Chương 35

“Hiểu Nghiên… anh…”

“Hừ! Chúng ta chia tay rồi, anh cũng không cần nói gì thêm!”

An Hiểu Nghiên xoay người rời đi, hai má cô đã ướt đẫm nước mắt.

Trên đời này chuyện khiến người ta đau lòng nhất chính là thấy người mình yêu tay trong tay với người khác.

“Lưu Minh….anh… sẽ có một ngày nào đó anh phải hối hận, đồ vô ơn bạc nghĩa!”

An Hiểu Nghiên vừa đi vừa khóc nức nở, nỗi đau khắc cốt ghi tâm đã khiến cô quên đi chuyện mình sắp bị bắt cóc ban nãy.

Lục Thần luôn theo sát cô, bảo vệ cô một cách bí mật, thấy cảnh tượng này, anh cũng đồng cảm với cô.

Ở đây, anh cũng đã từng bị phản bội bởi mối tình đầu, một người con gái anh yêu, khi anh buồn nhất, chính Lâm Như đã đến an ủi động viên anh, khiến cho anh vui vẻ trở lại.

“Khóc đi! Thời gian sẽ chữa lành vết thương lòng!

“An Hiểu Nghiên, ai bắt nạt em?”

Phía xa xa, một chàng trai khôi ngô cường tráng đi tới dưới sự tháp tùng của Hồ Vĩ và Vương Thu Thành.

Người này chính là Phạm Hiểu Đông, chủ tịch câu lạc bộ võ thuật trường.

An Hiểu Nghiên nín khóc, cô lắc lắc đầu nói bằng sắc mặt tái nhợt: “Không có gì!”

Phạm Hiểu Đông hỏi: “Không có gì? Có phải thằng ranh Lưu Minh đó làm tổn thương trái tim em không? Anh sẽ giúp em dạy dỗ cậu ta”.

“Không liên quan đến anh!”

An Hiểu Nghiên lướt qua ba người bọn họ đi thẳng về phía trước.

Phạm Hiểu Đông mỉm cười, lẩm bẩm một mình: “An Hiểu Nghiên, sớm muộn gì em cũng là của anh”.

Khi đi ngang qua sân thể thao chuẩn bị đến tòa nhà giảng đường, An Hiểu Nghiên đột nhiên dừng lại, nhìn Lục Thần đang đi theo sau.

“Anh là ai? Tại sao mấy ngày hôm nay cứ đi theo tôi vậy?”

Chết rồi! Nhất thời sơ ý anh lại bị cô gái này phát hiện ra rồi.

“Có sao?”, Lục Thần giang hai tay, tinh nghịch cười nói: “Đây là trường học, hình như tôi cũng có thể đi lại tự do mà nhỉ?”

An Hiểu Nghiên suy nghĩ một chút, cô cũng không nói gì nữa, bởi vì cô không tìm được lý do để phản bác, sau đó cô bước nhanh vào tòa nhà giảng đường.

Lục Thần châm một điếu thuốc, anh tìm một bồn hoa ngồi xuống, nghĩ xem tiếp theo phải xử lý nhà họ Lục và người làm Lâm Như bị thương như thế nào.

“Thằng kia, tao cũng phát hiện ra rằng mày luôn đi theo sau An Hiểu Nghiên, có phải mày muốn làm gì cô ta không?”

Hồ Vĩ và Vương Thu Thành bước tới, bọn họ nhìn chằm chằm vào Lục Thần với vẻ mặt không mấy tốt đẹp.

Lục Thần hít một ngụm thuốc rồi mới chậm rãi nói: “Liên quan rắm gì đến mày!”

“Thằng kia, mày muốn chết hả?”, Hồ Vĩ tiến lên túm lấy cổ áo Lục Thần, tức giận hét lớn.

Lúc này là giờ cao điểm, sinh viên qua lại nhiều.

Uy danh của Hồ Vĩ và Vương Thu Thành sớm đã truyền khắp trường.

Các bạn sinh viên đi qua ít nhiều có chút đồng cảm với Lục Thần.