Chương 221

Lúc đi ra từ chỗ của Thẩm Trác, tâm trạng của Bạch An Tương như rơi xuống vực thắm.

Thẩm Trác luôn nhập nhằng không nói rõ, nhưng hàm ý trong lời nói đã thể hiện rất rõ với Bạch An Tương.

Cô thật sự đã làm chuyện có lỗi với Trình Uyên.

Chưa nói tới hối hận, vì cô không nhớ rõ chuyện trước kia, chỉ cảm thấy không biết nên đối mặt với người đàn ông đó thế nào. …

Bất trì bất giác về đến Vịnh Ánh Trăng, ngơ ngác đứng trước cửa nhà mình, không biết có nên đi vào hay không.

Đúng vào lúc này.

Trước cửa nhà cô đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Rất nhiều người đột nhiên xuất hiện, sau đó vây quanh lấy Bạch An Tương.

Bọn họ vừa nói vừa cười, nhìn cô với ánh mắt thưởng thức, hâm mộ, ghen tị hoặc là chúc phúc.

Một người đàn ông đẩy đám đông ra.

Hôm nay Long Thầm Vũ ăn mặc rất gọn gàng, tóc chải bóng loáng, trong tay cầm một bó hoa hồng rất lớn.

Anh ta mỉm cười đi tới trước mặt Bạch An Tương, sau đó quỳ một chân xuống.

“An Tương, xin em nhận lấy hoa hồng của anh!”

Bạch An Tương bị cảnh trước mắt làm giật mình.

Cô ngơ ngác, không biết phải làm sao…

Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, nhận hoa hồng tức là tiếp nhận tình yêu của đối phương.

Long Thầm Vũ nói: “Vì nhiều lý do nên chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều rồi, với anh mà nói, bỏ lỡ em chính là tiếc nuối lớn nhất của anh trong kiếp này, anh không muốn bỏ lỡ nữa, An Tương, chấp nhận anh đi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, anh sẽ trao em tất cả tình yêu của mình”

Bạch An Tương càng bối rối hơn, cô nói: “Tôi đã có chồng rồi”

“Anh không quan tâm!” Long Thầm Vũ kiên định nói: “Anh không quan tâm quá khứ của em, anh chỉ quan tâm hiện tại và tương lai của em thôi.”

Lời này thật sự đã chạm vào trái tim của rất nhiều cô gái.

Lực sát thương thật sự rất lớn.

Bạch An Tương vô cùng hoảng hốt.

“Chấp nhận anh ta!”

“Chấp nhận đi! Chấp nhận đi!”

Quần chúng xung quanh trăm miệng một lời ồn ào nói.

Cô không quen người đàn ông trước mặt, nhưng bản năng nói với cô rằng cô không thể chấp nhận, nhưng nghĩ đến mình có lỗi với người đàn ông đối xử tốt với mình kia, trong lòng lập tức thấy vô cùng phức tạp.

Nếu cô chấp nhận người đàn ông trước mặt, có phải sẽ có lý do để nói với người đàn ông kia rằng mình không xứng với anh? Để anh hoàn toàn hiểu rõ mình không?

Tình yêu Trình Uyên cho cô theo lời kể của người khác.

khiến cô cảm thấy rất nặng nề, nặng nề đến mức khiến cô thấy khó thở.

Một suy nghĩ nhảm nhí xuất hiện trong lòng cô.

“An Tương, em đừng sợ, những người này đều là hàng xóm láng giềng của chúng ta, là anh mời đến chứng kiến chúng ta bắt đầu lại một lần nữa” Long Thầm Vũ cho.

rằng Bạch An Tương bị quần chúng xung quanh làm sợ hãi.

Đúng lúc này…

Có tiếng phanh xe vang lên.

Một chiếc Audi dừng lại trước cửa.

Trình Uyên và Lý Nam Địch, còn có nữ côn đồ lần lượt bước xuống từ trên xe.

Sau khi nhìn thấy, Bạch An Tương càng không biết làm Sao.

Còn Long Thầm Vũ thì lại giật mình.

Không phải Trình Uyên đã bị bắt cóc rồi tr?

Nếu biết Trình Uyên không bị bát cóc, sao anh ta dám khiêu khích Trình Uyên như vậy được.

Lâm Xương Dịch trốn trong đám đông cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Trình Uyên đẩy đám người ra đi vào, nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, lửa giận dần dâng lên từ sâu trong đáy lòng.

Anh châm chọc liếc nhìn Long Thầm Vũ vẫn còn đang quỳ một gối.

Sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch An Tương nói: “Về nhà”

Ai ngờ Bạch An Tương đột nhiên rụt tay mình ra khỏi tay Trình Uyên.

Anh ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn cô.

Gô cúi đầu mím môi.

Thời gian như dừng lại vào khoảnh khắc này.

Thấy cảnh này, Long Thầm Vũ vốn đang hoảng hốt đột nhiên thấy hưng phấn.

Xem ra Bạch An Tương và Trình Uyên đã xảy ra chuyện không vui gì đó, khiến bây giờ Bạch An Tương rất chán ghét Trình Uyên.

Hay là cô bị những lời mình nói khi nãy làm cảm động?

Long Thầm Vũ kích động nghĩ.

Nếu thật sự thế thì quá là tuyệt vời rồi.

“Trình Uyên, anh thấy đấy, tôi cũng không muốn giấu giếm anh, chuyện tôi thích An Tương anh cũng biết, tuy bây giờ cô ấy là vợ anh, nhưng tôi cảm thấy cô ấy vẫn có quyền lựa chọn”

“Hy vọng anh đừng ép buộc cô ấy, để An Tương tự lựa chọn đi theo anh, hay chấp nhận tôi.”

Nói xong, anh ta đứng lên đưa bó hoa hồng tới trước mặt Bạch An Tương.

Lý Nam Địch chạy đến trước mặt Bạch An Tương giật đoá hoa hồng trong tay Long Thầm Vũ, quát lên: “Sao anh lại mặt dày vậy hả? Người ta là người có chồng rồi đấy?

“Vậy thì sao chứ?” Long Thầm Vũ không chịu thua, nói: “Là người ai cũng có quyền lựa chọn, có thể kết hôn cũng có thể ly hôn không phải sao?”

Lúc này quần chúng hóng chuyện mới biết Bạch An Tương có chồng.

Nhưng cũng không sao cả, dù sao bọn họ cũng đã lấy tiền của Long Thầm Vũ mới xúm lại giúp đỡ, lúc này đương nhiên phải đứng về phía Long Thầm Vũ rồi.

“Đúng thế, đất nước chúng ta chú trọng tự do trong hôn nhân, không sống với nhau được nữa thì ly hôn thôi.”

“Đúng vậy, bây giờ nhiều người ly hôn lắm mà”

“Tôi thấy cậu Long là thật lòng với cô Bạch đây..”

“Nếu là tôi thì tôi cũng chọn cậu Long”

Long Thầm Vũ dời mắt khỏi Lý Nam Địch, nhìn thẳng vào Trình Uyên nói: “Nếu anh tôn trọng An Tương thì để tự cô ấy chọn, có được không?”

Trình Uyên lạnh lùng nhìn thoáng qua đám người xung quanh, nét mặt không khỏi trở nên lạnh lẽo.

Anh cầm lấy bó hoa trong tay Lý Nam Địch rồi ném xuống đất, giơ chân giẫm nát từng đoá hoa ngay trước mặt mọi người!

“Anh…!” Long Thầm Vũ kinh sợ.

Trình Uyên lại lắc đầu, anh nói với Bạch An Tương: “Cho.

dù đến lúc nào, anh vẫn sẽ là chồng của em, cả đời này em đừng hòng thoát khỏi ma trảo của anh, cho nên lúc này cũng không được chọn”

Bạch An Tương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Uyên.

Trong nháy mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng đứt quãng giống thế này.

Cũng là Trình Uyên và Long Thầm Vũ, cũng kêu cô chọn.

Khi đó Trình Uyên chạy xe điện, còn Long Thầm Vũ thì đang lái Ferrari.

Cuối cùng, cô ngồi lên ghế sau xe điện của Trình Uyên.

Tuy chỉ là một ký ức vụn vặt, nhưng lại khiến Bạch An Tương vô cùng kích động.

Khi đó Trình Uyên cho cô chọn, nhưng bây giờ…

Trình Uyên lại nói, lúc này không được chọn!

Long Thầm Vũ cũng không ngờ Trình Uyên lại không cho.

Bạch An Tương lựa chọn, lập tức ngây người.

Lâm Xương Dịch trong đám người đột nhiên la lên: “Trình Uyên, anh làm gì mà bá đạo vậy hả, ngay cả nhân quyền cũng không cho người ta sao?”

Trình Uyên giữ lấy bả vai của Bạch An Tương, nghiêm túc nói: “Không được chọn!”

Bạch An Tương cũng bị sự bá đạo này của Trình Uyên làm giật mình, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trình Uyên cao hơn mình nửa cái đầu, trong lòng xuất hiện cảm giác nói không nên lời.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Nam Địch thấy Trình Uyên bá đạo như thế, chỉ cảm thấy cực kỳ hả giận, đồng thời cũng thấy hơi tiếc nuối.

Nữ côn đồ không hiểu chuyện gì, tiếp tục xem kịch.

Qua một lúc, Trình Uyên nói với đám người hóng chuyện kia: “Các người nghe rõ đây, đây là vợ tôi, làm gì có ai đi ủng hộ người này giành vợ của người kia chứ? Các người đều là lũ ngu sao?”

Một câu hỏi khiến quần chúng được Long Thầm Vũ bỏ tiền thuê tới nghẹn họng.

Sau đó Trình Uyên lạnh lùng nói: “Cút đi!”

Đám người hóng chuyện lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Đột nhiên có người la lên: “Chúng tôi không phục!”

Ánh mắt Trình Uyên trở nên u ám, lập tức nhìn thấy Lâm Xương Dịch gây chuyện trong đám người, sau đó giơ tay chỉ: “Bạch Long, xử anh ta!”