Tiếng cười vừa dứt thì một bóng người bước vào phòng ăn, người này không ai khác chính là Phan Thái Hùng, trên thân mặc một bộ đường trang màu vàng nhạt, hai mắt có thần, huyệt thái dương nhô cao, chòm râu dài lơ thơ phất phơ.

nhìn dáng vẻ thì dường như Phan Thái Hùng đã bình phục được tám chính phần mười, đến nơi Phan Thái Hùng cất giọng nói như chuông ngân.

- Đúng là quý nhân, haha không nghĩ tới chúng ta lại có thể gặp lại nhau.

thật là quá tốt, thật là quá tốt.
- Từ dạo chia tay tới giờ cậu vẫn khỏe chứ, bao nhiêu ngày tháng nay không nhân được tin tức của cậu khiến cho chúng tôi vô cùng lo lắng, giờ gặp lại cậu vẫn khỏe mạnh là mừng lắm lắm.
Vừa nói, Phan Thái Hùng tỏ ra vô cùng xúc động, Thanh Sơn không chỉ có ơn với con cháu họ Phan mà còn có ân cứu mạng của chính ông ta, nếu như một khi ông ta ngã xuống thì nhà họ Phan không biết phải chống đỡ làm sao.


bởi vậy ngoài việc cảm kích ông ta còn chân tâm thật ý muốn báo đáp.
- Tôi vẫn luôn mạnh khỏe, thấy ông ngày càng khôi phục thế này là tốt rồi, cứ thế này thì chẳng bao lâu nữa ông sẽ bình phục hoàn toàn, và khôi phục tu vi chỉ là trong một sớm một chiều mà thôi.
- Tôi còn lại bộ xương khô nữa mà thôi, tuổi già được sống nhàn nhã bên con cháu là tốt rồi, chứ cũng chẳng có mong muốn nào hơn.
Lúc này Phan Thái Hải cất giọng chen vào.
- Con sợ sự nhàn nhã này kéo dài không được bao lâu, nếu bố không mau khôi phục tu vi thì không biết chuyện gì xảy ra nữa,
giờ Hắc Hổ bang cùng nhà họ Tôn liên kết đối phó với chúng ta như vậy, con sợ chúng ta còn không chống đỡ được.

Làm sao mà an nhàn được chứ.
Nghe thấy vậy Phan Thái Hùng lườm con trai một cái.
- Hôm nay là ngày vui, nói chuyện đấy làm gì, mọi chuyện đều có cách giải quyết.
- Uống rượu, uống rượu đi nào, hôm nay bố phải uống với quý nhân của nhà chúng ta mấy chén mới được.
Thấy Phan Thái Hùng sảng khoái như vậy, Thanh Sơn cũng không câu nệ, mặc dù ít khi uống rượu nhưng Thanh Sơn vẫn uống nhiệt tình, Phan Như Nguyệt lườm lườm ông mình một cái rồi nói.
- Cậu ấy còn nhỏ, ông cho cậu ấy uống ít một chút đi.

còn ông nữa đấy bệnh còn chưa khỏi đâu đấy.
- Không sao, tôi có thể uống được, chỉ một vài chén không vấn đề gì?
- Đấy cháu thấy chưa, ông không bắt ép cậu ấy, uống được bao nhiêu là ở cơ thể cậu ấy.

cháu lo cho cậu ấy ah?

Chẳng bao lâu bữa ăn kết thúc, bốn người trở về nơi ở của Phan Thái Hùng, tại đây Thanh Sơn xem lại mạch tượng cho Phan Thái Hùng.

Hai ngón tay thon dài đặt lên trên cổ tay gầy guộc của ông ta, vừa cảm nhận mạch đập vừa chăm chú lắng nghe, sau mấy chục giây đồng hồ Thanh Sơn thu tay về rồi cất giọng.- Về cơ bản thì độc tố trong cơ thể của ông đã được bài trừ ra ngoài, tôi sẽ thi châm để đẩy nốt một phần độc dược đang còn tích tụ trong huyệt đạo, chính những nơi này gây nên cản trở sự lưu thông huyết mạch, vì vậy khi ông vận khí sẽ gặp cản trở, nếu như cứ cố thúc khí thì những chỗ này có thể bị tổn thương.

Lúc này Thanh Sơn cất giọng giải thích còn bên kia Phan Thái Hùng gật gù dường như những điều mà Thanh Sơn nói hoàn toàn đúng với những biến đổi trong cơ thể của ông ta.Đúng vậy, hoàn toàn chính xác là mỗi một lần thúc khí thì ở một số huyệt cảm giác nhức nhối, nhưng mà đau nhất là ở huyệt quan nguyên, tôi đã cố thử vài lần nhưng đều có chung một kết quả, vậy nên tôi không dám thử nữa.Thanh Sơn lại cất giọng giải thích thêm.
Đúng vậy, Huyệt quan nguyên nằm trên mạch nhâm, mà các đường mạch khác sẽ tuần hoàn theo mạch này, bởi vậy khi huyệt quan nguyên bị phong bế, khí huyết không thể lưu thông sẽ gây ra đau đớn vô cùng cho đan điền, thật may mắn là nội lực của ông còn chưa hồi phục, nếu như lực đạo lớn có thể gây tổn thường cho huyệt quan nguyên gây nên vỡ vụn đan điền.
Nghe Thanh Sơn nói như thế, Phan Như Nguyệt ở bên cạnh lo lắng cất tiếng hỏi?
- Thế giờ phải làm sao, ông của tôi có sao không?
Vừa nói cô tỏ ra vô cùng lo lắng, một vài giọt nước mắt trên mí chực rơi xuống.

Thấy Phan Như Nguyệt như vậy, Thanh Sơn cất giọng trấn an.
- Cô không cần phải lo lắng, tối không nói là đan điền đã bị tổn thương, còn những chỗ chất độc còn lưu lại tôi sẽ giải quyết, nhanh thôi ông của cô sẽ lại khôi phục, sinh long hoạt hổ.
- Lần trước tôi có nói đến việc có người hạ độc, không biết ông đã điều tra ra là ai làm chưa, vả lại theo suy đoán của tôi thì hẳn là có nội gián.


Đấy là suy đoán của tôi, tôi chỉ nêu ra ý kiến, tôi không có ý gây chia rẽ nội bộ.
Thanh Sơn cất giognj giải thích cho ba người nhà Phan Như Nguyệt về ý kiến của mình, hắn là người ngoài, nên lúc nào cũng có những cái nhìn sáng suốt hơn người trong cuộc, bởi vậy mà hắn đưa ra một đề nghị như thế, nghe thấy Thanh Sơn nói sợ bị nhà họ Phan hiểu lầm thì Phan Thái Hùng cất giọng.
- Cậu là người ngoài sẽ có cái nhìn khách quan hơn, vả lại tôi cũng từng suy đoán là có nội ứng, nhưng mà hắn ẩn thân quá kỹ, bởi vậy mà dù cố gắng nhưng vẫn chưa thể bắt được kẻ này
Phan Thái Hải cũng cất giọng tỏ ra vô cùng khó chịu.
- Thật đáng ghét, tôi đã điều tra rất lâu nhưng mà không sao tìm ra được kẻ này, dạo gần đây một số hoạt động bí mật liên tục thất bại, theo tôi suy đoán khả năng đến chín thành là do tên nội ứng này tiết lộ
Đang lúc mọi người đang thảo luận thì một người hạ nhân bước vào, và trên tay hắn là hai bộ ngân châm.
- Ông chủ, đây là ngân châm do ông sai đi chuẩn bị, nếu không còn việc khác thì tôi xin phép đi làm việc.
Nói rồi người này đặt hai bộ ngân châm lên bàn, rồi sau đó quay người rời đi, đang lúc hắn bước đi ra ngoài cửa thì bỗng nhiên một tiếng quát vang lên.
- Đứng lại!!.