297: Chia Tay, Tương Ngộ


Nghe hắn nói như vậy, hai tiểu hài tử cũng bớt lo lắng bèn đứng dậy.

- Hai ngươi và sư phụ đang to nhỏ gì thế?

Ba đứa trẻ Trương Khiết Khiết, Chu Bàn, Tiêu Đỉnh sau khi cãi nhau xong liền tiến đến bên cạnh, cất giọng hỏi.

- Suỵt!

Cao Bất Phục đưa tay lên miệng làm dấu im lặng.

Cả bọn hiểu ý liền làm theo.

Chỉ thấy Độc Cô Minh đứng yên bất động, vẻ mặt trầm tư nhìn về nơi xa.

Theo ánh nhìn của hắn, năm tiểu hài tử cũng đồng thời chăm chú về hướng đó nhưng không tài nào hiểu được hắn rốt cuộc là đang nhìn cái gì.

Là thiên nhai hải giác?

Hay tương lai huyền ảo?

Hay là bóng lưng mà hắn từng đề cập đến trong một thức Nhất Kiếm Cô Hành?

Chẳng ai biết.

Tương lai cũng mờ mịt xa xăm cũng như đường chân trời kia vậy, làm gì có ai tường tận mai sau số phận sẽ biến họ trở thành con người thế nào. Nhưng có một điều rất chắc chắn, tất cả sẽ khắc cốt ghi tâm đoạn hồi ức này, vĩnh viễn không thể nào quên.

Bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, thoáng một cái đã trôi qua hai năm kể từ ngày Độc Cô Minh rời khỏi Di địa. Ước hẹn với Dược Thiên Sầu đã trễ hạn một năm. Với thiên phú y đạo của gã ta thì chắc hẳn đã luyện thành Trục Ma đan từ lâu rồi.

- Bái ta làm sư phụ rất khổ, ta sẽ không truyền lại công pháp gì cho các ngươi, các ngươi phải tự đi trên chính đôi chân của mình. Di sản lớn nhất ta muốn các ngươi kế thừa chính là tư tưởng của ta. Luôn luôn tinh tấn, luôn luôn tiến lên, chỉ cần tâm các ngươi chưa chết thì không ai có thể cản bước các ngươi. Tu luyện giới tàn khốc, đừng quên những điều ta dặn dò, nếu mai sau có duyên ắt sẽ tương ngộ…

Độc Cô Minh cầm bốn túi gấm lần lượt phát cho Cao Bất Phục, Liễu Nham, Tiêu Đỉnh và Chu Bàn. Riêng Trương Khiết Khiết sẽ cùng hắn quay về Di địa nên tạm thời không tính.

Bốn hài tử nước mắt sụt sùi, hai năm trôi qua chúng đã cao hơn một chút nhưng vẫn chỉ là những thiếu niên non trẻ, chưa chính thức trải qua gió tanh mưa máu nơi tu luyện giới.

- Sư phụ…

Cao Bất Phục vốn dĩ thường ngày rất rắn rỏi song bây giờ lại là người khóc to nhất. Nó ôm chặt lấy Độc Cô Minh, có điều rất nhanh nó đã buông hắn ra, cố gắng đè nén bi thương trong lòng, vẻ mặt hiện lên sự quật cường.

- Phục Nhi, ngươi rất tốt! Nếu không phải chúng ta khác thời đại, ta thực sự muốn nhận ngươi làm thân truyền đệ tử. Liễu Nham ngươi cũng vậy, nào tất cả cùng lại đây, để ta nhìn kỹ các ngươi xem nào…

Độc Cô Minh mỉm cười dùng hai tay nhấc bổng từng hài tử lên, sau khi đặt xuống thì lau nước mắt rồi xoa đầu bọn chúng.

- Đi đi, đi tìm cuộc sống thuộc về các ngươi. Nếu có khó khăn gì thì hãy tìm đến Tạo Hoá cốc ở Di địa, sẽ có Dược bá bá trợ giúp các ngươi. Nhưng hãy nhớ lời dặn của ta, ba năm sau, kẻ kia xuất hiện dù mang hình dáng của ta nhưng chắc chắn không phải ta. Nếu cảm thấy mông lung thì hãy chờ bản thân trưởng thành rồi mở túi gấm ta đưa cho, các ngươi sẽ tự hiểu.



- Chúng đệ tử xin vâng lời…

Bốn nam hài nước mắt giàn giụa.

Hồi lâu thấy chúng vẫn bịn rịn chưa rời đi, Độc Cô Minh đành thở dài đoạn ôm lấy cô bé Trương Khiết Khiết vào lòng, đoạn bay lên cao, chỉ mấy khắc sau đã hóa thành một cái chấm nơi đường chân trời, hoàn toàn mất dạng.

- Sư phụ, Phục Nhi sẽ nhớ người! Nhất định phải biến mạnh, bằng mọi giá phải thực hiện lời răn của người, nếu không làm được hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn không có ngày siêu sinh…

Cao Bất Phục quỳ hai chân dưới đất, nghiến răng buông lời thề độc.

Thấy nó cố chấp như vậy, Liễu Nham cũng không nói gì thêm, vỗ vỗ vai nó:

- Từ nay chỉ còn lại bốn huynh đệ chúng ta hành tẩu giang hồ. Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?

Tiêu Đỉnh hít vào hơi sâu, cố nén đi buồn bã, đoạn cười nói:

- Bái làm môn hạ tông môn nào đó, tạm thời ẩn nhẫn qua ngày… Chờ đợi Quang Minh hội của sư phụ gây dựng lên xong thì chúng ta lén đầu nhập vào trong…

Chu Bàn ngơ ngẩn hỏi:

- Sư phụ bảo chúng ta nên giấu nhẹm thân phận sư đồ vì kẻ xuất hiện vào ba năm sau sẽ không phải người… Chúng ta lại đi đầu nhập vào Quang Minh hội do kẻ thay sư phụ chấp chưởng, như vậy có đúng không?

Tiêu Đỉnh làm ra bộ dáng thần bí, cười nửa miệng:

- Tin ta đi! Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Vả lại chúng ta làm môn hạ của Quang Minh hội, giúp sư phụ phát triển nó, thông qua đó tiếp cận giám sát “kẻ kia” chẳng phải nhất cử lưỡng tiện hay sao?

Liễu Nham thở dài:

- Hy vọng suy nghĩ của ngươi là đúng! Đợi mười năm nữa khi chúng ta trưởng thành, có sức tự bảo vệ mình thì không cần cố kỵ nhiều nữa, hiện tại vẫn nên kiếm một thế lực nương nhờ để bảo mệnh…

Bốn hài tử bàn bạc với nhau xong liền đi đến một tông môn cấp thấp cách đó không xa đầu nhập vào.

Bọn chúng không hề biết rằng đây chính là khởi đầu cho những sự kiện long trời lở đất phát sinh thời thái cổ, mà bọn chúng với tư cách là chứng nhân, cũng với tư cách là người tham gia, lần lượt trải qua tất cả.

———————————————————————

Di địa, Nam Hoang.

Độc Cô Minh cùng Trương Khiết Khiết trở về Tạo Hóa cốc. Đón tiếp hắn chính là Dược Thiên Sầu cùng hai gã hộ pháp Đạo Đài cảnh.

Khí tức Dược Thiên Sầu quả nhiên cường hãn hơn xưa rất nhiều, đã trở thành tu sĩ Tiên Thai chân chính. Nhưng thật sự gã rất yếu ớt nếu so sánh trong cùng cảnh giới, ngay cả tuyệt đỉnh thiên kiêu cũng không phải. Một tu sĩ bình thường chỉ nhấc tay thôi có lẽ cũng đủ giết chết gã.

Thứ khiến gã trở nên nổi bật chính là y đạo trời phú. Luyện đan, điều chế dược thảo đều được gã cải biên theo phương pháp mới, dễ dàng vận dụng và thành quả cũng cao hơn gấp mấy lần phương pháp truyền thống.



Con người có rất nhiều nỗi sợ, trong đó nỗi sợ về sinh lão bệnh tử là lớn nhất. Ngay cả tu sĩ cũng không thoát được nỗi sợ này. Tu vi càng cao thì sự ám ảnh về thọ nguyên, bình cảnh tu luyện lại càng lớn. Vì chúng, bọn họ có thể bất chấp mọi thứ, trở nên điên cuồng thậm chí đẩy bản thân vào hiểm cảnh chỉ để bảo mệnh.

Hạng người như Dược Thiên Sầu vừa hay lại giải quyết được những vấn đề này.

Ngươi muốn gia tăng thọ nguyên? Gã sẽ có thuốc gia tăng thọ nguyên cho ngươi!

Ngươi muốn chữa lành thương thế tiềm ẩn? Cũng được, với gã việc này không hề khó!

Ngươi muốn nâng cao tu vi, phá tan bình cảnh? Chỉ cần trả giá đủ, mọi thứ đều có thể!

Chính vì giải quyết được ba vấn đề trên mà Tạo Hóa cốc rất nhanh đã trở thành một phương thế lực mạnh mẽ ở Nam Hoang, địa vị của Dược Thiên Sầu nhờ đó cũng tôn quý hơn hẳn. Không ít tu sĩ Đạo Đài tình nguyện trở thành thuộc hạ của gã, xin bái nhập vào Tạo Hóa cốc. Dù vậy Dược Thiên Sầu vẫn chỉ trọng dụng hai kẻ từng bỏ tất cả để theo mình từ khi sơ khai là Ngôn đạo nhân và Vi Thanh Thanh. Với gã thì hai người này đôi lúc còn đáng tin tưởng hơn cả Lãnh Oán, người con gái gã yêu.

- Ta có thể vì yêu bất chấp, nhưng không thể vì yêu mà mù quáng… Lãnh Oán luôn muốn lợi dụng ta, nếu giải quyết không khéo chuyện này thì ta sẽ mất nàng…

Dược Thiên Sầu thở dài nói với hai thuộc hạ.

Vi Thanh Thanh trầm tư:

- Vì sao cốc chủ phải khổ như vậy? Đã biết nàng ta không có tình cảm chỉ muốn lợi dụng mình mà còn hy sinh nhiều như vậy, có đáng không?

Ngôn đạo nhân nói:

- Nếu là ta, ta nhất định bóp chết ả nữ nhân ti tiện này từ lâu!

Dược Thiên Sầu nghiêm mặt, sát khí nổi lên:

- Đừng để ta phải nghe thấy những câu này lần nào nữa! Các ngươi có thể bàn luận nhưng tuyệt đối không được phép sỉ nhục nàng!

Vi Thanh Thanh và Ngôn đạo nhân không đồng tình lắm nhưng vẫn quyết định giữ im lặng.

Dược Thiên Sầu lại thở dài, dáng vẻ đầy phiền muộn:

- Được rồi, nghe nói Độc Cô kia đã trở về, ngoài ra còn dắt thêm một đứa nhỏ nhờ ta trị bệnh nữa, gọi hắn vào đây đi!

Hai thuộc hạ ôm quyền tuân lệnh, nhanh chóng lui ra.

Chốc lát sau Độc Cô Minh dẫn Trương Khiết Khiết đi vào, vừa trông thấy hắn thì Dược Thiên Sầu đã nói:

- Ngươi trễ hẹn một năm, không đền bù thì thôi còn dắt thêm cho ta một con bệnh. Như vậy cũng coi được sao?

Độc Cô Minh cười lắc đầu:

- Chẳng phải ngươi luôn muốn tìm những người mang bệnh nan y để thử thách y đạo của mình ư? Mau giúp ta xem bệnh cho cô bé này. Tình trạng của nó rất kỳ lạ, mặc dù sinh cơ bình thường nhưng trong tim lại tồn tại âm khí nồng đậm. Nếu để lâu e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.


298: Cửu Mệnh Thể


Dược Thiên Sầu biểu tình thú vị, lập tức tiến đến khom người xuống dùng nguyên lực thăm dò cơ thể Trương Khiết Khiết.
Chốc lát sau sắc mặt gã lúc xanh lúc trắng, dường như vô cùng kinh ngạc khiến Độc Cô Minh tò mò không thôi.
- Thúc thúc, có phải Tiểu Khiết sắp chết rồi không?
Cô bé sợ hãi nói, nào ngờ Dược Thiên Sầu chỉ cười cười đưa tay gõ nhẹ lên trán nó:
- Ngươi ấy à, mạng dai lắm, tên sư phụ bất thành khí của ngươi có khi còn không sống dai bằng ngươi!
Độc Cô Minh nhíu mày:
- Ngươi nói vậy là sao? Rốt cuộc thân thể nó gặp vấn đề gì?
Dược Thiên Sầu chậm rãi đứng lên, hai tay xoa xoa vào nhau rồi đáp:
- Là Cửu Mệnh thể, hay còn gọi là Sinh Tử Nghịch Loạn thể! Loại thể chất này rất hiếm gặp, trong lịch sử cũng chỉ từng xuất hiện hai người vào thời tiền thái cổ.

Cũng may Dược ta học cao hiểu rộng, kiến thức uyên bác mới nhận ra được…
Độc Cô Minh không quan tâm tới mấy lời khoe mẽ của gã, dò hỏi cặn kẽ hơn thì nhận được câu trả lời khiến hắn rơi vào trầm tư:
- Ngươi đã nghe qua mèo có chín mạng chưa? Cô bé này chính là người như vậy! Về âm khí trong tim nó cũng đừng lo lắng, nếu nó chẳng may chết đi thì âm khí này sẽ tự nghịch chuyển thành sinh khí phục sinh chủ thể, tương tự thuật Niết Bàn sống lại của Phượng Hoàng nhất mạch.
- Trên thế gian có tồn tại loại thể chất nghịch thiên như vậy sao?
Độc Cô Minh không tin nổi những gì vừa nghe thấy, hắn nhìn xuống Trương Khiết Khiết nhỏ bé đang đứng bên cạnh, cô bé cũng giương đôi mắt to tròn hồn nhiên nhìn lại hắn.


Đúng lúc này Dược Thiên Sầu cất tiếng:
- Ngươi có nghe qua cấm kỵ công pháp Cửu Chuyển Thiên công chưa? Nó chính là do một vị tiền bối thân mang Cửu Mệnh thể sáng tạo ra! Người đời cần tiên đan diệu dược để vượt qua sinh tử kiếp còn ông ta lại không, cứ chết đi sẽ ngay lập tức sống lại, tuy chưa thành công ở lần thứ chín vì bị ám toán nhưng cũng đủ trở thành cường giả kinh thế hãi tục, danh chấn một thời đại.

Giả dụ cô bé này học được Cửu Chuyển Thiên công, tương lai thật không thể nghĩ bàn…
Lời gã vừa dứt, Độc Cô Minh không thể chịu đựng được nữa mà buộc miệng chửi thề một câu:
- Con mẹ nó chứ…
- Sao lại chửi ta, tên điên này?
Dược Thiên Sầu ngơ ngác cho rằng Độc Cô Minh vừa chửi mình, nhưng gã nào đâu biết lòng hắn đang rối như tơ vò.
“Nhân Phi Nhân, tên gọi Liễu Tùy Phong, quê quán ở Đại La thiên, tổ tiên của y có miêu tả về một thức Bạt Kiếm thuật dung hợp mười loại hình thái của kiếm.

Ta có kém minh mẫn đến mấy cũng nhận ra Liễu Nham chính là tổ tiên đời đầu của y.

Còn cả Cao Bất Phục nữa, tư tưởng kiếm pháp giống nhau, cách ra chiêu cũng giống nhau, nếu nó không phải tổ tiên của tên sát thủ Cao Tiệm Sơn ở Thiên Huyễn thành thì còn là ai? Bây giờ đến một thiếu nữ thân mang Cửu Mệnh thể, có hi vọng là người đầu tiên luyện thành Cửu Chuyển Thiên công đến tầng cuối cũng sắp trở thành đệ tử ký danh của ta…”
Vừa nghĩ, Độc Cô Minh vừa ngẩng mặt lên trời cười lớn.

Nếu không phải định lực hắn rất tốt thì đã phát điên từ lâu.
Cửu Thiên Huyền Nữ là một nhân vật danh chấn cổ kim sinh ra vào thời thái cổ, kẻ duy nhất luyện tới tầng chín Cửu Chuyển Thiên công.

Nàng ta tuy chỉ có tu vi Đại Đế nhưng chiến lực lại sánh ngang với những Nhân Chủ cường đại nhất thời bấy giờ.

Tất nhiên, Chủ cảnh là cảnh giới được chúng hào kiệt lục giới tìm tòi khám phá ra mãi tận mấy vạn năm về sau, còn ở hiện tại Phong Vị cảnh chính là cực hạn của chúng sinh, vô địch vô đối, có thể tự xưng thần minh.
Cửu Thiên Huyền Nữ xuất hiện vào lúc lục giới đang loạn lạc rối ren nhất, cùng phối hợp với thập đại thiên tôn và Bá Luân đại thần trấn áp ngũ đạo tự phong, góp phần xây dựng nên thời đại thái bình thịnh trị kéo dài cả chục vạn năm của nhân tộc.
Tương truyền rằng sau khi tu vi đã siêu thoát trần tục, Cửu Thiên Huyền Nữ đã phá toái hư không rời đi, từ đó biệt tăm biệt tích khỏi thế gian.
Những gì xảy ra ở thái cổ Độc Cô Minh biết được có hơi khác biệt so với lời kể truyền miệng chốn dân gian, Bá Luân đại thần không tu luyện Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn công và Bá Vương Thập Bát thức, thậm chí môn công pháp chủ đạo của y lại chính là Cửu Chuyển Thiên công đầy tà môn kia.

Không rõ rốt cuộc y có thể đi đến tận cùng, vượt qua chín lần sinh tử kiếp hay không, nhưng lịch sử cho thấy y vẫn còn sống sau đó trở thành cường giả vĩ đại nhất thời kỳ thái cổ, cùng tề danh với Mãn Lâu Thiên Đế của tiên giới và Kim Ô Thiên Đế của thần giới.

Còn một điểm lạ nữa là trong hàng ngũ hào kiệt thái cổ lại không có tên tuổi của Vạn Vô Địch, mặc dù thời điểm này gã ta đang là người tỏa ra nhiều ánh hào quang nhất, cơ hồ trấn áp cả một thế hệ trẻ tuổi của lục giới.
“Phải có chuyện gì đó rất ghê gớm phát sinh! Ta luôn cảm giác chúng có liên quan đến mình, hoặc chí ít ta sẽ trở thành một mắt xích trong đó, thúc đẩy mọi thứ diễn ra.

Điển hình là chuyện nữ đệ tử của ta thân mang Cửu Mệnh thể.

Dường như mọi nhân duyên đều dẫn dắt ta đến việc sẽ truyền thụ hoặc ít nhất tìm cách giúp nó học được Cửu Chuyển Thiên công, từ đó đi trên con đường trở thành Cửu Thiên Huyền Nữ đã được sắp đặt sẵn.”
“Ta có thể không truyền thụ Cửu Chuyển Thiên công cho Trương Khiết Khiết để thay đổi tương lai, nhưng nếu làm thế nhiều khả năng sẽ khiến lịch sử đổi chiều.

Cũng không được! Ta chỉ học được khẩu quyết tầng một Cửu Chuyển Thiên công, mà đây lại là một trong bốn đại cấm kỵ công pháp của nhân tộc, muốn tự mình cải biên sáng tạo ra những tầng sau không phải chuyện đơn giản.

Nếu tư chất lãnh ngộ của nó không cao bằng ta, chẳng thể tự sáng tạo ra những tầng sau thì e rằng sẽ chết trước khi kịp thành đạo…”
Độc Cô Minh liên tục suy diễn, tròng mắt căng ra, từng đường tơ máu đỏ lè chạy dọc xuôi khiến Dược Thiên Sầu và cô bé Trương Khiết Khiết hoảng sợ.
Rốt cuộc mất một đoạn thời gian tầm mấy nén nhang, hắn mới suy nghĩ xong xuôi, thần thái dần điềm tĩnh trở lại.
“Về vấn đề của bốn tiểu hài tử kia có thể tạm thời gác lại.

Huyền cơ chính là nằm ở bốn túi gấm trong tay chúng, không hề liên quan tới thân phận của Tiểu Khiết.

Một khi quay về tương lai, nếu mọi thứ xảy ra theo sắp đặt của ta thì đủ chứng minh suy nghĩ của ta là đúng, mọi chân tướng sẽ được phơi bày.


- Sư phụ…
Giọng nói đầy lo lắng của Trương Khiết Khiết vang lên.

Dược Thiên Sầu cũng góp vào:
- Ngươi khiến ta cảm thấy sợ hãi đấy.

Có phải tu luyện gặp bình cảnh nên tẩu hỏa nhập ma rồi hay không?
Độc Cô Minh thở dài:
- Nếu là tẩu hỏa nhập ma thì tốt, mọi thứ chỉ là giấc mộng không phải chân thật.

Tiểu Khiết không sao là được, quên chuyện này đi! Đúng rồi, Trục Ma đan ta nhờ vả ngươi luyện giúp, ngươi đã luyện thành hay chưa…
Nghe hắn nhắc, Dược Thiên Sầu liền cười ha hả, ngay lập tức ném một túi gấm sang cho hắn.
Khoảnh khắc Độc Cô Minh mở túi gấm ra thì từ bên trong lan tỏa một loại hương thơm cực kỳ quyến rũ, hoàn toàn khác biệt với hương thơm của viên Trục Ma đan bản mẫu.


Ngay cả cô bé Trương Khiết Khiết cũng tỏ ra biểu tình say mê với nó, cái mũi nhỏ nhắn không ngừng hít hít.
Dược Thiên Sầu nói:
- Đừng nhìn nó chỉ là đan dược cấp bảy mà khinh thường! Loại đan dược do ta sáng chế này sở hữu dược lực rất mạnh, thậm chí còn hiệu quả hơn viên bát phẩm đan dược đầu tiên ngươi đưa cho ta.

Mặc dù luyện chúng khá khó, tỷ lệ thành công chỉ có mười phần trăm nhưng cũng may ta giàu, không thiếu tài nguyên để phá.
Giọng điệu của gã là vậy, luôn luôn kèm thêm chút tự cao và bỡn cợt.

Nếu người không quen biết nghe được ắt sẽ đánh giá sai về gã.

Thực chất con người Dược Thiên Sầu sau khi Lãnh Oán xuất hiện đã biến đổi hoàn toàn.

Có thể xem như gã muốn dùng lớp vỏ bọc này để qua mắt thiên hạ.

Nếu gặp phải nguy cơ sinh tử, e rằng gã sẽ ngay lập tức lột xác biến thành một kẻ lãnh khốc tàn nhẫn như trong lời gã kể với Độc Cô Minh lúc trước, sẵn sàng chà đạp và cướp đoạt mọi thứ từ kẻ thù.
- Cái này, chỉ hai năm mà ngươi luyện được nhiều đến vậy sao?
Độc Cô Minh trố mắt nhìn đống đan dược trong túi gấm.

Nếu đếm số lượng cũng phải tới hơn một trăm viên.

Giả sử như dược lực nó ngang bằng với đan dược do Đinh trưởng lão luyện chế ra thì đủ cho hắn chia tách hơn ba mươi phân thân.
Dược Thiên Sầu cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta sợ ngươi dùng thiếu nên sẵn tay làm thật nhiều! Vốn dĩ còn định luyện ra ba trăm viên nhưng tạm thời Diệt Niệm hoa dự trữ đã hết.

Ta đã cử Ngôn đạo nhân đến Trạch Lộc sâm lâm để lấy thêm về rồi!