Chương 216

Trình Uyên và Lý Nam Địch đi vào bãi đỗ xe, Trình Uyên vừa mới mở cửa xe thì chợt nghe thấy một tiếng hét.

Anh quay đầu lại, phát hiện Lý Nam Địch đi theo sau mình bị mấy người trẻ tuổi ghì lấy cổ, giơ dao găm sắc bén kẹp ở hai bên.

“Mấy người anh em, các người cần tiền đúng không, đừng kích động” Trình Uyên vội nói.

Khi nãy.cho nữ côn đồ kia năm ìn.ở trước mặt nhiềuười như vậy, ai có thể tiêng đàn chứ? Đương nhiên người bình tường ghen tị thì ghen tị, nhưng đa số người đều tuân theo pháp luật.

Cũng coi như bọn họ xui xẻo, trùng hợp gặp phải mấy người bí quá hoá liều này.

Trình Uyên cũng có thể đoán ra được bọn họ là mấy người cướp tiền.

Mấy người trẻ tuổi mặc quần áo thời thượng nhất, để kiểu đóc vô cùng hiện đại, một đám đàn ông còn trang điểm kiểu khói giống nữ côn đồ khi nãy.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, người đeo khuyên tai dùng dao găm kề lên cần cổ trắng nõn của Lý Nam Địch nói: “Bớt nói nhảm đi, anh dám không nghe lời tôi sẽ đâm chết cô ta”

“Nghe nghe nghe” Trình Uyên vội vàng thoả hiệp: “Vị đại ca này, mời cậu nói, các cậu muốn làm gì tôi đều nghe theo”

Lúc nói chuyện, anh đưa tay vào túi muốn gọi điện thoại cho Bạch Long.

“Đưa tay ra ngoài!” Người đàn ông đeo khuyên tai hét to một tiếng, khiến Trình Uyên giật cả mình.

Lý Nam Địch ở trong tay bọn họ, anh không dám không nghe, vì thế vội vàng rụt tay về.

Người đàn ông đeo khuyên tai đưa mắt ra hiệu cho mấy người khác, hai tên trẻ tuổi bèn tiến lên dùng dây thừng trói Trình Uyên lại.

Trình Uyên sợ ném chuột vỡ bình cho nên cũng hết cách, chỉ có thể mặc bọn họ trói mình lại.

Trình Uyên và Lý Nam Địch đều bị trói nhét vào trong xe, sau đó mấy người bọn họ lên xe ngồi chật kín.

Cũng may bọn họ không động tay động chân với Lý Nam Địch có vẻ ngoài xuất chúng.

Người đàn ông trẻ tuổi đeo khuyên tai lái xe, chạy đến nơi nào thì Trình Uyên không biết, vì sau khi bị quăng lên xe, đầu của bọn họ đã bị một cái túi đen trùm lại.

Chỉ cảm thấy rẽ rất nhiều lần, đi khoảng gần một tiếng thì xe mới dừng lại ở một nơi nào đó.

Sau đó, Trình Uyên và Lý Nam Địch bị mấy người vừa kéo vừa lôi vừa đẩy vào một căn phòng, rồi “cạch” một tiếng, cửa bị khoá trái.

Một lúc lâu sau đó, nơi này vẫn cực kỳ yên tĩnh như trước, Trình Uyên nghĩ chắc là không còn ai nữa, vì thế kêu lên: “Lý Nam Địch?”

“Tôi ở đây”

Hai người lò mò đến gần nhau, sau đó Trình Uyên dùng miệng lấy cái túi đen trên đầu Lý Nam Địch xuống, Lý Nam Địch cũng làm theo.

Sau khi túi đen bị lấy xuống, Trình Uyên mới phát hiện đây là một căn phòng từa tựa phòng giam, còn chuyện nó ở đâu thì anh không biết.

Buồn cười là khi hai người kéo túi đen trên đầu xuống, lại phát hiện trong phòng có mấy chàng trai trẻ đang hoặc ngồi hoặc đứng trước cửa, hứng thú nhìn chằm chằm bọn họ.

Mẹ nó, Trình Uyên thầm mắng một câu, đây là đang ngắm khỉ à?

Thì ra đám người này hoàn toàn không quan tâm mình có bị che túi không.

“Này mấy người anh em, chúng ta không cần thiết phải làm thế chứ, mọi người cần tiền hay cần gì cứ nói thẳng không phải là được không phải sao, chuyện tôi có thể làm thì nhất định sẽ thoả mãn mọi người được không?”

Trình Uyên chủ động bắt chuyện với bọn họ.

Mấy con “gà tây” năm sáu màu hoàn toàn không thèm quan tâm đến anh.

Lý Nam Địch liếc Trình Uyên một cái: “Đừng phí lời nữa.

mấy người này chỉ là bọn trông cửa thôi”

Trình Uyên rất khó hiểu: “Sao tôi cảm thấy cô không lo lắng chút nào vậy?”

Nói thật, Trình Uyên không lo lắng là vì anh biết chỉ cần mình mất tích lâu một chút, Bạch Long sẽ tìm thấy mình theo định vị trên điện thoại.

Nhưng Lý Nam Địch đâu có biết chuyện này, vậy vì sao cô ta lại không căng thắng chứ?

Lý Nam Địch ra vẻ uất ức nói: “Ai mà biết sao tôi không hợp thuỷ thổ như thế chứ?”

“Không hợp thuỷ thổ?”

“Về nước chưa được một tháng đã bị bát cóc hai lần” Lý Nam Địch căm giận nói: “Nếu đổi lại là anh, anh còn căng thẳng không?”

“” Trình Uyên nghẹn họng.

“Cạch!” một tiếng, cửa sắt lại mở ra, một cô gái trẻ dáng người yểu điệu bị đẩy mạnh vào, trên đầu cô ta cũng trùm túi đen, người bị trói lại.

“Đại ca, xin các anh cướp sắc đi, đừng cướp tiền của tôi có được không?” Cô gái bị đẩy ngã dưới đất lại nhanh chóng ngẩng đầu nôn nóng kêu lên.

Trình Uyên và Lý Nam Địch đưa mắt nhìn nhau.

Từ giọng nói có thể nghe ra người này chính là nữ côn đồ lúc trước.

Đương nhiên cũng có thể nhìn ra được từ bộ đồ đầy tua rua của cô ta.

Sau khi đẩy nữ côn đồ vào trong, bên kia cũng không đáp lại cô ta.

Điều này khiến nữ côn đồ rất nôn nóng, cô ta không ngừng cầu xin, cuối cùng hình như thấy cầu xin không có tác dụng lại bắt đầu uy hiếp.

“Tôi cho các người biết, anh Cả tôi, anh Cả ruột của tôi thật sự là Từ Đầu Trọc đấy, các người từng nghe nói tới Từ Đầu Trọc chưa? Nếu bây giờ các người trả tiền lại cho tôi, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra hết, nếu không, anh tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu”

Uy hiếp một phen vẫn không có tác dụng, mấy người trông cửa vẫn không để ý đến cô ta.

Cuối cùng thật sự hết cách rồi, nữ côn đồ đột nhiên lớn tiếng bật khóc.

Đó thật sự là đang gào khóc, khóc đến mức khiến người ta nghe thôi cũng có cảm giác đứt từng đoạn ruột.

Em gái ruột của Từ Đầu Trọc? Trình Uyên không khỏi ngạc nhiên.

Nghĩ lại khuôn mặt lợn của Từ Đầu Trọc, chẳng trách nữ côn đồ này vẽ một tầng “sơn” lên mặt mình, chắc hẳn khuôn mặt này cũng thảm không nỡ nhìn.

Cùng lúc đó, biệt thự Vịnh Ánh Trăng.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt gân như là dã man của Lý Ninh Quyên, Bạch Sĩ Câu cũng nói hết lời mới đón ông cụ về nhà bọn họ được.

Vào biệt thự của nhà Bạch Sĩ Câu, ông cụ cực kỳ kích động.

Từ rất lâu trước kia ông cụ đã ước mơ có một căn biệt thự của riêng mình ở Vịnh Ánh Trăng, đây cũng xem như tượng trưng cho địa vị của nhà họ Bạch. Nhưng không ngờ nguyện vọng đạt thành là nhờ con trai và con dâu mà mình không mong đợi nhất.

Bạch An Tương đứng trước cửa do dự một lát rồi nói: “Ba mẹ, vậy con về trước đây”

Nhìn thấy con gái còn dịu dàng ít nói hơn trước đây, Lý Ninh Quyên vô cùng đau lòng: “Con gái ngoan, tối nay đừng về nữa, ở lại nhà đi”

Bạch An Tương nhút nhát cúi đầu không nói gì.

Bạch Sĩ Câu thấy thế vội khuyên: “Ninh Quyên, bà đưa An Tương về đi”

Lý Ninh Quyên còn muốn nói gì đó.

Bạch Sĩ Câu lại nói: “Con bé là người trưởng thành rồi, đã có nhà của mình, bà đừng lo lắng vớ vẩn nữa”

Cụ Bạch khép mở miệng, dường như cũng muốn nói mấy câu, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.

Lý Ninh Quyên thở dài.

“Thằng nhóc chết tiệt Trình Uyên này, nếu nó dám ức hiếp con gái ngoan của tôi, dù nó có phải Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong không tôi cũng giết chết nó”

Bạch Sĩ Câu lắc đầu cười khổ.

Bà ta biết Bạch Sĩ Câu nói rất đúng, đứa nhỏ trong mắt bọn họ đã hai mươi mấy tuổi, cũng đã kết hôn rồi, muốn đi hay ở cũng có ý định của riêng mình.

Lý Ninh Quyên rất bất đắc dĩ cũng rất đau lòng, trên đường đưa Bạch An Tương về nhà còn liên tục lau nước mat.

Đợi Lý Ninh Quyên và Bạch An Tương rời khỏi rôi, ông cụ rốt cuộc cũng không kiềm được nước mắt.

Lau bên trái.

Lau bên phái.

Lau hai bên.

Khóc xối xả!

“Ba?” Bạch Sĩ Câu lo lắng hỏi.

“Là ba đáng chết!” Ông cụ đột nhiên nói một câu đầy khó hiểu: “Là ba không biết nhìn người”