Chương 217

“Đừng nói đến những chuyện này nữa” Bạch Sĩ Câu điềm tĩnh nói.

“Sĩ Câu, con biết không, mấy đêm nay ba thường xuyên mất ngủ”

“Ba cứ nghĩ trước kia đối xử với con, đối xử với An Tương như vậy, trong lòng hai đứa sẽ khó chịu đến mức nào…”

“Những Kết quả thì $ao?” ZdW 3 Ông cụ nghẹn ngăo nói không nên lời.

Kết quả thì sao?

Sau khi dọn khỏi nhà tổ, mấy đứa con trai cháu trai ông ta vẫn luôn cưng chiều chưa từng đến thăm ông ta lần nào.

Người già rồi, lùi khỏi đỉnh vinh quang là đúng, nhưng lùi lại cũng sẽ cô đơn, cũng sẽ không có ai coi mình ra gì Người già không phải thiếu người cung kính, mà là thiếu người làm bạn.

Hơn nữa bây giờ Bạch Sĩ Câu và Lý Ninh Quyên không quan tâm đến phản đối của ông ta đón ông ta về, khiến trái tim vốn đã lạnh lẽo của ông cụ cảm nhận được chút ấm áp.

Đứa con trai mình không yêu thương nhất cũng là đứa con trai duy nhất coi mình là ba.

“Con người ấy, đến khi chết mới có thể hiểu rốt cuộc ai mới là người, ai mới là quỷ” Ông cụ thở dài.

Bạch Sĩ Câu cúi đầu im lặng.

Mà lúc này, trong biệt thự của Long Thầm Vũ cũng ở trong Vịnh Ánh Trăng còn có một người đàn ông khác.

Lâm Xương Dịch.

Sau khi nghe một cuộc điện thoại, Lâm Xương Dịch nói với Long Thầm Vũ: “Anh Long, mấy người Đại Đinh đã ra tay bắt em gái ruột Từ Lệ của Từ Đầu Trọc rồi, như vậy hành động tiếp theo của chúng ta, anh ta không nghe theo anh cũng không được.”

Long Thầm Vũ hỏi: “Chắc chắn chứ?”

Lâm Xương Dịch vội gật đầu: “Yên tâm đi anh Long, thành phố Tân Dương ai cũng biết Từ Đầu Trọc này còn thân thiết với em gái hơn cả vợ mình nữa”

“Ừm” Long Thầm Vũ gật đầu.

“Nhưng còn có một niềm vui bất ngờ nữa” Lâm Xương Dịch lại nói tiếp: “Đại Đinh nói bọn họ bắt cóc một tên nhà giàu, đoán chừng có thể lấy được chút tiền”

Long Thầm Vũ nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Cẩn thận chút, khoảng thời gian này tốt nhất đừng gây thêm rắc rối”

“Vâng, tôi sẽ nói với cậu ta” Lâm Xương Dịch vội gật đầu.

“Được rồi, tôi đưa anh ra ngoài”

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Long Thầm Vũ thẳng thừng ra lệnh đuổi khách.

Trước kia, công ty của nhà Lâm Xương Dịch ở dưới trướng Tập đoàn Long Đăng, sau đó tuy Long Đăng sụp đổ, nhưng Long Thầm Vũ vẫn còn khống chế công ty của nhà Lâm Xương Dịch.

Bây giờ hay rồi, Lâm Xương Dịch vì đắc tội Bạch An Tương, khiến công ty của nhà mình cũng toi đời.

Bây giờ anh ta không thể không dốc hết sức làm việc cho Long Thầm Vũ.

Giữa hai người vốn không có quá nhiều cảm tình, Long Thầm Vũ cũng không thích cái tên đầu óc đơn giản này lắm, cho nên sau khi bàn xong chính sự cũng không muốn ở với anh ta thêm một giây một phút nào nữa.

Nụ cười của Lâm Xương Dịch cứng đờ trên mặt, dường như cảm thấy ở lại thêm có hơi xấu hổ: “Không làm phiền anh Long nữa”

“Nên làm thôi” Long Thầm Vũ đứng lên.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, vừa bước ra đã nhìn thấy hai người đi ngang qua nhà anh ta.

Bạch An Tương?

Long Thầm Vũ không khỏi ngơ ngác, ánh mắt cũng dần trở nên dịu dàng.

Lâm Xương Dịch vừa định chào tạm biệt Long Thầm Vũ thì nhìn thấy ánh mắt anh ta không đúng lắm, nhìn qua theo tầm mắt của anh ta thì thấy Bạch An Tương đi ngang qua.

Đầu óc không khỏi xoay chuyện.

Nói thật, thật ra Lâm Xương Dịch vẫn còn ghi hận với Bạch An Tương, lúc trước vì đắc tội cô, khiến Kim Kiệt lấy danh nghĩa của Tuấn Phong đánh sập công ty nhà anh ta.

Khiến Lâm Xương Dịch không khỏi nghĩ theo một hướng khác.

Bạch An Tương này chắc chắn có quan hệ gì đó với Kim †, nếu không chắc chắn quan hệ nhiều năm của Kim Kiệt và ba mình sẽ không tan vỡ vì Bạch An Tương.

Nhưng những chuyện này đều không sao cả, bây giờ mình có thể ôm đùi Long Thầm Vũ rồi, đương nhiên phải nghĩ cách lấy lòng Long Thầm Vũ chứ.

Lúc này, Lý Ninh Quyên đưa Bạch An Tương đến cửa biệt thự nhà cô, đứng trước cửa nói mấy câu với Bạch An Tương chứ không đi vào, sau đó xoay người rời khỏi.

Bạch An Tương rất ngoan, cũng rất lễ phép nhìn Lý Ninh Quyên đi xa.

Thấy Lý Ninh Quyên đi rồi, Lâm Xương Dịch lập tức đi về phía Bạch An Tương.

Long Thầm Vũ vốn muốn đi về, nhưng quay đầu thấy Lâm Xương Dịch đi về phía Bạch An Tương, không khỏi nhíu mày.

“Bạch An Tương, chúng ta lại gặp nhau rồi” Lâm Xương Dịch cười nhạt chào hỏi Bạch An Tương.

Bạch An Tương giật mình, xoay mặt nhìn thấy Lâm Xương Dịch thì sợ hãi, nhút nhát hỏi: “Chào… Chào anh, chúng ta có quen nhau sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Xương Dịch cực kỳ lạnh lẽo.

Làm sụp đổ công ty của mình, bây giờ lại hỏi chúng ta có quen nhau sao?

“Giả vờ cái gì chứ?” Lâm Xương Dịch cười nhạt nói: “Trước kia tôi còn cảm thấy Trình Uyên ở bên cô là đoá hoa lài cắm bãi phân trâu, bây giờ xem ra hai người đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã”

“Hả?” Thấy Lâm Xương Dịch tức giận, Bạch An Tương hơi không biết phải làm sao, cô không biết rốt cuộc mình đắc tội anh ta ở chỗ nào nữa.

“Làm ơn, đừng có giả vờ đáng thương nữa, không có tác dụng với anh đây đâu, đừng cho rằng tôi không biết chuyện của cô và Kim Kiệt” Lâm Xương Dịch tức giận nói.

“Kim Kiệt?” Bạch An Tương vừa căng thẳng vừa khó hiểu nhắc lại cái tên này.

“Ha ha, cô cắm sừng Trình Uyên còn giả vờ ngây thơ trước mặt tôi à?” Lâm Xương Dịch thật sự không chịu nổi dáng vẻ vô tội của Bạch An Tương.

“Câm miệng!”

Một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên.

Bạch An Tương không khỏi hoảng hốt.

Lúc này, Long Thầm Vũ rực rỡ xuất hiện.

“Mẹ kiếp, anh là ai vậy? Bớt lo chuyện bao đồng đi!” Lâm Xương Dịch vờ như không quen Long Thầm Vũ, xoay người tức giận quát anh ta.

Đương nhiên Long Thầm Vũ nhìn ra ý định của Lâm Xương Dịch, lạnh lùng nói với anh ta: “Anh cách xa An Tương ra một chút”

“Sao hả, anh còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”

Lâm Xương Dịch tiếp tục gào lên.

Long Thầm Vũ ngầm hiểu, đột nhiên tiến lên đá một cước vào bụng Lâm Xương Dịch, Lâm Xương Dịch cũng thuận thế ngã nhào.

Anh ta lăn một vòng rồi bò dậy, chỉ vào Long Thầm Vũ giận dữ nói: “Anh đợi đó.”

Nói xong thì xoay người bỏ chạy.

Bạch An Tương đã sớm bị cảnh này làm hoảng hồn, ngơ ngác đứng tại chỗ không biết nên để tay ở đây.

Lâm Xương Dịch bị Long Thầm Vũ “đánh đuổi” rồi, Long Thầm Vũ bèn đi tới trước mặt Bạch An Tương, mỉm cười nói: “An Tương, em không sao chứ?”

Bạch An Tương nhíu mày tỏ vẻ rất khó xử: “Xin lỗi, tôi mất trí nhớ nên không nhớ anh là ai, chúng ta có quen nhau sao?”

“Mất trí nhớ?” Nghe vậy, Long Thầm Vũ kinh ngạc.

Nhưng anh ta nhanh chóng hăng hái trở lại.

Bạch An Tương mất trí nhớ, vậy chẳng phải mình lại có cơ hội sao?

Long Thầm Vũ vội giấu đi nụ cười, vờ như rất ngạc nhiên: “Em mất trí nhớ ư? Thật sự không nhớ ra anh à?”

Bạch An Tương lắc đầu.

“Chúng ta là bạn học thời đại học, hơn nữa lúc đó chúng †a còn là một cặp nữa, nhưng sau này… Haiz, không nhắc tới chuyện đó nữa” Long Thầm Vũ vội nói.

Một cặp? Bạch An Tương không hiểu gì hết.

“An Tương, em không sao thì tốt rồi” Long Thầm Vũ duỗi tay nắm lấy tay Bạch An Tương.

Bạch An Tương bị hai chữ một cặp làm chấn động, khi tay cô bị Long Thầm Vũ nắm lấy, cô vội vàng rụt tay về như vừa bị điện giật.

“Xin lỗi, tôi… tôi có chồng rồi”

Nói xong, Bạch An Tương xoay người chạy về nhà mình.

Long Thầm Vũ ngạc nhiên sững sờ đứng yên tại chỗ.

Một lúc lâu sau đó, mặt anh ta bắt đầu trở nên dữ tợn.

“Vì sao, vì sao em mất trí nhớ vẫn muốn lấy cớ tương tự từ chối anh? Dù mất trí nhớ cũng cảm thấy Trình Uyên tốt hơn anh?”

Anh ta rất tức giận.

Thực tế cũng thật sự là như thế.

Mấy ngày nay Bạch An Tương nghe quá nhiều người nói về Trình Uyên và những chuyện anh đã làm vì mình.

Mặc dù cô không nhớ rõ, nhưng lần nào nghe cũng cảm thấy rất rúng động.