295: Đệ Tử Ký Danh

- Độc Cô…? Ngươi là bạch y kiếm khách xuất hiện trong trận đánh ở Nam Hoang ư?

Tu sĩ Tiên Thai kia mặt mày xanh mét, toàn thân run lên lẩy bẩy. Mà mấy tên đệ tử sau lưng y cũng thế, biểu tình sợ hãi đến cực độ.

Bạch y kiếm khách Độc Cô là ai kia chứ?

Hắn chính là kẻ bài danh thứ năm trên Phong Vân bảng, thậm chí còn xếp trên “Khán đại nhân” mà bọn họ thường dựa dẫm tới bốn bậc.

Kẻ này từ sau trận chiến Nam Hoang đã mai danh ẩn tích. Tuy vậy những lời truyền tụng đồn đoán về hắn chỉ có ngày một nhiều hơn chứ không hề giảm đi. Thậm chí phong cách đầu bạc, mặc bạch y, hông đeo bảo kiếm đã trở thành hình ảnh được lớp tu sĩ trẻ tuổi hiện nay hết sức ưa chuộng. Ngay cả Chân Kiếm tông vốn thuộc về Bạch công chúa cũng bị phong cách này xâm chiếm, hơn một nửa kiếm tu đều nhuộm mái đầu bạc trắng, đi kèm với bạch y không nhiễm chút bụi trần hành tẩu giang hồ. Vậy nên ban nãy dù thấy Độc Cô Minh hiện thân nhưng bọn họ vẫn không quan tâm lắm, chẳng hề nghĩ đến khả năng chạm mặt với vị kiếm tu đang danh động thiên hạ kia.

- Một kiếm gần như diệt sạch trăm tu sĩ, loại kiếm pháp bá đạo này đúng là chỉ hắn mới làm ra được!

Tu sĩ Tiên Thai sợ hãi, vội vàng chắp tay ôm quyền.

- Mã Nhiễm ra mắt Độc Cô đại nhân, ban nãy mắt chó không nhìn thấy thái sơn, mong đại nhân lượng thứ. Lời của đại nhân ta nhất định truyền lại cho tông chủ, một chữ cũng dám thêm bớt…

Độc Cô Minh im lặng chẳng nói gì thêm.

Sở dĩ hắn thả ra uy áp của mình là để khẳng định thân phận. Dẫu sao những “Độc Cô” giả trên tu luyện giới hiện nay quá nhiều. Muốn Khán Bất Xuyên tin tưởng e rằng không dễ.

Chỉ trong nháy mắt đám người Mặc tông còn sống sót đã rút lui toàn bộ, để lại năm đứa trẻ đang nắm tay nhau ngẩn mặt lên trời nhìn Độc Cô Minh đang huyền phù giữa không trung.

- Ân công, tạ ơn cứu giúp…

Hứa San phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Từ khí tức của nàng, Độc Cô Minh hiểu tính mạng nàng không còn kéo dài được bao lâu nữa. Nếu có mặt Dược Thiên Sầu ở đây nhiều khả năng sẽ cứu được nàng một mạng, chỉ đáng tiếc…

- Không tính là cứu giúp, chỉ là tiện tay mà thôi…

Độc Cô Minh lắc đầu, gương mặt hắn bị chiếc nón rộng vành che kín chỉ để lộ ra khuôn miệng nằm ngang, từ đó toát lên vẻ điềm đạm.

- Tiểu Phục, Tiểu Khiết, Tiểu Nham, Tiểu Đỉnh, Tiểu Bàn, quỳ xuống tạ ơn ân công!

Hứa San khó khăn lắm mới đọc được tên năm đứa trẻ. Bọn chúng ngay lập tức quỳ xuống không dám chậm trễ, khóe mắt đỏ hoe, răng cắn môi đến bậc máu, nhìn nữ tử áo lam với vẻ lo lắng. Dù tâm tư chúng còn non nớt nhưng cũng cảm nhận được chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Thấy chúng ngoan ngoãn như vậy, Hứa San cười mãn nguyện, đoạn nhìn Độc Cô Minh nói:

- Bọn chúng là năm đứa cô nhi được tiểu nữ và Xích Thanh tông chủ nhặt về từ một ngôi miếu bỏ hoang. Mặc dù tư chất bọn chúng không tốt lắm nhưng tính cách lại rất quật cường, trung thành. Nếu công tử không chê xin hãy chúng làm tùy tùng, đó là phúc phận của bọn chúng, nếu có kiếp sau, Hứa Thanh xin làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình này…

Hứa San cố gắng gượng dậy dập đầu lạy bạch y kiếm khách trên cao ba lạy, xong xuôi nàng cũng ngã quỵ xuống, hơi thở đứt đoạn, đã sắp không xong rồi.



Năm đứa nhỏ thấy vậy liền òa khóc vội vây lấy nàng, có đứa rúc vào ngực, có đứa ôm chặt cánh tay, cũng có đứa áp sát khuôn mặt non nớt mình vào khuôn mặt thấm đẫm máu tanh của nàng.

- Nhớ vâng lời công tử, tuyệt đối không được phản bội, bằng không San sư tỷ làm ma cũng không tha cho các ngươi…

- Sư tỷ, Tiểu Phục nghe rồi…

- Tiểu Khiết cũng nghe rồi, sư tỷ đừng chết…

Những âm thanh thống thiết vang lên không ngớt, tử khí ngập tràn khắp nơi, sự lạnh lẽo chết chóc bao trùm lấy thân thể Hứa San.

Độc Cô Minh đứng lặng im không nói gì.

Có những chuyện hắn lực bất tòng tâm, ngoài việc đồng cảm ra thì chẳng còn lựa chọn nào khác. Hắn thở dài, nhìn cơn gió nhẹ cuốn bụi bặm từ dưới đất bay lên trời cao, cảm tưởng như đang đưa tiễn linh hồn nữ tử áo lam về thiên đường, miệng hắn lẩm bẩm:

- Ai rồi cũng phải chết! Thành trụ hoại diệt đó là đạo lý từ xưa đến nay. Quan trọng sống một đời cho đáng sống, không có tiếc nuối gì… Hứa cô nương, hãy cứ nhắm mắt, ta không hứa với cô sẽ giúp năm đứa trẻ này sống bình bình an an nhưng hứa sẽ giúp chúng sống một cuộc đời đáng sống, thuộc về chính bản thân chúng…

Độc Cô Minh từ từ đáp xuống mặt đất tiến về phía năm đứa nhỏ. Âm thanh của hắn chậm rãi vang lên:

- Sư tỷ các ngươi đã chết rồi, các ngươi làm vậy chẳng khác nào giày vò thân xác nàng ta. Nên đào một cái mộ đất rồi an táng nàng, ta sẽ chờ…

Hắn nói xong quay đầu không nhìn nữa, để mặc bọn trẻ tự hành động.

Cả năm đứa nhìn nhau hồi lâu, sự bối rối sợ sệt xâm lấn bọn chúng. Nhưng rồi Tiểu Phục là đứa phản ứng đầu tiên, nó nghiến răng dùng đôi tay non nớt của mình đập mạnh xuống đất. Vì sức lực quá yếu nên nó phải đập tới mười mấy lần mới có thể khiến đất vỡ ra, đã có thể bắt đầu đào sâu xuống.

Mặc dù Độc Cô Minh không nhìn nhưng hắn lại dùng thần niệm cảm nhận tất cả, cảm thấy đứa trẻ tên Tiểu Phục này khá thú vị.

- Tiểu Phục, ta giúp ngươi!

Cô bé tóc nhỏ nhất lau đi nước mắt, hai chân quỳ xuống bên cạnh Tiểu Phục, đôi tay trắng nõn nhỏ bé liên tục đào đất.

- Chúng ta cùng an táng sư tỷ!

Rất nhanh cả năm đứa trẻ cùng quỳ xuống mỗi đứa một tay không ngừng đào xới. Chẳng mấy chốc một mộ huyệt đơn sơ đã được hình thành, mặc dù không quá sâu nhưng cũng đã đủ mai táng một người. Để đổi lại thành quả này là đôi tay rách tươm của năm đứa trẻ, song bọn chúng không khóc mà vẻ mặt dần điềm tĩnh trở lại. Có lẽ vì quá đau đớn về mặt thể xác và tâm hồn khiến sự sợ hãi dần chai sạn.

- Chủ nhân…

Sau khi an táng Hứa San xong, năm đứa trẻ do Tiểu Phục dẫn đầu tiến đến sau lưng Độc Cô Minh, thi hành lễ tam quỳ tứ vái, cất giọng yếu ớt nói.

Độc Cô Minh không vội trả lời, hắn hiểu muốn dạy dỗ những đứa trẻ này nên người, đủ khả năng ứng biến với tu luyện giới đầy tàn khốc không thể vội được. Có đôi lúc mật ngọt chính là thuốc độc, thà lạnh lùng tàn nhẫn còn đem lại nhiều kết quả có ích hơn.

Mặt trời từ đứng bóng chuyển sang hoàng hôn. Năm đứa trẻ vẫn cứ quỳ chờ đợi Độc Cô Minh cất tiếng, không một đứa nào tỏ ra thoái chí. Đến lúc này hắn mới cất tiếng:



- Tu luyện giới vốn tàn khốc, mặc dù ta không thích lắm nhưng vẫn phải thừa nhận tư tưởng “cá lớn nuốt cá bé” giống tên Mã Nhiễm kia. Bọn hắn tu vi cao hơn các ngươi, vì vậy quyết định được số mệnh các ngươi. Mà nay vì tu vi ta cao hơn hắn, nên hắn đành cúp đuôi bỏ chạy, ngay cả một tiếng cự lại cũng không dám. Ở thế giới này trừ phi ngươi là kẻ mạnh, bằng không sẽ vĩnh viễn trở thành đối tượng để người khác đàn áp.

Độc Cô Minh chậm rãi quay người lại, nhìn kỹ từng gương mặt non nớt đang chăm chú nhìn mình.

- Muốn biến mạnh dễ mà không dễ. Ngươi không có tư chất hơn người thì bù lại phải có sự siêng năng cố gắng hơn người. Ngươi không có bối cảnh, tiền bối chống lưng thì bù lại ngươi phải dũng cảm điên cuồng hơn người. Cuộc sống này là một chuỗi đánh đổi, đừng trách thiên đạo không công minh, có trách thì trách bản thân không dám bỏ tiền vốn ra…

Im lặng một chút, hắn nói tiếp:

- Đừng gọi ta là chủ nhân, chính bản thân các ngươi là chủ nhân của số mệnh mình. Hôm nay Độc Cô ta gặp gỡ các ngươi là nhân duyên, sẽ thu nhận làm ký danh đệ tử. Tương lai nếu có ai cảm thấy người sư phụ này không ra gì thì có thể tùy ý rời đi, ta sẽ không ngăn cản.

- Sư phụ, chúng đệ tử vĩnh viễn trung thành, không oán không hối…

Năm đứa nhỏ ngay lập tức vái một vái. Đây là câu nói bọn chúng học được khi quan sát lễ nhập môn ở Xích Thanh tông, mấy vị sư tỷ sư huynh khi ấy cũng phải dập đầu nói câu này với Xích Thanh tông chủ. Bởi vì bọn chúng còn quá nhỏ, tu vi chưa chạm tới Khổ Hải trung kỳ nên còn chưa chính thức làm lễ.

Độc Cô Minh gật đầu hài lòng. Năm đứa nhỏ này mặc dù tư chất tiên thiên không cao lắm, nhưng bù lại tính cách lại rất ưu tú, tương lai sẽ là những mầm non tốt. Còn nhớ lại Hàn Phi chẳng phải cũng thế ư? Chỉ dựa vào thủ đoạn và trí tuệ mà xưng hùng xưng bá giới trẻ Di địa, ngay cả Vương Nhất vốn bá đạo là thế cũng không làm gì được gã ta. Đáng tiếc gã trúng phải độc thủ của Đọa Lạc mà chết yểu rồi.

- Vi sư gọi là Độc Cô, xuất thân vô môn vô phái, đến từ thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân. Các ngươi hãy đọc tên của mình theo thứ tự để vi sư ghi nhớ…

Năm đứa trẻ đứng lên nghiêm chỉnh. Mặc dù quần áo rách nát, tay thấm đẫm máu tươi nhưng ánh mắt lại sáng rực, đầy vẻ kiên cường.

Nữ hài duy nhất nói:

- Đệ tử tên gọi Trương Khiết Khiết!

Nam hài có thân hình cao nhất trong năm đứa nói:

- Đệ tử tên gọi Liễu Nham!

Nam hài lùn nhất nhưng ánh mắt toát lên vẻ thông minh trí tuệ nói:

- Đệ tử tên gọi Tiêu Đỉnh!

Nam hài mập mạp nói:

- Đệ tử tên gọi Chu Bàn!

Còn sót lại đứa trẻ khiến Độc Cô Minh cảm thấy ấn tượng nhất, tuy còn nhỏ tuổi song đã thể hiện sự rắn rỏi chững chạc. Thấy hắn nhìn tới chỗ mình. Nó liền nói:

- Đệ tử tên gọi Cao Bất Phục! Ra mắt sư phụ…


296: Bí Ẩn Thời Gian


Độc Cô Minh gật đầu, khóe miệng nở nụ cười hiếm hoi.
Mấy năm gần đây hắn rất ít khi cười.

Trong lòng toàn là phiền muộn chất chứa.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, tính toán rất nhiều, cuối cùng dần biến thành một con người khác so với lúc đầu xuyên không đến đây.

Cá tính hài hước thích hố người cũng không còn nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc trầm lắng.

Có thể giải thích sự thay đổi này là do tuổi tác hắn cũng lớn dần, lịch luyện tiếp xúc cũng nhiều lên.

Song hắn cũng từng tự vấn rằng liệu nếu một ngày kết thúc tất cả, hắn đi tới cuối con đường, kết thúc nhân sinh của mình thì hắn liệu có còn là chính hắn hay đã trở thành một “Độc Cô Minh” khác hoàn toàn, một phiên bản do chính những yếu tố xung quanh tạo ra, đã mất đi sơ tâm ban đầu.
Dẫn theo năm hài tử chu du Cửu Thiên Thập Địa thêm một năm ròng rã, trong quãng thời gian này hắn chỉ dạy bọn chúng rất nhiều đạo lý, cách nhìn nhận cuộc sống, nhân sinh quan của hắn.

Tuy nhiên hắn không hề áp đặt bọn chúng phải sống theo mình mà để chúng tự do phát triển, tùy ý suy diễn theo hướng nhìn của bản thân chúng.
- Ta cho các ngươi công pháp mạnh, các ngươi có thể trở thành chí tôn thiên kiêu một phương.

Nhưng cả đời các ngươi sẽ vĩnh viễn dừng lại ở đó, không thể có tư cách trở thành hào kiệt.

Muốn trở thành cường giả trấn thế thì bản thân các ngươi phải thật khác biệt, đi con đường của chính các ngươi, không người nào bắt chước được.

Ví như một chiêu kiếm này của ta, với ta là ý cảnh cô độc, giống như một người đang đứng ở nơi chân trời xoay lưng với cả thế gian, cất tiếng thở dài não nề… Nhưng khi đến tay các ngươi thì phải biến đổi thành dạng khác, tuyệt đối không được trùng lặp...

Độc Cô Minh rút kiếm.
Thanh kiếm của hắn vẫn như mọi khi nhanh như sao băng lướt qua bầu trời, khiến những kẻ chứng kiến nảy sinh ảo giác.

Tất nhiên ảo giác mọi người là bất đồng nhưng đều sẽ cảm nhận được ý vị cô độc trong đó.
Một kiếm này gọi là Nhất Kiếm Cô Hành, tuyệt chiêu mạnh mẽ nhất của hắn, từng giúp hắn nghịch chuyển thắng bại, thoát khỏi hiểm cảnh vô số lần.
Năm đứa trẻ nhìn kiếm quang lóe lên rồi chợt tắt, trong đáy mắt xuất hiện vẻ trầm tư.
Chu Bàn nhăn mặt:
- Kiếm pháp quá thâm ảo đệ tử không hiểu, vẫn là nên học đao pháp hơn.

Một đao chặt xuống chém người thành hai đoạn, không cần mất công suy nghĩ quá nhiều…
Độc Cô Minh cười cười:
- Vì đầu óc ngươi đơn giản nên thấy thứ gì cũng đơn giản.

Thực tế đao pháp cũng thâm ảo không kém gì kiếm pháp, tùy theo cách ngươi sử dụng mà thôi.

Ngươi cũng đừng quá câu nệ hình thái, tâm ngươi có đao, kiếm pháp có thể chuyển thành đao pháp, không nhất thiết phải cầm đao thì mới là đao khách.
Hắn nói xong dùng cạnh bàn tay chém xuống khoảng trống phía trước mặt, đao khí cương mãnh xuất hiện khiến hài tử mập mạp chấn kinh.

Chỉ thấy mặt đất nơi đó bị bổ làm hai nửa, dấu vết để lại rõ ràng là do đao tạo thành.
Chu Bàn sáng mắt ôm quyền:
- Đệ tử lĩnh ngộ!
Đến lượt Liễu Nham nói:
- Rút kiếm, thu kiếm, đệ tử cảm thấy một thức kiếm này nếu như bỏ qua ý cảnh mà tập trung tinh hoa của mười ba hình thái kiếm thuật thì sẽ đạt được hiệu quả cao hơn.

Chính ý cảnh đã làm cho chiêu kiếm này rất khó thi triển, lúc mạnh lúc yếu không đồng nhất!
Độc Cô Minh gật đầu tán thưởng.
Uy lực Nhất Kiếm Cô Hành phụ thuộc rất nhiều vào cảm xúc của người thi triển.

Nếu không phải hắn đã quá quen với loại ý cảnh cô độc này thì cũng khó lòng chém ra nó vào những lúc quan trọng.
Hài tử Tiêu Đỉnh trầm ngâm:
- Đệ tử thì cảm thấy nếu lược bỏ kiếm pháp, thay vào đó chỉ sử dụng riêng biệt ý cảnh sẽ khiến món thần thông này khó lường hơn.

Giả tỷ mười loại ý cảnh dung nhập vào nhau thì sao? Có hay không sẽ tạo thành ảo giác triền miên cho địch thủ, khiến chúng rơi vào trầm luân vạn kiếp…
Độc Cô Minh sửng sờ.
Thể chất của Tiêu Đỉnh không tính là xuất chúng nhưng bàn về thiên tư cảm ngộ lại quá trác tuyệt, nhanh như vậy mà đã lần ra đầu mối về ảo thuật.

Nếu đổi hướng cho nó học về trận pháp, mê trận thì chắc chắn tiền đồ không thể hạn lượng.
- Còn con thì sao?
Độc Cô Minh quay sang nữ đệ tử duy nhất của hắn.

Cô bé Trương Khiết Khiết này vô cùng khả ái, tính tình lương thiện, điểm khiến hắn đau đầu nhất là cô bé sở hữu loại thể chất khá kỳ dị.

Nhìn sinh cơ tuy có vẻ bình thường nhưng trong tim lại ẩn tàng âm khí chết chóc.

Một khi bùng phát ra ngoài khả năng mất mạng là rất cao.

Hắn dự định chờ mấy ngày nữa sẽ đưa cô bé về Di địa tìm gặp Dược Thiên Sầu, nhờ hắn tìm cách chữa trị loại bệnh quái ác này.
Trương Khiết Khiết lắc đầu:
- Con không thích tu kiếm, cũng không thích tu đao.

Một chiêu vừa rồi của sư phụ lãnh ngộ không nhiều lắm.
Giống như sợ Độc Cô Minh hiểu nhầm, cô bé vội nói tiếp:
- Lúc trước Hứa sư tỷ dạy con thuật âm dương ngũ hành, con cảm thấy rất hứng thú.

Nếu tương lai sư phụ tìm được điển tịch về nó có thể dạy lại cho con.
Độc Cô Minh gật gật, đoạn nói:
- Mỗi người có một sở trường riêng, các ngươi cứ tùy ý phát huy sở trường của mình.

Tuyệt đối không được đi theo con đường của ta, chỉ có thể dựa vào phát triển, không được sao chép bắt chước.

Còn ngươi Tiểu Phục…
Hắn quay sang đệ tử ưng ý nhất của mình.
Cao Bất Phục suy nghĩ rồi mỉm cười:
- Đệ tử cảm thấy ý cảnh hay mười ba hình thái kiếm thuật đều không quan trọng.

Thần thông, kiếm pháp, trận đạo, mê trận, hay âm dương ngũ hành trong giao chiến chẳng phải đều nhằm một mục đích là giết người hay sao? Không cần để ý quá nhiều, một kiếm vung lên trong tâm chỉ có một ý nghĩ, một đích đến là kết liễu đối phương.

Mọi sự màu mè, hoa mỹ đệ tử đều sẽ bỏ qua.

Ví dụ như vậy…
Đang nói giữa câu, Cao Bất Phục dùng song chỉ làm kiếm, trong khoảnh khắc đã đâm trúng cổ họng Liễu Nham.
Chứng kiến loại phương thức sát nhân quen thuộc này, Độc Cô Minh không khỏi lạnh sống lưng, da gà toàn thân nổi lên.
Mà đứa trẻ Liễu Nham bị Cao Bất Phục đánh bại bất ngờ như vậy liền tỏ ra không phục, lùi lại mấy bước rồi nói:
- Chờ Bạt Kiếm thức của ta hoàn thiện sẽ phân cao thấp với ngươi…
Lời nó vừa dứt, Độc Cô Minh liền cảm giác đầu óc quay cuồng, trước mặt tối xầm lại, thân hình loạng choạng suýt nữa té ngã.

Nếu không phải xung quanh chỉ có mấy tiểu hài tử không chút sức uy hiếp thì hắn đã hét lên thất thanh vì kinh ngạc rồi.
- Sư phụ, người làm sao vậy?
Năm đứa nhỏ chạy tới đỡ lấy tay hắn.

Nhìn gương mặt hiếu thuận của những Cao Bất Phục, Liễu Nham, Trương Khiết Khiết, Tiêu Đỉnh, Chu Bàn, hắn không khỏi thở dài một hơi, lấy lại sự điềm tĩnh.
Sau khi đứng dậy ngay ngắn, hắn nhìn về nơi chân trời phía xa, sự phiền muộn và suy tư trong đáy mắt càng nhiều hơn:
- Đúng là một câu đố hóc búa.

Chẳng lẽ đúng như ta dự đoán? Thời gian không phải là đường thẳng, không phải có quá khứ thì mới có tương lai, hay tương lai phụ thuộc hoàn toàn vào quá khứ.

Mà chúng nằm trên một hình tròn khép kín với nhau, tuần hoàn không dứt, tương hỗ lẫn nhau.


Ở một thời điểm nào đó tương lai sẽ biến thành quá khứ, “quả” cũng trở thành “nhân”, giúp lịch sử diễn ra thật trơn tru.

Ví như ta ở tương lai gặp Nhân huynh, đây chính là “quả” khi gieo nhân ở quá khứ.

Nhưng khi ta trở về quá khứ, thì việc gặp Nhân huynh lại trở thành “nhân” khiến ta gặp được Liễu Nham…
Nghe mấy câu lảm nhảm của hắn, năm đứa trẻ nhìn nhau ngơ ngác.
Trương Khiết Khiết nói:
- Các ngươi thấy sao? Chẳng lẽ sư phụ luyện công quá độ tẩu hỏa nhập ma phát điên rồi?
Tiêu Đỉnh chống cằm:
- Không hẳn? Lời sư phụ rất có đạo lý… chỉ là chúng ta tạm thời chưa thể hiểu ra…
Chu Bàn ngẩn người:
- Ngươi chưa hiểu ra mà cũng dám bảo mấy lời đó có đạo lý? Ta thấy ngươi chẳng khác nào ngu ngốc tỏ vẻ nguy hiểm!
Ba đứa nhỏ cãi nhau chí chóe, riêng Cao Bất Phục và Liễu Nham lại lặng lẽ đi đến bên cạnh Độc Cô Minh.
Liễu Nham ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc này đây trông nó và hắn chẳng khác nào hòn đá với núi cao.

Nam tử trước mắt chính là hình tượng mà nó ngưỡng vọng nhất, về cả kiến thức lẫn đạo đức tính cách.

Nó đã thề rằng cả đời này phải trung thành với hắn giống như lời dặn dò của Hứa San trước khi chết, vĩnh viễn không suy chuyển.
- Đệ tử giúp gì được cho sư phụ không, vừa rồi người có nhắc đến tên đệ tử…
Cao Bất Phục cũng nói:
- Hay là thứ kiếm pháp chúng đệ tử ngộ ra khiến người phiền muộn? Vậy chúng ta sẽ từ bỏ nó không học nữa…
Độc Cô Minh thở dài, đưa tay xoa đầu hai tiểu hài, ôn tồn nói:
- Không phải chuyện này, chỉ là ta vừa ngộ ra vài điều khá mông lung.

Càng lúc ta càng chắc chắn về suy đoán của ta hơn.
Im lặng một lúc thật lâu, đoạn hắn nói với hai đứa trẻ:
- Các ngươi phải ghi nhớ kỹ điều này, chỉ có ta ở hiện tại mới là sư phụ đích thực của các ngươi.

Sau bốn năm nữa dù “ta” khác có xuất hiện thì các ngươi cũng không được động lòng, phải quên đi thân phận đệ tử sư phụ.
- Chuyện này...? Chúng đệ tử làm gì sai thì sư phụ có thể trách phạt mà?
Hai đứa trẻ sợ hãi quỳ mọp dưới đất, cho rằng bản thân đã phạm sai lầm nên Độc Cô Minh mới muốn từ bỏ mình.
- Khó nói, khó nói...!bằng độ tuổi hiện tại của các ngươi ta không thể giải thích cặn kẽ được.

Tương lai trước khi chia ly ta sẽ giao cho các ngươi năm túi gấm, chờ khi các ngươi trưởng thành hãy mở ra, bên trong đó có lời căn dặn của ta…