Chương 220

Mặc dù thành công doạ sợ Đại Đinh, ông ta cũng tỏ vẻ chịu nói hết, nhưng kêu Trình Uyên hỏi, anh lại không biết nên hỏi gì.

Dẫu sao Trình Uyên cũng không biết thật ra bên trên Đại Đinh còn có người, anh chỉ cảm thấy đối phương đang giành địa bàn với mấy người Từ Đầu Trọc, thấy mình có.

tiền nên tiện thể bất cóc mình thôi.

Nhìn thấy Đại Đinh chân thành đợi trả lời câu hỏi của mình, Trình Uyên không khỏi gãi đầu, tíước đó làm màu một lúc, cũng đã giả vờ xong rồi, nếu lúc này không hỏi gì thì kỳ quá?

Trình Uyên nói với Lý Nam Địch: “Cô hỏi đi”

Lý Nam Địch đâu biết cần hỏi gì, quay đầu nói với nữ côn đồ: “Cô hỏi đi”

Nữ côn đồ vừa nghe thế đã lên tinh thần: “Nói, năm triệu của tôi đâu rồi?”

Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, Trình Uyên mới biết thì ra đây thật sự là khu phía Nam của thành phố Tân Dương.

Anh rất ít khi đến nơi này, không quen thuộc với khu phía Nam lắm.

Sau khi ngồi vào xe mình, Trình Uyên cứ cảm thấy không đúng lắm, vì thế anh lại nhìn về phía Lý Nam Địch.

Lý Nam Địch cũng không vui nhìn anh, rồi hai người cùng quay đầu nhìn về phía sau.

Hàng ghế sau là Bạch Long mặt như khúc gỗ và nữ côn đồ đưa lưng về phía anh ta lén đếm tiền.

“Này, cô lên đây làm gì?” Lý Nam Địch hỏi.

Nữ côn đồ vờ như không nghe thấy.

“Này, nói chuyện với cô đó.”

“Hả?” Nữ côn đồ ngơ ngác ngẩng đầu, đáp: “Tôi đói”

Nghĩ thấy để một cô gái nhỏ như cô ta ở lại khu thành Nam cũng không tốt lắm, Trình Uyên thở dài nói: “Kệ cô †a đi, dẫn cô ta về cũng được”

Dù sao cô ta cũng là em gái của Từ Đầu Trọc.

Lái xe trở về, vừa đi được không xa, Trình Uyên đột nhiên cảm thấy khí huyết trên người mình cuồn cuộn dâng lên đến tận gáy.

Anh vội vàng đỗ xe lại ven đường, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng.

Trình Uyên mở mắt phát hiện mình đang nằm trong khách sạn, cả người bủn rủn vô lực như vừa trải qua một cơn bệnh nặng vậy.

Lý Nam Địch ngồi bên cạnh anh, nhoài người ngủ trên giường.

Còn nữ côn đồ thì nằm nhoài ở bên còn lại.

Trình Uyên nhíu mày cố ngồi dậy.

Lý Nam Địch bị làm tỉnh giấc, dụi đôi mắt kèm nhèm: “Anh tỉnh rồi à?”

Trình Uyên khó hiểu hỏi: “Vì sao cảm xúc của tôi không dao động quá lớn mà vẫn ngất xỉu?”

Lý Nam Địch nói: “Có lẽ là vì mấy hôm nay anh mệt mỏi quá độ”

Lý Nam Địch nằm bên giường anh có thể hiểu được, dù sao cô ta cũng có thể chữa bệnh cho mình, còn nữ côn đồ…

Trình Uyên vô cùng khó hiểu hỏi: “Cô ta bị sao thế?”

Rõ ràng bên cạnh còn có một cái giường mà.

Lý Nam Địch đột nhiên cười “hì hì”: “Anh có tin không, nếu không có tôi ở đây, tối qua cô ta có thể làm anh luôn rồi”

“„.* Trình Uyên thật sự cạn lời.

Anh ngồi dậy từ trên giường, nói: “Tắm rửa một cái rồi chúng ta vê”

“Tắm cùng nhau à?” Lý Nam Địch giả bộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trình Uyên trợn mắt liếc cô ta: “CútI”

Lúc tắm rửa xong đi ra, nữ côn đồ cũng đã tỉnh.

Trình Uyên hỏi cô ta: “Vì sao cô không đi đi?”

Lúc nữ côn đồ ngủ cũng gối lên tiền của mình, đương nhiên tiền này là Trình Uyên cho.

Cô ta ôm tiền vào lòng nói: “Tôi mang theo nhiều tiền quá, đi một mình nguy hiểm biết bao nhiêu chứ?”

Trình Uyên thật sự thấy cạn lời, thâm nghĩ, hình như Từ Đầu Trọc cũng rất có tiền mà, đây là em gái ruột của anh ta thật sao?

Lý Nam Địch muốn đi tắm rửa, nữ côn đồ vội chạy đến trước mặt Lý Nam Địch, chui vào phòng tắm trước cô †a: “Tôi tắm trước”

Đương nhiên Trình Uyên và Lý Nam Địch hiểu suy nghĩ của cô ta.

Nếu Lý Nam Địch tắm trước, đợi cô ta tắm xong đi ra thì chắc Trình Uyên và Lý Nam Địch đã đi từ lâu.

Nữ côn đồ tắm rửa xong đi ra khỏi phòng vệ sinh trông sáng sủa hẳn lên.

Khiến Trình Uyên và Lý Nam Địch đều ngây người.

Nữ côn đồ nhiều lắm chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, tuy không đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng có thể nói là xinh đẹp.

Nhớ lại hình tượng của Từ Đầu Trọc, Trình Uyên càng chắc chắn đây không phải em gái của anh ta.

“Ông chủ, anh thấy tôi trông ổn chứ?” Nữ côn đồ thấy Trình Uyên và Lý Nam Địch đều ngây người thì gãi đầu làm dáng, nói với Trình Uyên: “Cho tôi thêm năm triệu, tôi ngủ với anh một giấc được không?”

Lý Nam Địch nhìn Trình Uyên với ánh mắt sâu xa, cười kỳ lạ nói ắ Trình Uyên thì tò mò nhìn chằm chằm nữ côn đồ: “Cô thật sự là em gái của Từ Đầu Trọc à?”

Nữ côn đồ thấy Trình Uyên nhắc tới Từ Đầu Trọc lúc này thì cho rằng anh sợ Từ Đầu Trọc nên không dám chạm vào mình, vì thế vội nghiêm túc thề thốt: “Ông chủ cứ yên tâm, chuyện đôi bên tình nguyện, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh tôi biết”

Xem ra cô ta vẫn còn là học sinh, không hiểu rõ sức mạnh của Tập đoàn Tuấn Phong ở thành phố Tân Dương.

Trình Uyên không quan tâm đến cô ta.

“Ba triệu, không thì ba mươi nghìn cũng được!”

“Hai mươi nghìn được không?”

Rối rắm suốt cả đêm khiến Bạch An Tương không thể ngủ ngon, sau khi thức dậy, tinh thần vẫn uể oải như trước.

Nghĩ tới lời Lâm Xương Dịch từng nói hôm qua, trong lòng cô rất rối ren.

Gọi điện thoại cho Lý Nam Địch, cô ta cũng không nghe.

Cô cũng không thân với những người khác.

Bây giờ cô cực kỳ muốn biết về mình lúc trước.

Nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến một nơi.

Thẩm Trác không ngờ rằng Bạch An Tương sẽ đến tìm mình.

Lúc trước cô ta thật sự từng đưa cho Bạch An Tương một cái địa chỉ, nói nếu muốn biết quá khứ của mình thì có thể đến tìm cô ta.

Thật ra lúc đó Thẩm Trác là muốn nhốt Bạch An Tương lại, mình cũng tiện ra tay với Trình Uyên.

Nhưng kết quả khiến cả thành phố rối tung lên.

“Rượu vang hay là trà?” Thẩm Trác đón Bạch An Tương vào căn hộ của mình, chỉ rượu vang đỏ trên bàn trà hỏi cô.

Bạch An Tương có vẻ rất sợ sệt, cô vẫn luôn cúi đầu, yếu ớt lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi không uống rượu”

“Vậy thì uống trà” Thẩm Trác châm trà cho Bạch An Tương.

Bạch An Tương cẩn thận ngồi lên sofa của Thẩm Trác, hỏi: “Cô có thể nói với tôi trước đây tôi là người thế nào không?”

Thẩm Trác mỉm cười đáp: “Là một người đẹp khiến đàn ông rất yêu thích”

Nghe thấy câu này, Bạch An Tương lập tức căng thẳng, bây giờ cô thật sự rất sợ mình giống như lời Lâm Xương Dịch nói, là một cô gái phóng túng, nếu thật sự có chuyện thế kia với Kim gì đó, sao có thể xứng với người đàn ông đối xử tốt với mình kia được?

Bạch An Tương nhíu chặt mày hỏi thẳng: “Có phải trước kia tôi từng… làm chuyện đó với đàn ông khác không?”

Nghe thấy vấn đề này, nụ cười trên mặt Thẩm Trác lập.

tức cứng đờ, người cũng khựng lại.

Cô ta xoay mặt nhìn chằm chằm Bạch An Tương, trong lòng bắt đầu nghĩ chắc chắn có người nói gì đó với cô, nếu không sao một tờ giấy trắng có thể hỏi đến vấn đề kia được?

Đại khái đoán ra sự nghỉ ngờ của Bạch An Tương, Thẩm Trác lại cười đưa trà cho cô, an ủi cô: “An Tương, chúng †a đều là phụ nữ, tôi hiểu”

“Hả, cái gì?”

“Rất nhiều phụ nữ đều sẽ mắc phải sai lầm như thế, cô không cần phải để ý”