Tô Khánh Đông thoáng thay đổi thái độ, không còn hùng hổ dọa người như trước nữa.

Mà Tô Long Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra là như vậy, nhưng ông ta vẫn còn thấy sợ hãi khi liếc nhìn Chu Hàn và Tô Khánh Đông.

“Lão tam, em muốn anh nói thật cái gì?” Tô Long Xuyên vẫn muốn ngụy biện, vẻ mặt ông ta tràn đầy vẻ khó hiểu, cười gượng nói: “Cuộc gọi vừa rồi có thể là hiểu lầm.”

Hiểu lầm?

Câu này e rằng chính ông ta cũng không tin.

Ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nghe ra được người ở đầu dây bên kia vừa rồi đã nói về chuyện gì.

Người đó muốn thu mua Tô Thị.

Mặc dù Tô Khánh Đông đã kịp thời cúp điện thoại để giữ lại một chút thể diện cho Tô Long Xuyên.

Nhưng điều này không có nghĩa là ông ta có thể coi gia đình họ là những kẻ ngu ngốc hay trẻ con để mà lừa.

“Chú à, tôi sẽ cho chú một cơ hội cuối cùng.” Chu Hàn đúng lúc lên tiếng, anh cười nghiền ngẫm, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Long Xuyên: “Nói dối thì sẽ gặp phải báo ứng đấy.”

Tô Long Xuyên nghe vậy cả người lập tức run rẩy, dáng vẻ này rõ ràng là đang chột dạ.

“Báo ứng sao?” Khuôn mặt Tô Long Xuyên tràn đầy vẻ nghi hoặc, ngay cả cách nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, lớn tiếng hỏi: “Báo ứng gì cơ?”

Chu Hàn cười gằn: “Đừng có mãi u mê không tỉnh ngộ như vậy, kiếm của tôi đây một khi rút ra không thấy máu thì sẽ không thu lại được đâu.”

Chu Hàn vừa nói xong, sắc mặt Tô Long Xuyên lập tức trở nên xanh mét.

Ông ta đã từng được lĩnh giáo thực lực của Chu Hàn từ lâu, đồng thời trong lòng cũng vô cùng rõ ràng, đối phương sẽ không chỉ chơi đùa với mình.

Chỉ sợ rằng làm không tốt thì sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.

Nhận thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Tô Long Xuyên chỉ đành thở dài một tiếng rồi thành thật giải thích.

Hóa ra ông ta vẫn luôn giả vờ rằng mình bị bệnh. Ông ta muốn có được Tô Thị, ngay cả Tô Học Long cũng luôn âm thầm phối hợp hành động.

Thậm chí còn phối hợp với gã để giả nghèo giả khổ, ngay cả lần trước khi đối mặt với Tổ Hiên Dương, gã ta đều duy trì dáng vẻ thua kém.

Chỉ là cha con bọn họ ngàn tính vạn tính cũng đều không tính tới kết cục bị thua bởi một cú điện thoại.

Trong lòng Tô Long Xuyên không ngừng mắng chửi đối tác của mình, sớm không gọi muộn không gọi, lại cứ cố tình gọi đúng lúc này.

Điều này khiến cho ông ta rất bất lực, đồng thời còn hận tới nỗi nghiến răng ken két.

Thấy Tô Long Xuyên thành thật thừa nhận hành vi phạm tội, Chu Hàn cũng không hù dọa ông ta nữa.

Mà là nhìn về phía Tô Khánh Đông, ý tứ rất rõ ràng, đó là muốn ông đưa ra quyết định.

Dù sao thì đối với những chuyện như thế này Chu Hàn thay Tô Khánh Đông làm chủ cũng không ổn cho lắm.

Mặc dù anh có thể làm chủ thay ông, nhưng cũng sẽ không đại nghịch bất đạo như vậy.

Suy cho cùng, Tô Khánh Đông là ba của Tô Hàm và cũng là ba vợ của anh.

Mà trong lòng Tô Khánh Đông cũng hiểu rõ, thấy Chu Hàn giao toàn quyền quyết định vào tay mình, ông lập tức vươn tay chỉ vào Tô Long Xuyên, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Anh cả, nếu như anh đã sai lầm thái quá đến như vậy thì em cũng không còn gì để nói nữa.” Tô Khánh Đông thở dài một tiếng rồi nói: “Từ hôm nay trở đi, anh và Học Long đều bị đuổi khỏi gia tộc.”

Sau khi nghe những gì Tô Khánh Đông nói, Tô Long Xuyên lập tức cảm thấy tâm như tro tàn.

Ông ta vô thức muốn cầu xin đối phương cho mình một cơ hội, nhưng lời định nói ra đến miệng rồi lại phải cứng rắn nuốt xuống.

Trong lòng Tô Long Xuyên hiểu rõ, có một vài cơ hội chỉ có chính mình mới có thể nắm bắt được.

Nếu ông ta không thể tự mình nắm lấy, vậy thì dựa vào cái gì để cầu xin người ta cho mình cơ hội đây?

Chuyện đã đến nước này, ông ta cũng tiếc như đứt từng khúc ruột, nhưng cũng đã không thể thay đổi được nữa rồi.

“Lão Tam, anh hiểu rồi.” Cuối cùng, Tô Long Xuyên nhận lại điện thoại từ tay Tô Khánh Đông rồi rời đi trong sự cô đơn.

Nhìn bóng lưng của anh trai mình, Tô Khánh Đông khẽ lắc đầu.

Người một nhà cùng nhau đi dạo trong trung tâm mua sắm xong thì Chu Hàn đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Hổ.

Bên kia nói đã tìm được kẻ đứng sau màn ở vụ thác nước khi trước, mà kẻ đứng sau đó tên là Thủy Lão Tam, là anh trai của Thủy Lão Tứ.

Chu Hàn nghe vậy, trong nháy mắt nắm bắt được có gì đó trùng hợp ở đây, nhưng anh cũng không nghĩ sâu xa.

Dù sao thì có một số chuyện không nên nghĩ quá nhiều, tất cả mọi thứ phải nhìn thấy chân tướng thì mới biết được.

Hai ngày nữa chính là sinh nhật của Tề Thắng Thiên, cũng không biết lúc đó liệu Thanh Long đã tỉnh lại chưa.

Chu Hàn đã đưa ra quyết định từ lâu, trước khi Thanh Long tỉnh lại, anh nhất định sẽ bắt được kẻ đã nấp trong bóng tối dùng mũi tên bắn lén kia, coi như là lấy lại công bằng cho Thanh Long.

Mà bây giờ Bạch Hổ đã tra ra được Thủy Lão Tam, vậy thì Chu Hàn đương nhiên sẽ không đứng yên chờ thời cơ hành động nữa.

“Vợ à, chúng ta nên về Hoành Thành rồi.” Chu Hàn uống một ngụm nước rồi nói với Tô Hàm.

Tô Hàm nghe vậy sắc mặt có hơi thay đổi, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Cô lập tức hỏi lại một câu: “Nhanh như vậy đã phải về rồi sao? Em vẫn chưa muốn về.”

Chu Hàn không nói gì, đột nhiên trở nên trầm mặc.

Trong lòng anh đang cân nhắc, Tô Hàm bây giờ lại đột nhiên không muốn quay về, vậy thì chỉ đành phái Bạch Hổ đi trước để tóm Thủy Lão Tam rồi.

Dù sao thì việc này không thể trì hoãn.

Cho dù không tóm được người thì ít nhất cũng phải gặp được một chút.

Khi Chu Hàn đang tính toán cân nhắc trong lòng, Tô Hàm ngồi bên cạnh cũng đã nghĩ thông suốt, đồng thời cũng hạ quyết tâm.

Trong lòng cô biết rõ, nếu như Chu Hàn đã nóng lòng muốn quay về thì nhất định là có chuyện gấp phải làm.

Nếu đã như vậy thì Tô Hàm chỉ có thể đồng ý.

Cô không muốn, cũng sẽ không gây phiền phức thêm cho anh.

“Chu Hàn, em sẽ cùng anh quay trở về Hoành Thành.” Tô Hàm đột nhiên thốt lên, ánh mắt tràn đầy sự chân thành tha thiết.

Chu Hàn quay đầu liếc nhìn người phụ nữ của mình, trong lòng rất cảm động.

Anh đương nhiên có thể nhận ra cô vô cùng am hiểu lòng người.

Dù sao thì anh cũng cực kỳ hiểu rõ con người của cô.

Vợ chồng Tô Khánh Đông đứng bên cạnh nghe thấy Chu Hàn muốn đi, hai người quay sang nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ giận hờn.

Không phải hai người bất mãn với Chu Hàn, mà là luyến tiếc phải chia tay vào lúc này.

Lúc hai vợ chồng đang định mở miệng muốn nói gì đó, Tô Hàm liền quay sang nói với họ: “Ba, mẹ, bọn con đi trước đây, một thời gian nữa bọn con sẽ trở lại thăm ba mẹ.”

Nghe con gái nói vậy, khuôn mặt hai vợ chồng Tô Khánh Đông lập tức lộ ra vẻ không nỡ.

“Có chuyện gì mà phải đi gấp như vậy?” Tô Khánh Đông không nhịn được hỏi một câu.

Chu Hàn cười dịu dàng, khẽ lắc đầu.

Thấy Chu Hàn không muốn nói, Tô Khánh Đông cũng không còn cách nào khác, chỉ đành mở miệng: “Nếu đã như vậy thì các con đi trước đi.”

Hách Lôi đứng bên khẽ há miệng, dường như đang muốn thuyết phục Chu Hàn.

Nhưng lời lên đến miệng thì lại bỗng ngập ngừng.

Chu Hàn và Tô Hàm đều đặt cảnh này vào trong mắt, hai người có thể đoán được Hách Lôi có ý gì, nhưng ai cũng không nói gì.

Nửa tiếng sau, tại sân bay.

Ngay lúc Chu Hàn cùng Tô Hàm chuẩn bị đi qua cửa kiểm tra an ninh thì Tô Khánh Đông đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Ông liếc nhìn điện thoại, lập tức kinh ngạc kêu lên.

“Anh cả chủ động xin lỗi, hình như muốn cầu xin chúng ta tha thứ để anh ấy được trở về gia tộc.” Tô Khánh Đông đột nhiên nói một câu.

Ông vô cùng nghi hoặc, trong lòng nghĩ rõ ràng mình còn chưa gạch tên cả nhà Tô Long Xuyên ra khỏi gia phả, nhưng đối phương lại…

Tô Khánh Đông mang theo hoài nghi gọi điện thoại cho Tô Long Xuyên, Tô Hàm đứng bên vội vàng kéo Chu Hàn lại.

Chu Hàn hiểu ý, lập tức dừng lại, đợi Tô Khánh Đông gọi điện xong để xem tình hình.

Kết quả là Tô Khánh Đông gọi nửa ngày mà vẫn không có ai nghe máy.