Chương 74

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.

Giữa đám đông, một người đàn ông bước vào cùng với bốn năm anh em.

Sau đó, đám đông lần lượt tránh ra hai bên.

Người đàn ông đeo mặt nạ nhướng mắt đầy thích thú, người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Hoàng Mao đã bị anh đánh hết lần này đến lần khác.

Hoàng Mao dẫn mọi người đi thẳng đến sàn đấu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền đưa tay dụi mắt.

“Không phải chứ! Ba người các cậu … thế này là?”

“Hoàng Mao, tiến lên đánh hắn!”

Nhìn thấy Hoàng Mao đến, Phạm Hiểu Đông lập tức đứng lên, vẻ mặt hưng phấn.

Hoàng Mao?

Người đàn ông này cũng nổi tiếng ở Minh Thanh và hắn ta là một tên côn đồ đắc lực trong nhà họ Lục.

Xong rồi xong rồi!

Tên nhóc này lần này chết chắc rồi!

Một cảnh tượng tuyệt vời khác sắp được diễn ra, sự phấn khích của đám đông đã lên đến đỉnh điểm.

Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn còn hai tay ôm ngực, giọng nói lạnh lùng xuyên thấu toàn bộ hiệp hội quyền anh.

“Tao đã cho mày đứng dậy rồi à?”

“Này! Nhãi ranh, sự kiêu ngạo của mày hết thời rồi!”, Phạm Hiểu Đông đứng yên nhìn đám Hoàng Mao phía dưới, nói: “Mau nhào lên đi!”

Hoàng Mao sững sờ đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đeo mặt nạ này rất quen thuộc! Hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi?

“Hoàng Mao, ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến cho hắn biết tay đi!”

Phạm Hiểu Đông hét lên khi thấy Hoàng Mao đứng sững sờ ra đó.

Tuy Hoàng Mao là tay sai của nhà họ Lục, nhưng bố của Phạm Hiểu Đông – Phạm Khôn lại là chủ tịch tập đoàn bất động sản Thần Long dưới trướng của nhà họ Lục, cho nên Hoàng Mao cũng được coi là cấp dưới của bố hắn ta.

Hoàng Mao trấn tĩnh lại, tuy rằng ánh mắt rất quen thuộc, nhưng chắc chắn hắn ta không quen biết người này, liền bước vào trong võ đài.

“Thằng nhãi, tự cho mình ngon lắm sao? Mau tháo mặt ra để ông đây xem mày là ai?”

Người đàn ông đeo mặt nạ đá vào đầu gối sau của Phạm Hiểu Đông, Phạm Hiểu Đông lại quỳ rụp trên mặt đất.

“Tiếp tục liếm đi!”

Sau đó, anh nhìn chằm chằm vào Hoàng Mao: “Mày muốn xem tao là ai? Mày cũng xứng sao?”

“Mẹ kiếp!”

Hoàng Mao tức giận, nhìn xung quanh rồi đột nhiên tung một cước đá về phía người đeo mặt nạ.

Tim của An Hiểu Nghiên đập mạnh như muốn tung ra ngoài, tên Hoàng Mao này rất có thế lực ở thế giới ngầm, ngay cả bố cô cũng phải nể mặt, e là lần này anh hùng trong lòng cô thê thảm rồi!

Nhìn theo chân của Hoàng Mao vừa tung ra, dưới võ đài lại chìm vào im lặng.

Người đàn ông đeo mặt nạ đã nhanh chóng đưa tay bắt lấy bàn chân của hắn ta, nhấc lên một cái, Hoàng Mao lập tức ngã nhào xuống mặt đất.

“Mày thực sự không biết tao?”

“Ơ?”

Hoàng Mao nằm trên mặt đất, lại nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ, không những ánh mắt này trông rất quen mà ngay cả giọng nói của người này cũng rất quen tai, có điều gì đó sai sai!

Đột nhiên, hắn ta nghĩ đến một ai đó!

Lẽ nào là hắn ta?

Nghĩ đến đây, Hoàng Mao sợ tới mức hồn bay phách tán, cuống cuồng bỏ chạy.

“Ơ?”

Chuyện này là thế nào?

Phạm Hiểu Đông đang quỳ trên mặt đất, vô cùng mơ hồ.

Cứ thế mà bỏ chạy sao?

Những đàn em mà Hoàng Mao mang theo đều đứng như trời trồng, không hiểu lý do.

Đám đông nhìn người đàn ông đeo mặt nạ một cách khó hiểu.