Tô Khánh Đông lập tức nhận ra đã xảy ra chuyện, cuối cùng ông không kiên trì tiếp tục gọi điện thoại cho Tô Long Xuyên nữa.

Sau khi Tô Khánh Đông bỏ điện thoại xuống, Chu Hàn lập tức hỏi ông: “Ba vợ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Khánh Đông gượng cười, rõ ràng là đang muốn che giấu gì đó, ông trả lời qua loa: “Không có chuyện gì.”

Sắc mặt của Chu Hàn lập tức thay đổi, anh có thể nhìn ra Tô Khánh Đông lúc này đang rất lo lắng.

Dù sao thì suy nghĩ của đối phương cũng viết hết lên trên mặt rồi.

Vì vậy Tô Khánh Đông căn bản không thể giấu được anh, mà đừng nói là Chu Hàn, ngay cả Tô Hàm và Hách Lôi ông cũng không giấu nổi.

“Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba hãy nói cho Chu Hàn biết đi.” Tô Hàm vô cùng nôn nóng: “Chỉ có nói ra thì anh ấy mới có thể giúp được ba, như vậy thì bọn con mới yên tâm được.”

Nghe Tô Hàm nói vậy, Tô Khánh Đông thở dài một tiếng, cuối cùng chỉ đành nói hết đầu đuôi mọi chuyện ra.

Nhưng ông cũng không nói mấy lời thừa, chỉ nói rằng Tô Long Xuyên hình như xảy ra chuyện rồi, cùng với chuyện đối phương đột nhiên nhắn tin xin lỗi.

Sau khi nghe Tô Khánh Đông nói xong, Chu Hàn lập tức nói: “Ba yên tâm đi, cho dù trong chuyện này có mờ ám gì thì con đều sẽ giúp đỡ hết mình.”

Lời này của anh vô cùng khiêm tốn nhã nhặn, đồng thời cũng cho thấy lập trường của anh, điều này tương đương với việc cho Tô Khánh Đông một viên thuốc an thần.

“Tốt. Con rể tốt.” Tô Khánh Đông ha ha cười lớn, ông rõ ràng đã thở phào một hơi, cả người trông có vẻ thả lỏng không ít.

Sau khi Hách Lôi và Tô Hàm cùng thay nhau khuyên nhủ vài câu, Chu Hàn lúc này mới đưa Tô Hàm lên máy bay.

Khi hai người quay trở lại Võ Minh Hoành Thành, Bạch Hổ lập tức dẫn người đến tiếp đón.

“Thanh Long tỉnh rồi sao?” Chu Hàn vừa nhìn thấy mọi người đã trực tiếp hỏi tình hình của Thanh Long.

Bạch Hổ lắc đầu nói: “Tình hình không được lạc quan cho lắm, bây giờ còn chưa tỉnh lại.”

Chu Hàn nghe xong sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, hỏi sang chuyện khác: “Bên phía Tiết Minh Dương có tin tức gì không?”

“Nguyên soái, Tiết Minh Dương nói sẽ tới đây trước khi trời tối.” Bạch Hổ lập tức trả lời.

Chu Hàn khẽ gật đầu, đang định dẫn Tô Hàm tiến vào Võ Minh thì Bạch Hổ lại nói thêm một câu: “Nguyên soái, cái tên Thủy Lão Tam kia…”

Chu Hàn lập tức dừng lại khi nghe thấy lời của Bạch Hổ, anh không hề quay đầu lại mà chỉ hỏi: “Thủy Lão Tam làm sao?”

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ta, khí thế trên người Chu Hàn đột nhiên bộc phát ra, lúc này Bạch Hổ mới không ngập ngừng nữa.

Anh ta lập tức nói thẳng: “Thủy Lão Tam đã gửi thư quyết chiến cho ngài.”

Chu Hàn nghe vậy thì im lặng một lúc, trên mặt rõ ràng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

“Thời gian, địa điểm?” Anh hỏi thẳng, ý tứ rất rõ ràng, anh đồng ý nghênh chiến.

“Thời gian là năm rưỡi tối, địa điểm ở núi Thu Phong.” Bạch Hổ bẩm báo từng câu từng chữ.

Chu Hàn hắng giọng một cái, cuối cùng đưa Tô Hàm vào phòng trong của Võ Minh để nghỉ ngơi.

Núi Thu Phong.

Hai mắt Chu Hàn hơi hơi nheo lại.

“Chu Hàn, uống chút nước đi.” Tô Hàm ân cần rót một ly nước ra rồi cung kính đưa cho Chu Hàn.

Anh nhận lấy ly nước rồi nhấp một ngụm, đồng thời nở một nụ cười với cô.

Trong tiếng cười tràn đầy vẻ cưng chiều.

Mặc dù Chu Hàn đang cười nhưng Tô Hàm rõ ràng phát hiện ra sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.

“Chu Hàn, trong lòng anh có chuyện gì sao?” Tô Hàm không nhịn được hỏi một câu, hiển nhiên là vô cùng lo lắng cho Chu Hàn.

“Không có chuyện gì.” Chu Hàn xua tay, không muốn khiến cho người phụ nữ của mình lo lắng.

Nhưng sao anh có thể giấu được cô cơ chứ?

“Rõ ràng là anh có chuyện.” Tô Hàm hơi sốt ruột, bất mãn nói: “Nếu như anh không nói cho em thì em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”

Thấy cô làm nũng, Chu Hàn cũng không còn cách nào.

Anh chỉ đành nói hết ra tất cả những điều mình đang lo lắng.

“Núi Thu Phong vong linh vô số, sát khí trùng trùng.”

“Ngọn núi này không phải là một ngọn núi bình thường, vừa ẩn chứa vô số sát ý, vừa có thể vô hình lấy mạng người.”

Chu Hàn dùng dăm ba câu giải thích rõ ràng sự lợi hại của núi Thu Phong, Tô Hàm nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trầm xuống.

Cô cau chặt lông mày, hỏi tiếp: “Vậy thì phải làm thế nào? Vừa rồi em nghe Bạch Hổ nói cái tên Thủy Lão Tam kia đã hẹn anh quyết đấu ở núi Thu Phong.”

Chu Hàn cười lạnh nhạt: “Không sao, anh không sợ tên Thủy Lão Tam đó.”

Tô Hàn nghe vậy liền gật đầu, cô ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc: “Em biết anh sẽ không sợ bất cứ ai cả.”

Chu Hàn không có tâm trạng trêu đùa với cô, chỉ nói hết những lời trong lòng mình ra: “Điều mà anh lo lắng không phải là Thủy Lão Tam mà là những người phía sau ông ta.”

“Thủy Lão Tứ đã chết rồi, giờ lại lòi ra một Thủy Lão Tam. Nếu như Thủy Lão Tam  này cũng chết thì liệu có phải sẽ lòi ra thêm Thủy Lão Nhị, Thủy Lão Đại nào không?”

Lời nói của Chu Hàn như nói trúng tim đen, khiến cho Tô Hàm nghe xong cả người đều run lên, phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Điều mà Chu Hàn lo lắng nhất chính là khi ở chỗ tháp nước chỉ có một mình Thủy Lão Tứ ra mặt, còn Thủy Lão Tam lúc đó lại nấp ở trong bóng tối.

Ông ta không đối đầu với anh mà chỉ bắn ra một mũi tên nước.

Mà những mũi tên nước đó đã khiến Thanh Long biến thành dáng vẻ hôn mê bất tỉnh như hiện giờ.

Ngay cả Chu Hàn cũng bị thương nặng.

Nếu như thực lực của anh chỉ có thể phát huy đến ba phần, mà chỉ có một mình Thủy Lão Tam đến thì Chu Hàn nắm chắc mình sẽ đối phó được.

Nhưng nếu như cả Thủy Lão Nhị và Thủy Lão Đại cũng đến thì lại là chuyện khác.

Chu Hàn đang cân nhắc xem có nên mang người đến đó không, không mang thì lo mình sẽ bị rơi vào bẫy.

Nếu mang thì lại lo mình sẽ nối gót Thanh Long.

Vì vậy, Chu Hàn lúc này đang vô cùng khó xử.

Mặc dù trong lòng phiền não không thôi, nhưng khi đối mặt với Tô Hàm, trên mặt anh từ đầu tới cuối đều nở một nụ cười.

Tô Hàn sửng sốt hồi lâu, cuối cùng chậm chạp nói ra một câu: “Em đi cùng anh.”

Chu Hàn nghe xong suýt nữa bật cười thành tiếng, anh vội vàng xua tay rồi nói: “Bà xã à, đừng náo loạn nữa.”

Nhưng Tô Hàm chỉ lắc đầu nói: “Anh đưa cho em một khẩu súng, em đi cùng anh.”

Chu Hàn nghe vậy lập tức cau mày.

Anh có thể nhìn ra cô không giống như đang nói đùa.

Nhìn thấy người phụ nữ của mình nghiêm túc như vậy, Chu Hàn tức khắc nhận ra có gì đó không ổn.

Chẳng nhẽ cô biết bắn súng?

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Chu Hàn, Tô Hàm cũng không có ý định giấu giếm nữa.

“Ba em có một người bạn tốt, ông ấy là một tay súng thiện xạ.” Vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh: “Từ nhỏ em đã được ông ấy huấn luyện.”

“Trước kia em đã từng bị bắt nạt vài lần, sở dĩ em không hề phản kháng lại là vì em không muốn lộ ra bản lĩnh thực sự của mình.” Tô Hàm cười nhạt: “Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, lúc đó trong tay em không có bất cứ vũ khí nào.”

Sau khi nghe lời giải thích của Tô Hàm, sắc mặt Chu Hàn càng trở nên nghiêm trọng.

Trước đây, thân phận Kiếm Thần của Tô Khánh Đông đã khiến anh vô cùng kinh ngạc, hôm nay Tô Hàm lại đột nhiên nói với anh từ nhỏ cô đã được một tay súng dạy dỗ.

Trong lòng Chu Hàn vô cùng chấn động, thế nhưng nghĩ kỹ lại thì thật ra cũng rất có lý.

Dù sao thì mỗi cường giả đều sẽ có vài người anh em vào sinh ra tử.

“Nếu như em nhất định muốn đi thì cũng có thể.” Chu Hàn cười lạnh nhạt, sau đó nhìn chằm chằm Tô Hàm.