276: Tổ Hợp Thần Thông


Phùng Hằng đang ẩn thân trên bầu trời biến sắc, vội vã đưa tay bắt ấn quyết, mười đầu ngón tay điên cuồng kết ấn biến đổi liên tục Phi Tiên Cửu Tự quyết, dùng tín niệm hình thành một kết giới bao bọc bản thân vào bên trong.
Chỉ thấy đạo kiếm khí lăng lệ kia chém tới va chạm với kết giới tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa, toàn bộ mười mấy đạo tử đứng gần đó đều bị dư chấn đẩy té ngã xuống mặt đất.

Cả Độc Cô Minh và Phùng Hằng cũng loạng choạng lui lại, khí huyết nhộn nhạo, hổ khẩu bàn tay tê rần, một kích đầu tiên này xem như bất phân thắng bại.
Phùng Hằng vẻ mặt đầy âm trầm.

Tuy nói là kích đầu tiên nhưng đây chính là sát chiêu đệ nhất của y.

Y muốn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để giết Độc Cô Minh, tránh kéo dài thời gian phát sinh chuyện không hay, chẳng thể nghĩ tới Độc Cô Minh lại sở hữu một thức kiếm pháp đủ sức phá giải được Phi Tiên Cửu Tự quyết, điều này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của y.
"Kiếm pháp thật cổ quái, mang theo một loại ý cảnh thâm hậu chưa từng thấy bao giờ.

Giống như đã thăng hoa đến cực hạn.

Ngay cả Bạch Kỳ Giai mệnh danh là Đệ Nhất kiếm trong lớp trẻ hiện nay cũng e rằng chưa sánh bằng..."
Y nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng Phùng Hằng không hề biết rằng Nhất Kiếm Cô Hành cũng chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của Độc Cô Minh, bất đắc dĩ lắm hắn mới phải sử dụng để chống lại loại tín niệm đặc biệt kia.
- Ta không thể không thừa nhận hiện nay chính là thời đại hoàng kim của nhân tộc của nhân tộc các ngươi.


Một nhân tộc thật khiến cho các tộc quần khác phải lo lắng...
Phùng Hằng nhìn Độc Cô Minh thật lâu, cuối cùng nói ra.
- Có điều ngươi vẫn sẽ chết dưới tay ta mà thôi, ngươi không phải Vạn Vô Địch, muốn vượt cấp giết ta là điều không thể! Đó là chưa kể tới chúng ta vẫn còn hậu chiêu phía sau...
Thấy Độc Cô Minh biểu tình nghi hoặc, Phùng Hằng cười nhạt:
- Ngươi cho rằng ba mươi ba tầng trời tiên giới lại chỉ có một ít đạo tử cấp cao vậy ư? Nói cho ngươi biết cũng không sao, dù gì bọn họ cũng sắp sửa tới đây rồi.

Số đạo tử có mặt ở đây chỉ là lực lượng chủ đạo khai chiến với Vạn Vô Địch, vẫn còn tám lộ quần hùng đang bao vây tám hướng, chặn đường rút lui của gã trong trường hợp gã thành công bỏ chạy.

Giả dụ trong trường hợp Vạn Vô Địch quá mạnh, dây dưa được qua hai canh giờ thì cả tám lộ quần hùng này sẽ đồng thời xuất hiện, toàn lực vây công gã! Quách tiên tử, Vô Nhai tử, Bão Phác tử, còn rất nhiều anh tài tiên tộc tu vi không thua kém ta bao nhiêu sắp tới rồi.

Vạn Vô Địch có mạnh hơn nữa cũng không thể địch lại toàn bộ...
Độc Cô Minh trầm mặc.

Đích thực Phùng Hằng không hề khoác lác.

— QUẢNG CÁO —
Nếu bàn về chiến lực thì có thể xếp Vạn Vô Địch, Dịch Thiếu Quân chung một đẳng cấp.

Kế đến là Phùng Hằng, Mông Điềm, Danh Quyết, Quân Đồ Lợi, Lã Vọng rồi mới đến lượt bọn Giáng Tam Thế, Tử Trạch, Mị Hồ, Lạc Cảnh, Mộc Ly...
Lục giới bao la rộng lớn, ở đây còn vắng mặt rất nhiều đạo tử hùng mạnh.

Ví dụ như Bất Động của minh giới, hay thậm chí một nhân vật khá nổi danh của yêu giới là Cát Hồng cũng chưa xuất hiện.

Cát Hồng mặc dù bài danh thấp hơn Lã Vọng trên Phong Vân bảng nhưng đó là vì y rất ít khi giao chiến với kẻ khác, chưa phản ánh thực lực đích thực.
Thậm chí rất nhiều tiên đạo tử nổi danh cũng biệt tăm, chiến dịch quy mô lớn thế này mà không có sự hiện diện của họ thì thật kỳ lạ.

Đây cũng là điều Độc Cô Minh tiên liệu từ trước.

Tám hướng xung quanh đã bày ra thiên la địa võng, dù hắn có cứu Lãnh Oán và Dược Thiên Sầu trốn được khỏi nơi này thì cũng sẽ rơi vào ma trảo của đám người đang mai phục.

"Chỉ có dụ tất cả ra thì ta mới có cơ hội thi triển thủ đoạn của mình..."
Độc Cô Minh nhìn Phùng Hằng thật lâu.

Công bằng mà nói thì tu vi của hắn hiện tại vẫn chưa thể sánh bằng y.

Dù đã thi triển con đường đạo vận nhưng vẫn chỉ hoà nhau với một con đường tín niệm chưa đến nơi đến chốn, đủ thấy cách biệt giữa hai bên lớn thế nào.
Phùng Hằng vẫn là đệ nhất thiên tài tiên tộc, đủ sức giao chiến với Vạn Vô Địch trăm hiệp mà không bại.

Đám Giáng Tam Thế còn lâu mới so sánh được với y.
Có điều giao đấu sinh tử là một lĩnh vực khác, không phải cứ mạnh là sẽ thắng, yếu là sẽ bại.

Cũng giống Hàn Phi từng nói, tuy tu vi gã không quá cao nhưng gã lại biết cách giết người.

Mạnh như Vương Nhất còn phải ăn trái đắng là minh chứng hùng hồn nhất cho vấn đề này.
- Sợ rồi sao? Sau khi Vạn Vô Địch chết đi, tương lai nhân tộc suy vong là điều tất nhiên.

Ngươi hà cớ gì phải trung thành với một tộc quần thấp kém như vậy? Mông Điềm cho ngươi cơ hội hoá ma, ta cũng có thể giúp ngươi thành tiên, chẳng những vậy còn là tiên vị không tầm thường...
Phùng Hằng lãnh đạm nói.

Dù vậy Độc Cô Minh không tin lời y.
Miệng thì y liên tục lung lạc mình nhưng tiên lực đã khoá chặt khuôn viên nơi này, chôn giấu sát cơ khủng bố bên dưới làn tiên khí tưởng chừng như thanh thuần thoát tục kia.

Nếu không phải Độc Cô Minh từng trải qua vô số trận huyết chiến, đã quen với những thủ đoạn ám toán nhau thì đã mắc bẫy Phùng Hằng từ lâu.

— QUẢNG CÁO —
- Chết chẳng qua là đầu rơi xuống đất, có gì mà phải sợ đến mức bán rẻ giống nòi của mình.

Huồng hồ một trận này ta chưa chắc đã bại!
Độc Cô Minh cười nhẹ, Thiên Nhai kiếm lại vung lên, từng đạo kiếm khí lăng lệ không cách nào hình dung chém về phía Phùng Hằng.
Phùng Hằng cũng cười lạnh, tay áo phất về phía trước một cái lập tức giữa không trung xuất hiện một đạo cầu vồng màu trắng bắc ngang qua bầu trời.

Từ cầu vồng toát ra hơi thở thanh thuần cao quý.

Y bước đi trên cầu vồng này theo chiều hướng lên, uy áp Tiên Thai trung kỳ đỉnh phong không ngờ lại bạo tăng tới tận Tiên Thai hậu kỳ đỉnh mới dừng lại.

- Đã giết người thì phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất.

Độc Cô Minh, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng, chưa từng có kẻ nào bài danh dưới tốp hai mươi Phong Vân bảng mà chịu nổi bộ tổ hợp thần thông này của ta! Bạch Hồng Quán Nhật!

Khoảnh khắc Phùng Hằng đi tới đỉnh cầu vồng, khí chất của y cũng biến đổi hoàn toàn, cực kỳ siêu phàm thoát tục, giống như đã trảm hết tham sân si đố mạn của sinh linh tầm thường.

Thân thể y bắt đầu trở nên trong suốt đến nỗi ánh sáng mặt trời cũng chiếu xuyên qua được, đây chính là loại thể chất Vô Cấu tiên lừng danh tiên giới, phải mấy chục vạn năm mới xuất hiện được mấy người.

- Phong Vũ Thê Thê!
Giọng Phùng Hằng cất lên, một cơn gió nhẹ hiu hắt từ nơi chân trời xuất hiện lan tỏa khắp vùng chiến trường giữa y và Độc Cô Minh, như giam cầm hắn vào trong.

Độc Cô Minh còn đang ngưng trọng thì chợt phát hiện trên người mình dính mấy hạt mưa nhẹ.

Bầu trời còn đang nắng gắt bây giờ đã bị một cơn mưa rào phủ kín.
- Có gì đó không ổn!
Độc Cô Minh vội vã vận nguyên lực thổi bay mấy giọt nước mưa đang dính trên y phục, linh tính mách bảo hắn ẩn tàng trong "phong vũ thê thê" này là sát cơ cực kỳ khủng bố.

Giả dụ bản thân bị cuốn vào khung cảnh yên bình do nó tạo thành thì chắc chắn sẽ hối hận không kịp.
Nhưng tổ hợp thần thông của Phùng Hằng chưa dừng lại ở đó.

Ánh mắt y nhìn về phương trời phía tây, thần sắc trở nên ảo não buồn đượm, đến khi loại cảm xúc tiêu cực này lan tràn khắp thiên địa mới khẽ thở dài cúi đầu, nhỏ giọng nói: — QUẢNG CÁO —
- Tây Khán Minh Nguyệt!
Không trung run lên nhè nhẹ, loại cảm xúc tiêu cực kia bắt đầu ngưng tụ lại thành một vầng trăng hư ảo che kín cả bầu trời trên đỉnh đầu Độc Cô Minh.
- Tiên phàm cách trở, vì sao tiên cứ phải vô tình? Ta thà làm một vị tiên đoạ lạc, hứng chịu đủ hỷ nộ ái ố thế gian còn hơn làm Vô Cấu tiên không có tình!
Âm thanh than thở của Phùng Hằng như mang theo một ma lực kỳ lạ khiến trời đất ngập tràn sắc thái bi thương.

Độc Cô Minh càng lúc càng ngưng trọng, trong loại tổ hợp thần thông này của Phùng Hằng không những ẩn chứa tín niệm mà còn là ý cảnh cực mạnh.

Rõ ràng kẻ sáng tạo ra thần thông là một đại kỳ tài.

Y cảm ngộ hấp thu cả hai con đường ngoài sức mạnh nguyên thủy, có lẽ chỉ vì thiếu một ít cơ duyên mà không thể đi đến tận cùng, khiến ý cảnh thăng hoa thành đạo vận..

277: Vạn Cổ Kỳ Tài

- Thật mạnh!

Độc Cô Minh không khỏi cảm thán.

Có điều hắn nhanh chóng ổn định tinh thần, khí thế của Phùng Hằng đã thành, hắn tuyệt đối không được cuốn vào bầu không khí quỷ dị này mà trở nên bị động.

Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, thoáng nhìn đến một thanh đao đang cắm trên mặt đất cách đó không xa. Đây là thanh đao do một thần đạo tử chết đi để lại. Mặc dù chỉ dừng ở cấp độ Kiếp bảo do cường giả Ứng Kiếp luyện chế ra nhưng phẩm chất lại không tầm thường chút nào, có thể xưng cực phẩm trong cùng cấp độ.

- Đến đây!

Hắn đưa tay trái ra vận lực hút lấy thanh đao này. Trên đao vẫn còn oán niệm của chủ nhân cũ nhưng rất nhanh đã bị hắn xóa bỏ hoàn toàn.

- Kiếm chủ mềm mỏng, nên dùng tay trái sử kiếm. Đao chủ cương liệt, nên dùng tay phải sử đao!

Độc Cô Minh nhanh chóng hoán đổi vị trí đao và kiếm đang cầm trên tay. Sau khi trở về đúng vị trí của mình, đao đạo vận và kiếm đạo vận trên người hắn cũng bùng phát. Đây là lần thứ hai hắn kết hợp hai món binh khí này kể từ cuộc chiến với đám Quan Thất, Phong Diệt, Tiêu Ức Tình diễn ra tại Tuyệt Vọng Ma Uyên.

Nhớ lại năm đó hắn một tay dùng Toái Mộng đao, một tay dùng Thái Hoàng kiếm khiến quần hùng chấn kinh. Đơn thân độc mã chống lại gần như toàn bộ anh kiệt nổi danh nhất khi ấy, mặc dù nói thì có sự trợ giúp của Nhân Giới Chiến Giáp nên bỏ qua được sự thua thiệt về mặt tu vi, nhưng không thể không công nhận rằng những năm tháng điên cuồng tuổi trẻ của hắn đã khiến rất nhiều kẻ phải ngưỡng vọng.

Dùng bóng lưng che chở nữ nhi mình yêu thương nhất, dùng sự xuất chúng đè ép anh kiệt khắp nơi, đó là hào tình cỡ nào, nhiệt huyết cỡ nào mới làm được?

Hiện tại đã trải qua mười mấy năm, sự điên cuồng trong đáy mắt hắn đã hóa thành bình tĩnh, nhưng con đường của hắn không hề dừng lại mà càng đi càng xa, càng nhiều người phải ngưỡng vọng hơn.

- Đao trong tay trảm đạo diệt sinh, xé mở chân trời. Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong…

Độc Cô Minh chìm trong sự hoài niệm.

Chiến đạo vận, cuồng đạo vận cũng đồng thời nổi lên khiến hắn giờ đây như vượt qua cả Vạn Vô Địch đang hoá điên ở phía xa về độ cuồng phóng.

Chiến ý của hắn bốc lên trời cao, cuồng ý lan tỏa khắp mặt đất làm tất cả phải dừng tay lại chú mục về phía này.

Hoắc Tôn đang ngồi xếp bằng bên hắc mã, vẻ mặt ngơ ngẩn:

- Là kẻ ban nãy cùng ta liên thủ đánh Phương Hạo sao?

Phương Hạo đã trốn ra rất xa, quy mô cuộc chiến cỡ này y không thể tham dự chính mặt. Đừng nói gì Vạn Vô Địch, bây giờ trúng phải một đạo kiếm khí của Độc Cô Minh cũng đủ tiễn y đi đầu thai rồi.



Vạn Vô Địch cười ha hả, chứng kiến chiến ý và cuồng ý của Độc Cô Minh vượt qua cả mình, chẳng những gã không giận mà hùng tâm còn nổi lên.

- Vô địch sợ nhất tịch mịch! Tốt, tốt, tốt! Hai người chúng ta hôm nay ở đây đánh một trận cho thống khoái, khuấy động bầu không khí trầm lắng của lục giới mấy ngàn năm qua. Đánh hết trận này nếu còn sống phải uống thật say, Hoắc đệ đệ, rượu để ngươi lo!

- Tuân lệnh bá vương!

Hoắc Tôn chảy nước mắt, chỉ hận không thể cùng xông lên liều mạng. Có điều y hiểu mình giờ chẳng khác gì gánh nặng, thà yên phận trông ngựa cho nam tử tóc xoăn kia còn có ích hơn.

- Giết! Nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt!

Vạn Vô Địch thét lớn, mái tóc xoăn tung bay trong gió, hai mắt trợn ngược, nội lực cương mãnh như biển sâu núi cao áp đảo mười mấy đạo tử đang áp sát mình.

Lã Vọng nghiến răng, đối mặt với một cuồng nhân như vậy vẫn không hề chùn bước. Y cũng rống lên:

- Đừng nghĩ chỉ mình ngươi trung can nghĩa đảm! Lã Vọng ta nguyện lấy máu đem lại bình yên cho yêu giới trong tương lai. Yêu giới mãi mãi trường tồn. Yêu Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Lời Lã Vọng như kích phát nhiệt huyết trong lòng chúng đạo tử yêu tộc, ai nấy hai mắt đỏ ngầu, không còn đứng quan chiến nữa mà bắt đầu đồng loạt xông lên. Vòng vây chẳng mấy chốc đã lên tới ba mươi mấy người. Cứ người này ngã xuống lại lập tức có kẻ khác thay thế. Vạn Vô Địch giết đến mỏi nhừ hai tay, máu tươi của địch nhân và bản thân nhuộm đỏ cả y phục. Mái tóc của gã từ đen giờ cũng đã hoàn toàn ngả sang màu đỏ, màu sắc đầy thê lương và tàn nhẫn.

Phía bên kia, Phùng Hằng cũng đã thi triển xong tổ hợp thần thông của mình. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Độc Cô Minh, Phùng Hằng từ từ bước xuống phía bên kia của cầu vồng, giống như một vị tiên nhân đang bước từng bậc thang rời bỏ tiên vị chí cao, trở về với hồng trần vạn trượng.

- Vì nàng, ta nguyện đọa lạc!

Y ngẩng mặt rống lớn, lệ nóng chảy đầy hai mắt.

Cùng lúc khí chất Vô Cấu tiên của y cũng đột ngột biến mất, thay vào đó trở thành Tiêu Dao tiên có đẳng cấp thấp hơn.

Mặc dù vậy tu vi của y chỉ có bạo tăng chứ không hề giảm đi. Tuy vẫn là Tiên Thai hậu kỳ đỉnh phong nhưng lại thâm hậu rất nhiều, áp lực trầm trọng đến mức muốn nghiền nát Độc Cô Minh.

Mà Độc Cô Minh lúc này đây đang chìm trong ý cảnh cuồng loạn, càng là sát cơ, càng là áp lực hắn càng cảm thấy kích thích.

- Kiếm đạo vượt trội đao đạo nhưng ta lại chưa từng sáng tạo ra bộ kiếm pháp nào của bản thân. Từ lâu ta đã phác họa ra chín thức kiếm pháp dùng để phối hợp với Độc Cô Cửu Trảm, lấy tên là Độc Cô Cửu Kiếm! Hôm nay dùng Phùng Hằng ngươi làm đá mài cho nó, giúp nó trở nên hoàn thiện!

Ánh đao dẫn động, ánh kiếm vung lên.

Dưới khung cảnh gió nhẹ mưa phùn do thần thông của Phùng Hằng tạo thành, đao của Độc Cô Minh chém về phía vầng trăng tròn trên cao. Đao quang lướt qua như mang theo sắc hồng ráng đỏ buổi chiều tà, làm dấy lên hoài niệm lòng người.



- Một sớm kim phong, một chiều tế vũ. Táp táp đông phong tế vũ lai, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng… Đã có sắc đỏ ráng hồng mưa phùn buổi chiều tà, ắt phải có gió vàng hiu hắt từ hướng đông thổi đến, hai thứ phối hợp lại mới tạo nên khung cảnh hữu tình nhất.

Tế Vũ!

Kim Phong!

Một thức đao, một thức kiếm như hòa quyện vào tổ hợp thần thông của Phùng Hằng, mượn ý cảnh của nó giúp bản thân trở nên hoàn mỹ.

Tế Vũ dấy nên hoài niệm, Kim Phong cuốn hoài niệm theo gió bay đi.

Phùng Hằng biến sắc. Chẳng thể ngờ tới thần thông của mình vậy mà lại trở thành trợ lực cho đối phương. Nhưng tên đã bắn ra không cách nào rút lại, y đành nghiến răng bước xuống thêm bước nữa. Thể chất cũng từ Tiêu Dao tiên rơi rớt xuống Hồng Trần tiên. Mùi vị hồng trần nồng đượm trên người y lan tỏa khắp bốn phương, uy áp giáng xuống Độc Cô Minh cũng càng khủng bố.

Mặt trăng rung lên như muốn bạo tạc diệt sạch mọi sinh linh đang có mặt gần đó, chôn vùi bọn họ trong sự thê lương.

Từng giọt mưa kia bắt đầu nặng dần rồi sôi sục, mỗi một giọt lại hóa thành một đốm lửa màu bạc đốt cháy mọi thứ cản đường nó.

- Quá mạnh! Phùng Hằng còn mạnh hơn rất nhiều so với ta tưởng tượng, mà thanh niên lạ mặt kia cũng không tầm thường…

Mông Điềm nhíu mày theo dõi trận chến bên kia.

Tổ hợp thần thông của Phùng Hằng đã biến đổi sau khi bị Độc Cô Minh hóa giải, sát cơ hiển lộ rõ ràng hơn rất nhiều.

Dưới sức ép của y, tám cây nguyên khí trong khổ hải Độc Cô Minh được thúc dục đến cực hạn, đóa hoa sen không ngừng hấp thu nguyên lực rồi phân tán ra kỳ kinh bát mạch, đem lại sức mạnh như thôi sơn đảo hải cho hắn.

- Giết!

Khoảnh khắc sát cơ đến từ tổ hợp thần thông của Phùng Hằng nặng nề nhất, thậm chí khiến cho bầu trời trên đầu Độc Cô Kinh biến thành âm u, mây đen sấm chớp cuồn cuộn kéo tới, dường như bên trong đang phát ra tiếng khóc than ai oán của rất nhiều sinh linh.

Mông Điềm cau mày:

- Đây là ma đạo, không phải tiên đạo! Chẳng lẽ vị đoạ lạc tiên kia tu luyện ma công sao? Oán khí cỡ này e rằng giết qua không ít sinh mạng rồi!

Rồi y bừng tỉnh ngộ:

- Đúng vậy! Chỉ có giết đi sinh linh vô tội, tích tụ oán niệm, tạp niệm, khiến cho thể chất Vô Cấu tiên không ngừng vấy bẩn thì mới giảm được phẩm cấp tiên vị của mình một cách khó tin như vậy. Nếu muốn thành Vô Cấu tiên trở lại thì y chỉ cần phong ấn oán niệm, tạp niệm, khi ấy sẽ lập tức quay về tiên vị như cũ. Mãn Lâu Thiên Đế quả là vạn cổ kỳ tài, công tham tạo hoá, những gì y làm thật không thể tưởng tượng nổi...