Chương 73

Lúc trước bị Lục Thần ép quỳ xuống hát rằng thiên hạ chỉ có mẹ là tốt, bây giờ lại bị bắt liếm sàn đấu, từ nay về sau làm sao mà ngẩng cao đầu trong trường học chứ!

“Mày đừng có quá đáng!”

Phạm Hiểu Đông nghiến răng, sau đó nói: “Tốt nhất mày nên chừa chút đường sống, bằng không…”

“Hừ!”, người đeo mặt nạ khinh thường cười: “Quá đáng sao? Nếu như tao thua, có phải mày còn quá đáng hơn không?”

“Có chơi có chịu! Mau quỳ xuống liếm sàn đấu đi!”

Lúc này, An Hiểu Nghiên đột nhiên hét lên, hình tượng hoạt bát và đáng yêu của cô hiện ra không chút nghi ngờ.

“Mày… mày chắc chắn là muốn tao liếm không? Mày có biết bố tao là ai không? Ông ấy là ông chủ của bất động sản Thần Long!”

Phạm Hiểu Đông không muốn bị nhục mạ như vậy nên đã vội vàng mượn danh tính của bố mình để hù dọa người đeo mặt nạ.

Nhưng người đeo mặt nạ lờ đi như không có nghe thấy hắn ta nói gì, trầm giọng nói: “Nếu còn không liếm, đừng trách tao ra tay không lưu tình!”

“Mày dám … động vào tao thử xem!”

Phạm Hiểu Đông hừ một tiếng, trong mắt bùng lên cơn phẫn nộ.

Đột nhiên, ngực hắn ta đau nhói, vô cùng khó thở.

“Mày nói xem tao có dám hay không?”

Bàn chân của người đàn ông đeo mặt nạ bắt đầu ra sức lực.

Cảm nhận được cơn đau dữ dội, cơn phẫn nộ trong mắt Phạm Hiểu Đông chợt tắt lịm, thay vào đó là vô cùng sợ hãi, giọng nói của hắn ta run rẩy lên.

“Anh bạn, nể chút mặt mũi đi, đừng làm tôi bẽ mặt, tôi có thể cho anh rất nhiều lợi ích!”

Người đàn ông đeo mặt nạ ngẩng đầu lên, không nói thêm, nhưng lực trên chân càng lúc càng mạnh.

“A!”

Trán của Phạm Hiểu Đông bắt đầu đổ mồ hôi, như thể xương ức sắp gãy.

“Nhẹ một chút!”

“Thả… tôi ra!”

Nhìn thấy Phạm Hiểu Đông đau khổ như vậy, Hồ Vĩ và Vương Thu Thành sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Đặc biệt là Hồ Vĩ, là hắn ta đã nghĩ ra ý tưởng tồi tệ này.

Nếu trong tương lai, bố của Phạm Hiểu Đông mà truy cứu trách nhiệm, người đeo mặt nạ chắc chắn sẽ bị báo thù, nhưng hắn ta cũng không tránh khỏi liên lụy.

Nghĩ đến đây, hắn ta vội vàng quỳ xuống.

“Anh bạn, xin hãy thả Phạm đại ca ra. Vừa rồi là tôi đã nói như vậy. Tôi sẽ liếm chiếc sàn đấu này!”

Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn ngẩng cao đầu làm ngơ.

Lúc này, Vương Thu Thành vội vàng di chuyển đến mép sàn đấu, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện.

“Chú nhỏ, chú máu tới giúp đỡ đi! Phạm đại ca bị người ta đánh trong hội quyền anh của trường!”

“Ai mà to gan như vậy, được rồi, các người chờ đi, tôi sẽ tới ngay!”

Trên sàn đấu, hô hấp của Phạm Hiểu Đông càng lúc càng trở nên khó khăn, cuối cùng cũng chịu khuất phục.

“Xin anh hãy thả tôi ra … Tôi đồng ý … liếm!”

Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, người đàn ông đeo mặt nạ buông tay.

“Ba người các người, cùng nhau liếm đi!”

Phạm Hiểu Đông dùng hết sức đứng dậy, sau khi nhìn thấy sự tàn nhẫn của người đàn ông đeo mặt nạ, mặc dù vô cùng bất đắc dĩ, hắn ta cũng đành quỳ xuống, thè lưỡi, bắt đầu liếm láp trên mặt đất.

Ngay cả Phạm Hiểu Đông cũng bắt đầu liếm láp, Hồ Vĩ cùng Vương Thu Thành đương nhiên không dám do dự, bọn họ quỳ xuống cùng liếm sàn.

Cảnh tượng như vậy khiến đám đông dưới võ đài không ngừng thở dài.

Không ngờ Phạm Hiểu Đông ngày thường rất kiêu ngạo không coi ai ra gì, lúc này cũng lại hèn nhát như thế.

Những học sinh bị họ bắt nạt trước đó bắt đầu hả hê.

Tuy họ trông rất điềm tĩnh nhưng trong lòng họ vui hơn ai hết.

Người đàn ông đeo mặt nạ hai tay ôm ngực, nhìn xuống ba người không chút thương cảm.

“Tránh ra!”