Chương 34

“Á?”

Lục Thần mơ hồ không rõ, lẽ nào ngoài anh ra, An Kình Tông còn mời người khác đến bảo vệ An Hiểu Nghiên sao?

Tên đàn ông tóc vàng nhìn về phía Hồ Vĩ và Vương Thu Thành, hắn ta lạnh giọng hỏi: “Tên đàn ông bịt mặt mà các người nói là bọn họ sao?”

“Không giống!”, Vương Thu Thành gãi gãi đầu nói.

“Hừ!”, người đàn ông tóc vàng chặn hai người bịt mặt lại, lạnh lùng hỏi: “Hôm qua, có phải các người làm hai người anh em của tôi bị thương không?”

“Cút ngay!”, một tên đàn ông bịt mặt trong số đó lao tới quật người đàn ông tóc vàng xuống đất.

Thấy đối phương lợi hại như vậy, Hồ Vĩ và Vương Thu Thành sợ đến mức vội vàng tránh sang một bên.

Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo khiến đám ngườirất mơ hồ mông lung.

Chỉ thấy hai người đàn ông bịt mặt đó không hề bảo vệ An Hiểu Nghiên mà ngược lại còn bắt cô lại.

“Thả tôi ra! Các người làm gì vậy?”

An Hiểu Nghiên hét lên, thu hút sự chú ý của người qua đường.

“Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám cưỡng bắt con gái nhà lành, đúng là coi trời bằng vung mà!”

“Mau báo cảnh sát đi!”

Mặc cho An Hiểu Nghiên giãy dụa, hai người đeo mặt nạ không hề buông lỏng tay ra.

Mặc dù người qua đường rất phẫn nộ, nhưng bọn họ cũng chỉ dám bàn ra tán vào chứ không có ai dám đứng ra bảo vệ công lý.

Khi hai người đàn ông bịt mặt tống An Hiểu Nghiên vào chiếc xe 16 chỗ, bọn họ lại bị một người đàn ông bịt mắt khác chặn lại.

“Hừ?”

Hai tên đó đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy khó hiểu.

“Từ khi nào chúng ta lại có thêm một người vậy?”, một tên trong số đó bối rối hỏi.

Tên còn lại lắc lắc đầu: “Sao tôi biết được!”

“Bịch bịch!”

Khi bọn họ đang mơ hồ không rõ thì Lục Thần đã tung ra hai quả đấm, hai tên đàn ông bịt mặt đột nhiên ngất xỉu ngã xuống đất.

Lục Thần quay đầu về phía Hồ Vĩ và Vương Thu Thành, trong mắt anh phóng ra tia rét lạnh: “Còn không cút, tôi sẽ lấy mạng hai người”.

“Cút! Cút!”

Hồ Vĩ và Vương Thu Thành vội vàng chạy mất tăm hơi.

Lục Thần đánh ngã đám người đeo mặt nạ, anh không ở lại quá lâu mà xoay người rời đi luôn.

“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao muốn cứu tôi?”

Sau lưng anh truyền đến giọng nói của An Hiểu Nghiên.

Lục Thần không trả lời cô, anh tiếp tục đi về phía trước.

“Anh ta sẽ là ai chứ?”

An Hiểu Nghiên nhìn bóng lưng của Lục Thần, thật lâu sâu cô mới định thần lại rồi đi về phía trường học.

Vừa đi tới cổng trường, cô đã nhìn thấy Lưu Minh, người mà cô mong nhớ ngày đêm, lúc này đang nắm tay một cô gái chuyện trò vui vẻ.

Lúc này, Lưu Minh cũng đã nhìn thấy An Hiểu Nghiên, nụ cười trên mặt cậu ta chợt tắt ngúm.