266: Đấu Pháp Cũng Có Thể Hoàn Mỹ


Cách xa nơi Phương Hạo, Độc Cô Minh và Hoắc Tôn giao chiến có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng tỏa thần thức ra quan chiến.

Bọn họ chẳng có ai là nhân tộc, toàn bộ đều thuộc ngũ đạo tự phong.
Trong đó nổi bật nhất là một nam tử áo vàng, trên áo thêu hình phượng hoàng đỏ rực, hai tay chắp sau lưng, lưỡng quyền nhô cao, cặp mắt ưng sâu hoắm trông rất điềm đạm và thâm trầm.
- Phùng đạo tử, bên kia giao chiến quá lâu sẽ khó lòng dẫn dụ Vạn Vô Địch ra được, chúng ta có cần xuất kích bắt lấy Hoắc Tôn và kẻ diệt đạo để ép Vạn Vô Địch lộ diện hay không?
Một tiên tộc trẻ tuổi đứng bên cạnh cung kính ôm quyền hỏi nam tử áo vàng.
Y chẳng phải ai khác mà chính là Phùng Hằng đại danh đỉnh đỉnh, Vô Cấu tiên của Đệ Nhất thiên tiên giới, bài danh thứ hai trên Phong Vân bảng.

Người được dự đoán tương lai nhiều khả năng sẽ trở thành Tiên Hoàng đời kế tiếp.

Ngũ đạo tự phong không giống nhân tộc chỉ cung phụng Bạch gia, bọn họ sống theo châm ngôn cường giả vi tôn, kẻ tu vi cao nhất sẽ được toàn thể tộc đàn ủng hộ tiếp nhận Hoàng vị, vậy nên mỗi một tộc nhân đều có động lực rất lớn để biến mạnh, hơn hẳn nhân giới chỉ trung thành đời đời kiếp kiếp với Bạch Hoàng.
- Đám các ngươi không đủ phân lượng để Vạn Vô Địch xuất hiện, cứ để ta và Mông huynh ra tay thì hơn…
Phía xa xa xuất hiện một thanh niên áo bào đen, sau lưng đeo một cây cự cung tỏa ra ma khí rợp trời đi tới.

Gã thanh niên này cười lớn:
- Đúng vậy, Vạn Vô Địch cảm thấy chưa đủ uy hiếp nhất định sẽ không xuất hiện.

Đối với hắn thì Phương Hạo cũng chỉ như đá mài đao cho Hoắc Tôn và thanh niên lạ mặt kia thôi.

Phùng huynh, hôm nay chúng ta liên thủ vây công một đạo tử cùng cấp, dù thắng cũng sẽ để lại tiếng xấu nhiều năm, huynh có vết gợn gì trong lòng không?

Phùng Hằng lắc đầu.
- Mông Điềm huynh nói hơi quá… Việc chúng ta làm là vì tương lai của giới diện sau lưng mình.

So với an nguy tiên giới, chút xú danh này có đáng là gì? Huống hồ lịch sử chỉ khắc tên kẻ sống sót sau cùng.

Cho dù hiện tại hắn xuất chúng đến đâu nhưng chỉ cần chết yểu thì cũng sẽ nhanh chóng bị thế nhân lãng quên mà thôi… Thời gian vô tình, thiên địa vô tình, lòng người lại càng vô tình hơn.

Cường hãn như Mãn Lâu Thiên Đế cuối cùng vẫn hóa thành cát bụi, cả thế hệ hoàng kim của nhân tộc, bây giờ có ai nhớ đến xưng hiệu có họ? Mãn Lâu Thiên Đế nếu không phải từng đánh tới Thiên Đình thần giới, để lại dòng chữ trên Vạn Quang thần điện rằng “Mãn Lâu từng đến đây” thì có lẽ số phận cũng như thế hệ hoàng kim nhân tộc kia mà thôi…
Mãn Lâu chính là xưng hiệu của vị đọa lạc tiên kia.

Khá buồn cười vì trải qua lần cấm kỵ ở tiền thái cổ, tên tuổi ông ta cũng bị xóa mất khỏi lịch sử tiên giới.

Chỉ đến khi lục giới phục hưng trở lại, hậu nhân lần mò ra dấu vết năm xưa còn lưu lại trong trận chiến của ông ta với Kim Ô Thiên Đế thì mới nhớ lại xưng hiệu này.

Từ đó về sau ba mươi ba tầng trời tiên giới đều xây dựng nên tiên tượng của Mãn Lâu, đời đời khắc ghi công ơn, mỗi ngày con dân tiên tộc đều tụng niệm xưng hiệu này để vĩnh viễn không bao giờ quên được vị hào kiệt đã giúp tộc đàn họ đạt đến huy hoàng phồn hoa trong quá khứ.
Mông Điềm nói:
- Thần giới cũng cử người tới, không rõ Dịch Thiếu Quân có xuất hiện hay không? Nếu y xuất hiện thì trận chiến này sẽ giảm được tổn thất.

Chó cùng đường cũng biết cắn càn, huống hồ đây là Vạn Vô Địch.

Nếu y muốn đồng quy vu tận, sẽ có không ít anh kiệt ngũ đạo tự phong phải chôn cùng…
Một tên ma tộc bên cạnh không kiềm chế được tò mò bèn cất tiếng:
- Hai vị đạo tử, tên Vạn Vô Địch kia rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào mà phải tập trung nhiều người đến vậy?
Mông Điềm cười cười:
- Rất mạnh, chưa bao giờ ta gặp một người mạnh như vậy.

Trận thua trong tay Lý Ẩn tại Vô Tưởng thiên vẫn luôn khiến ta không phục vì tên Lý Ẩn kia dùng quá nhiều bàng môn tả đạo, không phải tu vi chân chính của gã.

Còn Vạn Vô Địch thì khác, tương lai không rõ thế nào, nhưng ta công nhận thời điểm hiện tại hắn chính là vô địch.
- Vô địch?
Đám tiên ma tộc xung quanh ngẩn ngơ, lời được thốt ra từ Mông Điềm người từng xếp thứ năm trên Phong Vân bảng sao có thể là giả? Thêm vào sự im lặng của Phùng Hằng, nỗi hoang mang trong lòng bọn họ lại càng lớn hơn.
- Hắn chính là vô địch lớp trẻ hiện tại…
Phùng Hằng gật đầu, nói tiếp:
- Ngay cả hắn giao chiến với ta cũng tự áp chế mình xuống một đại cảnh giới vậy mà ta còn suýt thua, nếu hắn giao chiến một cách công bằng, trong cùng cảnh giới khắp thiên địa này làm gì có ai là đối thủ của hắn?
- Cái gì? Phùng đại nhân dùng Phi Tiên Cửu Tự quyết cũng không đánh lại Vạn Vô Địch?
Từ trước đến nay chưa từng có ai biết Phùng Hằng đã giao thủ qua với Vạn Vô Địch, nay chính miệng y nói mình từng giao thủ với hắn khiến mọi người khá bất ngờ.
Phi Tiên Cửu Tự quyết chính là một trong những cấm kỵ tiên pháp của tiên giới, do chính vị đọa lạc tiên năm xưa sáng tạo ra và truyền lại.

Phi Tiên Cửu Tự quyết này gồm chín thức có uy lực vô biên vô tận, có điều thứ phải trả giá là sự bào mòn huyết mạch.

Một khi sử dụng quá nhiều lần, huyết mạch của ngươi cho dù là Vô Cấu tiên cũng sẽ sớm rơi rớt xuống Đoạ Lạc tiên.

Yếu điểm này khiến cho rất nhiều thiên tài tiên tộc quay lưng khi được ban cho cơ hội học Phi Tiên Cửu Tự quyết.

Phải tới tận đời của Phùng Hằng thì Phi Tiên Cửu Tự quyết mới chính thức tái hiện thế gian.

Hơn nữa giống như công pháp này là dành riêng cho y, y không hề bị nó làm ảnh hưởng, thậm chí huyết mạch còn có sự tăng tiến không ngừng.
Môn cấm kỵ tiên pháp từng đánh khắp lục giới vô địch thủ, người sử dụng nó cũng là thiên tài số một tiên giới, vậy mà lại bị một nhân tộc sử dụng cảnh giới thấp hơn dồn ép tới chân tường, đủ hiểu Vạn Vô Địch đáng sợ đến mức độ nào.
Phùng Hằng sử dụng hai từ “suýt thua”, nghĩa là chưa chân chính thua dưới tay Vạn Vô Địch.

Có thể hiểu là hai người hòa nhau.

Tuy nhiên Phùng Hằng lại bại trong tâm tưởng của mình.
Y trầm mặc:
- Quả thực khó hiểu, công pháp hắn sử dụng chỉ là sơ khai chưa hoàn thiện, ngay cả Bá Vương Thập Bát thức cũng vậy.

Nhưng khi giao chiến thì lại lấn áp Phi Tiên Cửu Tự quyết do Mãn Lâu Thiên Đế sáng tạo, thậm chí dùng cả đời hoàn thiện.

Ta từng đem vấn đề này hỏi Hoa Tiên ở Đệ Nhị thiên, bà ấy nói rằng công pháp của tiền nhân tuy mạnh nhưng chỉ thích hợp cho một mình người đó.

Nếu cố chấp đi trên dấu chân do tiền nhân để lại thì thành tựu vĩnh viễn ở dưới họ.

Trừ phi tự sáng tạo ra cách riêng, đạo riêng của bản thân mới có thể siêu việt tiền nhân… Đó là lý do vì sao Mãn Lâu Thiên Đế dùng Phi Tiên Cửu Tự quyết đánh đến vô địch thiên hạ mà ta thì lại bại trước Vạn Vô Địch…
Hoa Tiên chính là tồn tại sống lâu thứ hai ở lục giới, tuổi thọ chỉ sau Kim Ô Thiên Đế Thiên Đình.

Bà ta không phải tiên tộc mà là yêu tộc, hóa thân từ một gốc yêu hoa trăm vạn năm tuổi.

Mặc dù tu vi không hề cao nhưng bao nhiêu thăng trầm của lục giới bà ta đều biết, vì vậy Vườn Ngự Uyển nơi bà ta sinh sống cũng trở thành nơi anh kiệt các đời tiên tộc đến xin lời khuyên khi bế tắc.
Mông Điềm lặng lẽ nói:
- Ta cũng vậy, hắn gặp ta rồi tự áp chế xuống một đại cảnh giới.

Kết cuộc ta thất bại thảm hại.

Trong giới trẻ hiện nay e chỉ có Dịch Thiếu Quân của thần tộc mang Vô Thượng Thánh Thần Chí Tôn huyết mới đủ sức đánh một trận với hắn.

Không phải tự dưng mà đám lão già ở nhà phái chúng ta bày ra bố cục này, quyết tâm bằng mọi giá giết chết hắn.

Nếu để cho hắn trưởng thành, e rằng lại trở thành vị đọa lạc tiên thứ hai, khuấy đảo thương mang, biến nhân tộc trở thành chí cao trong lục giới…
Phùng Hằng mỉm cười:
- Nhưng qua hôm nay hắn sẽ trở thành sự tiếc nuối mà thôi, dưới sự vây công của vô số cao thủ trẻ tuổi khắp ngũ giới, hắn thêm bảy cái mạng cũng không đủ chết.

Chúng ta ra tay trước, chờ khi dẫn dụ hắn ra được thì mọi người sẽ siết chặt vòng vây, toàn lực giết hắn!
Kế đến không nhiều lời nữa, Phùng Hằng và Mông Điềm hóa thành hai đạo kim quang và hắc quang bay thẳng đến khu vực chiến trường của đám Phương Hạo, Độc Cô Minh.
———————————

Thảo nguyên mênh mông rộng lớn, một màu xanh ngát trải dài mấy vạn dặm.

Trên đầu là bầu trời trong xanh, mặt trời chói chang soi rọi thế giang, phảng phất xua tan mọi u ám còn vươn lại của đêm qua.
Vốn ngày bình thường thì nơi đây sẽ chỉ tồn tại sự yên bình và tĩnh lặng đến cực điểm, nhưng hôm nay cảnh đẹp lại bị cuộc đấu pháp ác liệt của ba thiên kiêu trẻ tuổi phá tan.
Phương Hạo và Hoắc Tôn đồng thời thiêu đốt huyết mạch, trên cơ thể đã xuất hiện dấu hiệu quá tải, máu tươi từ thất khiếu chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt.

Đầu tóc cả hai rối bù xù, áo quần tả tơi nhưng vẫn điên cuồng ra chiêu.
Độc Cô Minh là an toàn nhất.

Nhìn thì hắn có chút chật vật mỗi khi tiếp chiêu của Phương Hạo nhưng dần đà hắn đã làm quen được cách thức chiến đấu của tu sĩ thái cổ.

Thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy tu vi dừng ở Hỗn Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, dùng nguyên lực từ tám cây nguyên khí và đóa hoa sen ở khổ hải thôi là đã đủ đáng ngang sức với Phương Hạo, không cần dùng tới đạo vận gia trì.
Mấu chốt nằm ở cách phân bổ, khống chế và sử dụng nguyên lực!
- Hóa ra không chỉ có thân thể, đạo vận mà cách đấu pháp cũng có thể đi đến hoàn mỹ.

Vương Nhất sở dĩ mạnh như vậy dù thân thể của y chưa đi đến hoàn mỹ là vì trình độ đấu pháp của y đã siêu việt thời đại, ngay cả ở thời thái cổ cũng có thể xếp vào loại xuất chúng, chắc chắn không thua kém những đạo tử tốp đầu.
Càng nghĩ Độc Cô Minh càng nhận ra sự đáng sợ của Vương Nhất.

Kẻ này quá mức biến thái, giả dụ y có cơ hội thúc đẩy thân thể đi đến hoàn mỹ thì sẽ trở thành tồn tại như thế nào?
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Ngoài trời có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Bây giờ Độc Cô Minh thực sự đã lãnh ngộ câu nói này.
Nhưng hắn không hề thối chí, trái lại lòng tranh hùng lại càng mạnh hơn.
“Thiên Hành Kiện, Dĩ Tự Cường Bất Túc!”
(Thời thế trôi nhanh, quân tử phải không ngừng cố gắng…)
Câu đầu tiên trong Quân Tử kinh, thuộc về thức thứ nhất của Quân Tử Thất Đạp Thiên chợt vang lên trong đầu hắn.

Bây giờ hắn mới hiểu rõ áo nghĩa của bộ thần thông này.

Muốn thi triển ra thần thông của Quân Tử kinh, thứ đầu tiên cần là hạo nhiên chính khí, cảm ngộ trung dung đại đạo.

Lúc trước Độc Cô Minh còn mơ hồ không rõ, nay bỗng hoàn toàn thông suốt.

267: Xạ Nhật Tiễn

Đúng lúc này từ phương xa truyền lại áp lực khủng bố như trời cao sắp sập xuống.

Trong nháy mắt bầu trời vốn đang trong xanh đột nhiên chuyển thành một màu tối đen.

Ma khí cuồn cuộn xuất hiện che phủ bầu trời, dập tắt đi nắng vàng rực rỡ, tạo điều kiện cho hắc ám buông xuống nhân gian.

Sắc mặt Hoắc Tôn đại biến:

- Là Mông Điềm ma đạo tử!

Ánh mắt Phương Hạo và Độc Cô Minh dời đi theo hướng nhìn của Hoắc Tôn. Chỉ thấy từ chính giữa bầu trời hiện ra một gã thanh niên áo bào đen thần thái cao ngạo cuồng phóng tay cầm cự cung đang giương lên. Ma khí từ bốn phương tám hương hóa thành từng làn khói đen ngưng tụ lại hóa thành một mũi tên nằm trong tay gã. Theo động tác kéo cung, toàn thân gã cũng run lên bần bật, trên cổ xuất hiện vô số tơ máu đỏ chạy ngang dọc, trông cực kỳ thống khổ nhưng nụ cười tà ác trên khóe môi gã lại làm người ta xuất hiện ảo gã đang giống như đang hưởng thụ sự thống khổ này vậy.

Hoắc Tôn lui lại mấy bước, vội vã truyền âm cho Độc Cô Minh:

- Chạy mau, đó là Xạ Nhật cung của Ma Tổ năm xưa dùng để bắn rơi cửu đại phân thân của Kim Ô Thiên Đế… Với tu vi của Mông Điềm hiện giờ bắn ra mỗi một tên thừa sức hủy diệt một Thiên Nhân Địch như ta đó!

Điều khiến Hoắc Tôn càng hoảng sợ hơn là Mông Điềm không hiểu bằng cách nào đó lại nghe lén được, cất tiếng giễu cợt:

- Tiểu tử ngươi cũng có chút kiến thức. Hiện tại chỉ là Giáng Kiếp Nhất Sắc tiễn mà thôi, nếu ngươi tiếp nhận được thì xứng đáng bài danh thứ hạng bảy mươi trên Phong Vân bảng…

Câu nói vừa dứt tay cầm dây cung của Mông Điềm đã buông ra, dây cung run lên bần bật, mũi tên màu đen như lưu tinh dùng tốc độ không thể tin nổi bắn về phía Hoắc Tôn. Có lẽ vì lực đạo quá mạnh mà mũi tên này ma sát với không khí khiến con đường nó đi qua bốc lửa ngùn ngụt, không gian cũng đồng thời vang lên những tiếng rách toạt khiến ai nấy sởn cả da gà.

Sắc mặt Hoắc Tôn tái xanh, ma khí từ mũi tên toả ra nồng đậm tới mức khiến nguyên lực trong cơ thể y không cách nào vận chuyển, đành đứng chôn chân nhìn mũi tên hủy diệt màu đen lớn dần trong con ngươi của mình.

Phương Hạo đứng phía xa cũng thầm hít vào hơi lạnh. Vừa rồi gã cũng khá chật vật khi đấu pháp với Hoắc Tôn, không ngờ hiện tại Mông Điềm chỉ bắn một mũi tên thôi mà đã có thể dồn Hoắc Tôn vào chỗ chết, đủ hiểu vị ma đạo tử này khủng bố thế nào.

Nhìn mũi tên đầu tiên của mình từ trên cao bắn xuống đất sắp sửa giết chết địch nhân, Mông Điềm nở nụ cười nhạt:

- Trách ngươi đầu thai sai chỗ, nếu có kiếp sau hãy ráng làm ma tộc đi…

Có điều nụ cười trên khóe môi y không giữ được lâu mà chợt cứng đờ lại.

Khoảnh khắc mũi tên kia còn cách thân thể của Hoắc Tôn mười trượng nữa thì một cỗ hạo nhiên chính khí từ đâu không rõ bùng phát lấy Hoắc Tôn làm trung tâm lan tỏa ra chấn tan ma khí đang khống chế thân thể gã.

- Thanh niên vô danh kia…



Mông Điềm nhíu mày khi thấy Độc Cô Minh từ phía sau lưng Hoắc Tôn xuất hiện.

Bàn chân phải của Độc Cô Minh đạp tới phía trước một bước, tư thế giống như đang bước trên những bậc thang hướng đến bầu trời bị hắc ám bao phủ trên cao. Hạo nhiên chính khí từ cơ thể hắn dâng lên không ngừng, tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ đỉnh phong bùng phát ra toàn bộ không giữ lại chút nào. Lúc này đây nhìn hắn chẳng khác nào một đại nho chốn phàm trần đang dùng sinh mạng bé nhỏ của mình tranh đấu với số mệnh, dùng sự kiên định vượt qua biến thiên thời đại, không ngừng tinh tấn, không ngừng cố gắng.

Ánh mắt hắn nhìn về phía mũi tên hủy diệt kia, miệng thì thào mấy chữ:

- Thiên Hành Kiện, Quân Tử Dĩ Tự Cường Bất Túc!

- Đây là thần thông của Lý Ẩn? Không đúng…

Mông Điềm trợn trừng mắt khi thấy Độc Cô Minh bước tới một bước, khoảnh khắc bàn chân của hắn đạp vào khoảng không trước mặt thì hạo nhiên chính khí cũng trở nên cương liệt mạnh mẽ nhất, lấy hắn trung tâm bùng phát ra bốn phương tám hướng thổi tan toàn bộ ma khí, mũi tên còn cách trước mặt mấy trượng cũng bị xung chấn này ép nát vụn ra từng mảnh.

Ma khí bị đẩy lui khiến bầu trời trong xanh trở lại, ánh nắng vàng tươi xuất hiện chiếu rọi nửa bên mặt Độc Cô Minh, cũng chiếu rọi nửa bên mặt của Mông Điềm. Cả hai nhìn nhau hồi lâu không nói gì khiến cho bầu không khí chìm vào im lặng.

- Nhìn thì giống thần thông của Lý Ẩn nhưng lại khác hoàn toàn… Cùng là hạo nhiên chính khí nhưng một bao quát thiên hạ thương sinh, đi theo chính đạo. Còn một lại trung dung không thiên lệch, không chính không tà. Các ngươi cùng là môn nhân Hạo Nhiên tông Đông Hải sao?

Mông Điềm phá vỡ sự im lặng.

Độc Cô Minh cười cười:

- Không phải! Ta chẳng qua từng chứng kiến Lý đạo tử thi triển thức thần thông này rồi tự diễn hóa ra theo cách riêng của ta mà thôi… Vì sao cứ phải là môn nhân Hạo Nhiên tông thì mới thi triển được Hạo Nhiên chính khí?

Mông Điềm thoáng sững sờ nhưng rồi lập tức mỉm cười thú vị:

- Ngươi cũng có chút môn đạo. Bằng vào tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ mà chiến lực lại sánh ngang với đám Phương Hạo, Hoắc Tôn. Tiếc thay ngươi lại là nhân tộc...

Chậm một chút y nói tiếp:

- Có hứng thú gia nhập ma tộc ta không? Ta sẽ dẫn ngươi đến Hoá Ma cốc, giúp ngươi nhận được sự thừa nhận của ý chí Ma Tổ, tự cải biên thân thể thành ma tộc chân chính. Thậm chí còn nhận ngươi làm nghĩa đệ, tình như thủ túc, kẻ nào động đến ngươi cũng tức động đến Mông Điềm ta...

Phương Hạo và Hoắc Tôn vô cùng sửng sốt trước lời hứa hẹn của Mông Điềm dành cho Độc Cô Minh. Đạo tử tâm tình ai nấy đều cao ngạo, nhất là những kẻ đứng thứ hạng đầu tiên ở mỗi giới diện lại càng khó thân cận. Vậy mà kẻ như Mông Điềm lại muốn nhận một nhân tộc làm thân đệ đệ, điều này thật khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi.

Độc Cô Minh cười lắc đầu:

- Cảm ơn thịnh tình của Mông đạo tử, nhưng nếu ta không nhận lời thì sao? Ngài sẽ giết ta chăng?

Mông Điềm không đáp, y lại giương Xạ Nhật cung lên lần nữa. Gần như ngay lập tức ma khí bốn phía lại bị cây cung này hút về ngưng tụ thành mũi tên thứ hai. Nhưng mũi tên này ngoài màu đen tuyền ra thì còn có thêm một đường vân dài màu vàng uốn lượn từ mũi tới tận đuôi.



Hoắc Tôn tỏ vẻ ngưng trọng, nói với Độc Cô Minh:

- Xạ Nhật cung là pháp bảo do Ma Tổ huyết luyện ra, lấy ý tưởng từ thiên kiếp mà thành. Ông ta luôn tự vấn rằng vì sao chỉ thiên mới giáng được kiếp nạn xuống chúng sinh, mà chúng sinh lại không thể giáng kiếp nạn lên thiên. Thiên kiếp có mười ba màu, Giáng Kiếp tiễn của ông ta cũng có mười ba màu. Mỗi một tên bắn ra đều sở hữu uy lực băng sơn đảo hải, thậm chí sức hủy diệt còn vượt xa thiên kiếp chân thật. Ta nghe đồn rằng với tu vi hiện tại Mông Điềm có thể bắn ra Giáng Kiếp Tứ Sắc tiễn đủ sức giết chết bất kỳ vị đạo tử nào trong tốp mười, kể cả Vạn Vô Địch và Dịch Thiếu Quân cũng sẽ trọng thương nặng. Có điều tổn hại mà y phải gánh chịu cũng rất lớn, chưa gặp phải nguy cơ sinh tử, y sẽ chưa sử dụng nó. Hiện tại tuy chỉ mới là Nhị Sắc tiễn nhưng người đừng khinh thường, nó đủ sức giết toàn bộ đạo tử dưới tốp ba mươi Phong Vân bảng.

Mông Điềm lạnh lùng cất tiếng:

- Không dùng được thì giết, hôm nay không thuần phục thì lấy máu ngươi tế cung.

Độc Cô Minh hỏi:

- Giết người tu vi thấp hơn mình ngươi thấy hãnh diện lắm sao?

Mông Điềm bật cười, Xạ Nhật cung trong tay kéo càng thêm mạnh khiến không trung xuất hiện tiếng cương phong rít gào dữ dội:

- Chỉ các tộc đàn khác mới quan trọng chuyện lớn không được hiếp nhỏ, cạnh tranh công bằng. Ở ma tộc ta từ trước đến nay luôn lấy sức mạnh làm đầu, cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé. Không trách kẻ khác đè mình xuống, chỉ trách bản thân không đủ mạnh. Nếu ngươi sợ chết thì thuần phục, còn không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!

Cảm nhận khí tức khủng bố tỏa ra từ cây tuyệt thế ma cung, toàn thân Hoắc Tôn run lên bần bật, tuy nhiên ánh mắt vẫn toát lên vẻ quật cường:

- Huynh đệ đừng nghe hắn nói. Chúng ta sống làm người nhân tộc, chết làm ma nhân tộc! Đạo thống huyết mạch Bạch Hoàng trăm vạn năm nếu chỉ toàn những kẻ tham sống sợ chết thì làm sao giữ vững được đến hôm nay? Muốn giết cứ giết, mười tám năm sau ta vẫn sẽ làm một tuấn kiệt nhân tộc lần nữa!

Sự trung thành của Hoắc Tôn khiến Độc Cô Minh rung động. Hắn không nghĩ tới sức ảnh hưởng của Bạch Hoàng lại lớn đến thế. Vạn Vô Địch và những tuấn kiệt thế hệ trẻ nhân tộc dường như đều một lòng một dạ, thề chết không phản bội. Rốt cuộc Bạch Hoàng các đời là dạng người thế nào mà lại có thể khiến thiên hạ quy tâm, bách tính thuần phục như vậy?

Độc Cô Minh nhìn Mông Điềm trên trời như đang chờ đợi câu trả lời của mình. Hắn cười nhạt, tu vi ngay lập tức đột phá Hỗn Nguyên hậu kỳ. Theo cảnh giới tăng lên, đoá hoa sen trong khổ hải cũng trở nên to lớn hơn, từng nhụy hoa vươn thật dài trên bầu trời khổ hải. Biển linh dịch đậm đặc tới cực điểm, tám cây nguyên khí cũng nhờ vậy càng lúc càng nhô cao khỏi mặt biển, chỉ còn cách vùng trung đan điền dưới ngực tầm một phân.

Cảm giác mạnh mẽ không ngừng lan tràn khâp kỳ kinh bát mạch của Độc Cô Minh khiến hắn nảy sinh ảo giác chỉ cần mình đánh ra một quyền cũng đủ khiến Phương Hạo chết ngay lập tức.

- Chỉ đề thăng một tiểu cảnh mà cơ thể ta đã nảy sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất. Sự cộng hưởng giữa thân thể hoàn mỹ và đạo vận hoàn mỹ đúng là khó tin...

Độc Cô Minh lẩm bẩm, ánh mắt chú mục nhìn Mông Điềm đang giương cự cung trên trời.

Trong sự im lặng tịch mịch, trong lúc mọi người còn chưa kịp chuẩn bị, ngón tay trỏ của Mông Điềm chợt bật ra.

Cùng lúc trời đất như bị một bàn tay hắc ám bao phủ cũng tối xầm lại.

Vô số tiếng khóc nỉ non kêu gào vang lên khiến tâm thần người nghe bấn loạn, Hoắc Tôn và Phương Hạo đưa hai tay bịt tai mình lại, biểu tình trên gương mặt thống khổ đến cực điểm.