.
Sau khi nàng hoàn toàn rời đi, Độc Cô Minh mới ngẩng đầu đưa mắt nhìn về khu vực nằm sâu phía Đông thành.
Sở dĩ hắn chọn nơi này làm nơi cư ngụ ngoài lý do để tiện bảo vệ Lưu Tích Quân ra thì còn có dụng ý khác, hắc ngục của Thiên Huyễn thành chính là nằm ở gần đây, cách không tới mười mấy dãy nhà, hắn có thể dễ dàng theo dõi lộ tuyến đi lại và cách thức hoạt động của lính gác ở đây.
Qua sự thám thính của hắn thì hắc ngục có sự canh giữ rất cẩn mật sau khi Địch Vân bị áp giải tới.

Nếu trước chỉ vọn vẹn một trăm binh lính thay phiên canh gác thì hiện nay có đến tám trăm người luôn luôn túc trực, trong số đó có không ít kẻ là nhân sĩ giang hồ tiếng tăm sở hữu võ công cực kỳ đáng gờm.
Độc Cô Minh tin rằng cho dù Nhân Phi Nhân sống lại cũng chưa chắc đã có thể toàn mạng thoát đi dưới sự liên thủ của họ, chứ chưa nói tới việc cứu một phạm nhân thân mang trọng thương, sắp sửa hấp hối cùng phá vây xông ra ngoài.
Địch Vân là ai? Vì sao lại rơi vào kết cuộc bi thảm này?
Người mà gã đắc tội chính là đương kim tể tướng của Việt quốc Uông Thư Chính.
Hiện nay Lạc đế chìm trong tửu sắc không đoái hoài đến triều chính, thường xuyên nhờ hai vị đại thần là Uông Thư Chính và đại tư mã Võ Duy Dương xử lý công vụ thay.

Mà Võ Duy Dương tuy nói là đại thần ngang hàng với Uông Thư Chính song trí tuệ không bằng, luôn luôn lép về trước y, vì vậy mọi quyền hành và mệnh lệnh từ hoàng đế ban phát ra đều do một tay Uông Thư Chính sắp đặt.

Dần đà trải qua mấy năm âm thầm nuôi dưỡng tâm phúc, triều đình đã dần bị phe cánh của Uông Thư Chính nắm giữ toàn bộ, ngay cả Võ Duy Dương dù nắm binh quyền nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài việc quy thuận.

Ngay cả lúc thượng triều cũng phải cúi người đi bên cạnh vị tể tướng này, đầu không được ngẩng cao, một dạ hai vâng, chấp hành mệnh lệnh một cách tuyệt đối.
Nhưng đó là biểu hiện ngoài mặt, ẩn sâu trong đó Võ Duy Dương vẫn luôn tìm cách bảo vệ hoàng thất Lạc tộc, đồng thời lấy Tam Hợp các làm căn cơ để đào tạo ra Ám Thần vệ nhằm một ngày có thể lật ngược thế cờ giúp Lạc tộc lấy lại giang sơn xã tắc.
Muốn làm được điều này dưới sự quản thúc chặt chẽ của Uông Thư Chính thì cần có một người đủ trí tuệ, hiểu quyền mưu, lại trung thành với Việt quốc đứng ra lãnh đạo.
Võ Duy Dương nhìn trúng Địch Vân, một gã thanh niên lòng đầy tráng chí, vì khát vọng chấn hưng xã tắc mà từ bỏ con đường tu tiên đang rộng mở đối với mình.

Gã kiên quyết từ chối tu luyện, thậm chí khước từ lời mời gia nhập Minh giáo, Phong Lôi thánh địa để trở thành các chủ của Tam Hợp các.

Khi có người thân cận hỏi gã lý do vì sao, gã chỉ nhàn nhạt đáp:
- Ta hận tu đạo! Vì cái gì mà con người nhất định phải tu đạo? Quay đầu trảm tình, quên đi thân nhân cốt nhục là kết quả khi tu đạo sao? Nếu đạo là thế thì ta đây không cần! Địch Vân ta chỉ cầu bảy mươi năm dốc sức cho xã tắc, mở ra một thái bình thịnh thế đã là quá đủ!
Gã chỉ nói thoáng qua như vậy, khúc chiết bên trong chẳng ai tra ra nổi, chỉ biết gã được mẹ một mình nuôi dưỡng lớn lên, từ nhỏ không gặp được cha.

Có kẻ nói cha gã năm xưa sau khi tìm thấy tiên lộ ở Đông Hải đã từ bỏ hai mẹ con gã mà dong thuyền ra khơi, từ đó đến nay trải qua ba mươi lăm năm chưa từng quay trở lại.

Có lẽ vì nguyên nhân này mà Địch Vân căm thù tu đạo đến vậy, từ bỏ cả cơ hội trở thành tu sĩ sở hữu sức mạnh che trời lật đất để bước trên quan lộ phàm nhân.
Địch Vân thực sự rất có tài năng, trong vòng ba năm sau khi trở thành Tam Hợp các chủ đã giúp cho Võ Duy Dương điều tra ra không ít vụ án quan trọng, diệt đi sáu phần thân tín của Uông Thư Chính.

Ngay cả hoàng đế cũng được gã tìm cách thức tỉnh, chịu thiết triều trở lại, chẳng những thế còn phế bỏ dần dần quyền lực trong tay đương kim tể tướng khiến ông ta cực kỳ phẫn nộ.
Thiên hạ có lời đồn rằng Uông Thư Chính thật ra là con rối của Hắc Thủ cài vào triều đình Việt quốc vì vậy mới dễ dàng thăng tiến như thế, bên cạnh lại có một trong Ngũ Chỉ Chưởng Tử là “Thiên hạ đệ nhất khoái kiếm”, hay còn với biệt danh Lưu Tinh kiếm Cao Tiệm Sơn làm hộ vệ.

Cũng chính kẻ này vào nửa tháng trước dưới sự có mặt của Kiếm Thánh Nhân Phi Nhân và Độc Cô Minh mà vẫn thành công suýt nữa giết chết Cố Lý công tử.
Kiếm đạo của Cao Tiệm Sơn rất đặc biệt, chỉ cần nhanh, dứt khoát, đơn giản và hiểm độc là đủ.

Y không sở hữu chiêu thức kiếm pháp hoa mỹ như Nhân Phi Nhân, cũng không tràn ngập ý cảnh mỗi khi rút kiếm như Độc Cô Minh.

Y đến trong âm thầm, giết đối phương chỉ bằng một nhát đâm duy nhất.

Trước nay y chỉ thất thủ đúng hai lần, một lần là ám sát Đao Thần, còn lần thứ hai chính là ám sát Cố Lý công tử.
Địch Vân dẫu có trí tuệ hơn người cũng không cách nào chiến thắng một kiếm khách đáng sợ như vậy.

Cả nhà gã bị Cao Tiệm Sơn giết sạch, sau đó bị y cắt đứt gân chân, đâm mù hai mắt rồi nắm tóc lôi đến trước mặt Uông Thư Chính.
Chứng kiến một Tam Hợp các chủ từng suýt nữa đẩy mình vào chỗ chết trở thành thân tàn ma dại như vậy, Uông Thư Chính chỉ đơn giản là nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt Địch Vân, sau đó còn sai thuộc hạ của mình trước khi giết chết vợ gã thì phải cưỡng hiếp nàng không ngừng suốt ba ngày.

Điều dã man hơn là còn trói Địch Vân vào một gốc cây gần đó, để gã nghe được âm thanh thống khổ của vợ mình khi bị sỉ nhục mà không thể làm gì khác.
Ba ngày!
Ba ngày đó đối với Địch Vân chẳng khác nào ba ngày dưới địa ngục, huyết lệ trên mắt gã đã chảy cạn, cho đến khi tiếng thở hấp hối của vợ gã đã tắt lịm thì gã cũng trở nên lạnh lùng vô cảm như người mất hồn.
Uông Thư Chính cười nhạt sau đó ra lệnh giam gã vào hắc ngục chờ ngày đưa ra trước pháp trường để xử trảm cùng với đại tư mã Võ Duy Dương vì tội mưu phản.

Võ Duy Dương trở mặt rất nhanh, đem mọi tội danh đổ lên đầu Địch Vân.

Uông Thư Chính cần một người chịu tội nên cũng không giết gã mà hạ lệnh bằng mọi giá không được để gã chết, phái người canh giữ để tránh Võ Duy Dương phái người diệt khẩu.
Toàn bộ nguồn cơn sự tình là vậy, khi Độc Cô Minh nghe xong từ miệng Cố Lý công tử thì cũng không khỏi thở dài cho số phận của Địch Vân.
Thân là văn sĩ yêu nước, một lòng từ chối đạo lộ để cống hiến cho quốc gia mà đổi lại là kết cục bi thảm như vậy.

Mắt mù, chân què, ngoài đôi tay vẫn còn cử động được ra thì gã chẳng còn gì để bám víu cuộc sống này nữa.

Đến ngay cả Quan Thất, Tiêu Ức Tình và Ngũ Hành tử khi được Cố Lý giới thiệu nhưng nhìn thấy gã cũng không dám tin tưởng kẻ này có thể quật khởi lần nữa.
- Ta tin ngươi vẫn muốn báo thù! Một kẻ bị dồn tới đường cùng như vậy, trừ phi chết đi, bằng không nếu sống sót thì sẽ trở thành hạng người khiến cả thế gian kinh sợ.
Suốt một tuần nay hắn không ngừng quan sát và theo dõi hắc ngục, rốt cuộc đã thấy được Lưu Tinh kiếm Cao Tiệm Sơn đi kế bên Uông Thư Chính đi vào trong để thẩm vấn Địch Vân.

Thương thế của Cao Tiệm Sơn rất nặng, nhưng vẻ mặt y vẫn lạnh như băng không chút xúc cảm.


Đây đúng là một cỗ máy giết người đích thực, ngoài chấp hành mệnh lệnh ra thì chẳng hề quan tâm đến vấn đề gì khác.
- Cao Tiệm Sơn và tám trăm cao thủ! Ta không địch nổi chúng, chỉ có thể lén trà trộn vào bên trong thông qua việc giả dạng lính canh để tiến vào.

Nhưng để làm như vậy thì phải tự sát a…
Độc Cô Minh lắc đầu than nhẹ, rốt cuộc dứt khoát rút kiếm tự vẫn.

Ban nãy sau khi về nhà hắn đã lấy Thiên Nhai kiếm và đổi sẵn một bộ y phục quan sai lấy từ chỗ Cố Lý từ ba ngày trước.
Chỉ trong nháy mắt khi ngưng tụ trở lại hắn đã trở thành bộ dáng của một tên quan sai đã bị hắn theo dõi suốt cả tuần nay.
Trên đường y trở về liền gặp phải sự chặn đường của hắn, tất nhiên dưới một kiếm nhanh như cắt, tên này lập tức đầu lìa khỏi cổ, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
Độc Cô Minh sau khi thay đổi bộ dáng thì ung đung đi tới hắc ngục, sau khi bị kiểm tra kỹ lưỡng bởi hai cao thủ, xác nhận hắn không dùng thuật dịch dung thì mới cho vào bên trong để thay ca.
Hắc ngục đúng như tên gọi của nó, cực kỳ tối tăm chẳng có một chút ánh sáng nào.

Bên trong toàn bộ là những tù nhân chính trị thuộc phe cánh của Võ Duy Dương đã bị bắt vào đây, ngục giam của Địch Vân nằm ở nơi sâu tận cùng.

Hôm nay là đến ca gác của Độc Cô Minh và ba tên nữa để phòng tránh Địch Vân tìm cách tự sát.
Để vào được bên trong căn phòng giam giữ Địch Vân không phải đơn giản, cần tới tám cao thủ dùng sức đẩy cánh cửa sắt khổng lồ ra.
Sau khi hì hục một hồi, dưới sự giám sát của tám cao thủ võ lâm, cánh cửa sắt cũng từ đóng lại, bầu không khí dần trở nên âm u và ngột ngạt tới mức cực điểm.

Một tên lính canh thấy Độc Cô Minh không di chuyển thì liền quát nhẹ:
- Còn không mau đi tới đúng vị trí của mình!.

203: Mưu Kế Đáng Sợ

- Hắn sẽ không làm theo lời các ngươi đâu…

Khi tiếng quát giận dữ của tên lính canh kia vừa dứt thì từ góc tối trong cùng của phòng giam cũng bỗng vang lên một giọng nói châm chọc.

Giọng nói này đã yếu ớt đến mức không thể hình dung, giống như ngón nến trước gió, chỉ cần khẽ phất tay cũng đủ làm nó tắt ngấm, tuy nhiên khoảnh khắc nó vừa cất lên liền khiến mọi người không tự chủ mà đưa mắt hướng về nơi phát ra nó.

Chỉ thấy qua ánh lửa hiu hắt một thân hình gầy nhom hiện lên, y đang ngồi xếp bằng, dùng hai tay của mình liên tục rũ bụi trên quần áo, thậm chí còn cố sức kéo đôi chân đã gãy làm đôi ra cho thẳng lại. Thông qua mái tóc bù xù của y, người ta chỉ thấy một cặp mắt nhằm nghiền, hai dòng huyết lệ đã khô cạn để lại hai vệt đen dài trên gò má. Tuy nhiên hình ảnh tàn khốc này không hề khiến khí chất của y trở nên đáng thương mà trái lại càng thêm phần bí ẩn hơn.

Y không hề mở mắt vì mắt đã bị mù, toàn thân ngập tràn mùi hôi tanh xú uế, cả bảy tên lính canh đều phải bịt mũi lại khi thấy y rũ bỏ quần áo.

Y chính là Địch Vân, khâm phạm triều đình, người có kết cục không thể bi thảm hơn, một nhà từ lớn đến bé một trăm bảy mươi ba người chết không nhắm mắt, hài tử bốn tuổi bị giết, đến nương tử cũng bị người ta hãm hiếp đến mức chết đi trước mặt mình.

Nhưng nhìn y hiện tại đâu có chút gì là bi thương tuyệt vọng kia chứ?

Y rất trầm lặng, lại càng trầm tĩnh, từ động tác đến cử chỉ vô cùng điềm đạm giống như đang thưởng thức một tách trà ngon vậy, giống như đã thoát ly khỏi hỷ nộ ái ố thế gian. Loại khí chất nắm thiên hạ trong tay này Độc Cô Minh chỉ từng gặp ở duy nhất Cố Lý công tử. Tuy nhiên y vẫn không thể bì được Cố Lý ở một điểm đó là “phóng khoáng”.

Cố Lý rất phóng khoáng, tư tưởng không hề bị gò bó bởi bất kỳ quy tắc hay trói buộc nào. Mà Địch Vân lại khác, y tôn trọng quy tắc, chỉ vì hận người cha mình mà cố chấp đến mức từ chối tu đạo dù sở hữu thể chất cực cao. Y tôn thờ lý tưởng trung thần phò tá đế vương, cả đời nguyện làm thần tử, dù Lạc đế có trở thành hôn quân đi nữa thì vẫn cố chấp bảo vệ.

Đây là ưu điểm của y, nếu làm thần tử sẽ là một thần tử trung thành nhất, đắc lực nhất. Nhưng đó cũng sẽ là yếu điểm vì sẽ khiến y rơi vào kết cục của ngày hôm nay, bị một kiếm khách giang hồ đồ sát cả nhà mà không có lấy chút sức lực để phản kháng. Lúc đó Lạc đế - vị đế vương mà y dốc lòng phò tá ở đâu? Vậy mà y một chút hận ý cũng không có, cho rằng là do bản thân không đủ tốt để giúp ông ta thoát khỏi lũ gian thần và tổ chức Hắc Thủ.

Thiên hạ anh tài, mỗi người một loại tính cách, một loại ưu điểm và yếu điểm khác nhau. Không thể nói ai đúng ai sai, chỉ có thể nhìn vào kết quả mà đánh giá. Hiện tại Cố Lý tuy suýt chết dưới một kiếm của sát thủ Hắc Thủ nhưng vẫn tiêu dao hơn là Địch Vân. Thậm chí Cố Lý còn có thể thông qua mối quan hệ với lớp thiên kiêu trẻ tuổi ở năm châu lục mà gián tiếp ảnh hưởng. Mà Địch Vân lại suýt nữa chết đi, cả nhà chết sạch, còn nằm trong sự tính toán của Cố Lý. Vì vậy xét tổng thể thì Cố Lý đứng trên một bậc trong thuật quyền mưu như gã đã tuyên bố, còn về tài dụng binh, an bang tế thế thì sao?

Đừng nhầm lẫn ba thứ này với nhau.

Mưu quyền là ám chỉ bày mưu tính kế, minh tranh ám đấu, dùng trí tuệ để gài bẫy người khác hòng đạt được mục đích của mình.

Thuật dụng binh cũng có một phần giống mưu quyền nhưng dù sao cũng không thể hiểm độc bằng.



Còn an bang tế thế ám chỉ khả năng tổ chức, xây dựng một thế lực hoặc là quốc gia vững mạnh.

Địch Vân mặc dù thua trên quan trường nhưng Tam Hợp các dưới bàn tay của y trong vòng ba năm từ một tổ chức hữu danh vô thực đã trở thành lưỡi đao sắc bén, suýt nữa bứng đi gốc rễ của tể tướng Uông Thư Chính. Nếu không có người của tổ chức Hắc Thủ xen vào thì y chắc chắn sẽ thành công giúp Lạc đế dành lại quyền lực, thậm chí đưa Việt quốc tiến lên dẫn đầu lục quốc, trở thành bá chủ Nam Hoang.

Nhưng một kẻ như Địch Vân vĩnh viễn chỉ có thể trở thành một thần tử tốt, mà kẻ như Cố Lý thì lại có khả năng trở thành người đứng đầu. Vì một người đứng đầu sẽ có thể bất chấp thủ đoạn, từ bỏ mọi quy tắc của bản thân để hoàn thành mục đích.

Độc Cô Minh hiện tại vô cùng giống Địch Vân, hắn rất cố chấp, thậm chí còn đặt ra tam tuyệt - chân lý sống của bản thân. Có lẽ giống như Cố Lý đã từng nói, hắn chưa trải qua đau thương mất mát chân chính, không thể thay đổi bản thân theo chiều hướng tiêu cực được.

Quay lại hiện tại, khi nghe được những lời khác thường của Địch Vân, một tên không kiềm chế được sự tò mò bèn hỏi:

- Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi nói hắn sẽ không làm theo lời chúng ta là có ý gì?

Vẻ mặt Địch Vân chẳng có chút biểu tình gì, chậm rãi đáp:

- Ta đang sửa soạn y phục để thoát khỏi đây. Còn hắn sao? Hắn tất nhiên sẽ không thể nghe lời người chết rồi…

Một tên khác nhíu mày:

- Người chết? Chúng ta sao lại chết?

Địch Vân hờ hững nói:

- Các ngươi ngu ngốc thật hay là giả ngu ngốc? Tất nhiên là bị hắn giết chết rồi?

- Ngươi!

Bảy tên kia giật mình vội quay sang phòng thủ với Độc Cô Minh nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên. Trong ngục giam tối tăm này thì ánh sáng từ ngọn đuốc là thứ duy nhất giúp người ta nhìn rõ được mọi vật. Kiếm quang cũng vậy, một đạo kiếm quang nhàn nhạt giống như trăng trong đáy giết khẽ lướt qua lấy đi bảy mạng người một cách vô thanh vô ảnh.

Độc Cô Minh vừa ra tay đã dùng ngay chiêu thức mạnh nhất của mình là Nhất Kiếm Cô Hành để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn.



Xong xuôi, hắn tra kiếm lại vào vỏ sau đó nhìn Địch Vân, mỉm cười hỏi:

- Vì sao ngươi biết được ta tới cứu ngươi?

Địch Vân không cười, dường như nụ cười trên mặt y đã vĩnh viễn tắt, chỉ còn một sự hờ hững châm biếm khó miêu tả thành lời:

- Người đến hắc ngục vào thời điểm này chỉ gồm ba hạng người: muốn giết ta, muốn bảo vệ ta và muốn cứu ta. Ta tuy mù nhưng thính lực vẫn rất tốt, bước chân của ngươi khi vừa vào trong đây liền dừng lại ngay ở vạch cửa, hiển nhiên là vì xa lạ với không gian bên trong nên nảy sinh sự cảnh giác, muốn quan sát kỹ mới tiến vào. Vậy sẽ loại trừ khả năng ngươi là người muốn bảo vệ ta, vì mười sáu tên thường xuyên canh gác chỗ này là cố định chưa từng thay đổi. Ngươi cũng không thể là người muốn giết ta, vì nếu giết ta xong thì ngươi chắc chắn phải chết trong hắc ngục này. Tâm lý của một tử sĩ là thà chết để hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy ngươi sẽ bất chấp tất cả mà tiến gần đến ta nhất trong tám người, chứ không phải dừng chân ngay bước đầu tiên như vừa rồi.

Độc Cô Minh im lặng hồi lâu, sau đó hỏi tiếp:

- Ngươi đã thông minh như thế thì có đoán ra ta cứu ngươi là vì cái gì không? Và ta sẽ cứu ngươi như thế nào?

Địch Vân nhàn nhạt đáp:

- Ta đã tàn phế không còn chỗ nào giá trị ngoài bộ não này. Ngươi dĩ nhiên là muốn ta thuần phục ngươi, trở thành thuộc hạ của ngươi. Nhưng ngươi đừng vọng tưởng, ta cả đời này chỉ trung thành với Lạc đế, không bao giờ thờ vị chủ công thứ hai. Đạo làm thần tử, một lần cúi đầu là cả đời kiên trung, vĩnh viễn không hối hận. Ngươi đã uổng công vô ích rồi!

Độc Cô Minh nói:

- Ta thật không nghĩ tới kẻ thông tuệ như ngươi lại là một hủ nho như vậy. Lạc đế u mê trong tửu sắc, để bách tính Việt quốc lầm than, ngươi phò ông ta chính là bất nghĩa với bá tánh. Thêm vào đó thân là nam nhân mà lại để gia đình mình chết thảm, ngươi chẳng lẽ không nuôi chút hy vọng báo thù nào sao?

Vốn tưởng có thể dùng hận thù để khiêu khích lòng tự tôn của Địch Vân, nào ngờ câu trả lời mà hắn nghe được lại khiến hắn rợn cả người.

- Vì sao ngươi biết việc gia đình của ta bị giết hại là do Uông Thư Chính gây ra? Kẻ linh mẫn như ta chẳng lẽ trước hành động của lão ta mà không cảm nhận được chút nào sao? Còn Võ Duy Dương nữa, y ngoài mặt lấy danh nghĩa phò tá Lạc đế nhưng trong lòng lại nuôi dị tâm. Nếu không đi một nước cờ này để khiến hai bên triệt để lật mặt nhau, dấy nên sự căm phẫn trong lòng bách tính Việt quốc thì đất nước này còn phải chìm trong u tối thêm bao nhiêu lâu nữa? Ta hy sinh gia đình ta để làm một nước cờ tiên phong, dẫn đến sự sụp đổ của Uông Thư Chính và Võ Duy Dương, có gì không đáng?

Địch Vân lạnh lùng nói tiếp:

- Theo phỏng đoán của ta, các lộ binh mã chư hầu khắp Việt quốc đã sắp sửa vùng lên lấy danh nghĩa phò đế trừ gian mà tiến vào đế đô rồi. Ngày chết của cả Uông Thư Chính và Võ Duy Dương đã sắp tới. Chỉ cần hai tên gian thần này bị diệt, dựa vào tài trí của trưởng công chúa lại thêm mối quan hệ giữa nàng và Cố Lý công tử, Việt quốc ắt hưng thịnh!