Chương 222

“Bốp!” Một bạt tai đánh mạnh lên mặt.

Bạch Long đột nhiên xuất hiện trong đám người, đứng trước mặt Lâm Xương Dịch như một ngọn tháp, nghe thấy lệnh của Trình Uyên thì lập tức tát cho anh ta một cái.

Cũng may Bạch Long còn bớt đi chút sức, nếu không.

chắc chán cái tát đó sẽ khiến mặt Lâm Xương Dịch nở hoa cho xem.

Thật ra vả mặt LẤ cần quấẾ :n. nh (y yếu, đù; không cần quan tấm đau hay không, quan trọng hơn là mặt mũi một người.

Lâm Xương Dịch bị người ta tát một cái thì sững sờ, sau đó thì cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Lâm Xương Dịch chưa từng gặp Bạch Long, đương nhiên sẽ không sợ anh ta.

Duỗi cổ trừng mắt: “Mẹ kiếp, anh dám đánh tôi hả?”

“Chát!” Vừa dứt lời, Bạch Long lại tát thêm cái nữa.

“Mẹ nó, anh..”

“Chát!”

“Tôi…”

“Chát!”

“Mẹ kiếp, tôi liều mạng với anh..”

“Chát!” Cái tát này đánh Lâm Xương Dịch ngã ngồi, trước mắt anh ta xuất hiện đầy sao, có cảm giác như trời đất quay cuồng, bị đánh cho ngơ ngác.

Trước sau Bạch Long đánh anh ta tổng cộng năm cái tát, cả khuôn mặt đều trở nên lớn hơn trước đó một vòng.

Mọi người thấy thế đều choáng váng.

Những người khác không quen Bạch Long thấy khí thế và tướng người của anh thì đều không dám trêu vào.

Long Thầm Vũ biết Bạch Long, càng không dám lên tiếng hơn.

Xung quanh lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Trình Uyên chỉ vào Lâm Xương Dịch nói: “Mẹ nó, anh đúng là chó không thể đổi tính ăn phân, không nghe lời chút nào, còn không ngừng đến trước mặt tôi tự tìm đường chết nữa, được thôi! Tôi thành toàn cho anh, anh không phục phải không? Vậy tôi sẽ đánh đến khi nào anh chịu phục thì thôi!”

“Có phục không?”

Sao Lâm Xương Dịch có thể phục được, lúc đi học, anh †a còn là nhân vật nổi tiếng trong lớp bọn họ nữa, lúc đó Trình Uyên là cái thá gì chứ?

Nhưng bây giờ anh lại hỏi mình có phục không?

“Tôi không..” Lâm Xương Dịch giãy giụa muốn đứng lên, nhưng đột nhiên nhìn thấy Bạch Long đang xắn tay áo, lại thuận thế nằm xuống: “Tôi không nói!”

Có ý định muốn ăn vạ.

Ha, tôi không nói có phục không, để xem anh có thể làm gì tôi?

Trình Uyên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói với Bạch Long: “Đánh đi, không nói cũng đánh, đánh đến khi nào anh ta phục thì thôi!”

Mẹ kiếp!

Nghe thấy lời này, Lâm Xương Dịch nổi nóng: “Con mẹ nó, tôi cũng đâu có nói là không phục chứ!”

“Chát!” Lại bị tát một cái lên mặt.

Lần này dùng sức hơi mạnh, Lâm Xương Dịch bị đánh lăn mấy vòng dưới đất mới dừng lại, đau đến mức không ngừng tru tréo.

“Tiếp tục!” Trình Uyên nói.

“Đừng đừng đừng, tôi phục tôi phục, con mẹ nó, tôi phục: rồi!” Lâm Xương Dịch thật sự thấy sợ rồi.

“Chát!”

Lần này Lâm Xương Dịch không la lên nữa, bị đánh hôn mê luôn.

Xung quanh im lặng như tờ.

Long Thầm Vũ cũng không khỏi nuốt nước miếng, thật lòng thấy sợ hãi Bạch Long.

Nhưng lúc này ở trước mặt Bạch An Tương, anh ta không thể ra vẻ sợ hãi được, nếu sợ hãi sẽ bị cô khinh thường, vì thế cắn răng nói với Trình Uyên: “Anh quá dã man, quá thô bạo, chúng tôi là con người, ai cũng có quyền lựa chọn của riêng mình, anh không thể…”

“Câm miệng!” Trình Uyên nổi giận quát một tiếng ngắt lời Long Thầm Vũ, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nếu có người nói thích mẹ anh, anh cũng vui vẻ nhìn mẹ anh lựa chọn à?”

*.” Một câu khiến Long Thầm Vũ nghẹn họng không trả lời được.

Trình Uyên lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu tất cả mọi người đã đến đây rồi thì đừng vội rời đi nữa, kể cả Long Thầm Vũ anh cũng thế”

“Có ý gì?” Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình.

Long Thầm Vũ thì cười mỉa mai nói: “Anh nói không cho.

chúng tôi rời đi thì chúng tôi không đi à? Chân mọc trên người chúng tôi, sao hả, anh còn có thể ngăn chúng tôi lại ư?”

“Đúng đó, thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm à?”

“Người này quá ngang ngược…!”

“Thật sự quá ngu ngốc!”

Mọi người lộ vẻ ác ý với Trình Uyên, đều bày tỏ sự ác cảm và khinh miệt của mình.

Nhưng tiếp theo Trình Uyên lại nói với Bạch Long: “Ai chạy đánh gãy chân người đó!”

Giọng nói không lớn, nhưng lại có thể khiến tất cả mọi người đều nghe rõ, lập tức im lặng trở lại.

Thật ra lúc này chỉ cần mọi người chạy theo bốn hướng, Bạch Long thật sự không bắt được, nhưng vấn đề bây giờ là mọi người đều mang tâm lý chờ đợi, ai cũng không muốn là người đi đầu, vì thế cũng không ai dám lên tiếng.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Long Thầm Vũ cũng thấy Sợ.

Trình Uyên hờ hững nói: “Nhiều người tập trung trước cửa nhà tôi như thế quá không bình thường, còn vào lúc nhà tôi vừa mới mất mười triệu nữa”

“Cái gì?” Câu này khiến mọi người đều trợn tròn mắt.

“Đúng vậy, mười triệu tiền mặt trong nhà tôi mất tiêu rồi”

Trình Uyên chỉ vào những người này nói: “Các người đều là kẻ tình nghi, Nam Địch, báo cảnh sát giúp tôi”

Nghe thấy lời nói của Trình Uyên, Lý Nam Địch lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

“Trình Uyên, anh đừng có quá đáng thế, ai rảnh rỗi để tiền mặt trong nhà chứ?” Long Thầm Vũ giận dữ nói.

“Tôi nè!” Trình Uyên nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc.

Long Thầm Vũ bị nghẹn họng không nói nên lời.

Mục đích của Trình Uyên đã rất rõ ràng rồi, tôi không.

mất tiền, nhưng tôi nói mình mất mười triệu, dù sao anh cũng đâu có chứng cứ nói tôi không bị mất?

Các người đến trước cửa nhà tôi làm ầm ï, tôi là muốn vu oan cho các người đấy, các người có thể làm gì?

Cả đám người đều mất bình tĩnh.

Long Thầm Vũ nghẹn họng một lúc lâu, đỏ mặt nói: “Anh… thế này là vu oan!”

Trình Uyên nhún vai.

Long Thầm Vũ đột nhiên nhớ ra gì đó, vẻ mặt nôn nóng bực bội cũng bình tĩnh trở lại, sau đó cười khẩy một tiếng.

“Trình Uyên, anh đừng quên mất khu chung cư này có camera, hơn nữa chúng tôi cũng chưa từng bước vào.

nhà anh, camera của nhà anh quay lại rất rõ ràng” Long Thầm Vũ nhắc nhở.

Nghe vậy, Trình Uyên nhíu mày.

Sau đó anh chậm rãi xoay người đi tới dưới camera của nhà mình, nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

“Ha ha… Trình Uyên, anh có biết báo án giả sẽ có hậu quả gì..”

“Răng rắc!”

Long Thầm Vũ còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy Trình Uyên nhặt một hòn đá từ dưới đất lên, đập thẳng vào camera của nhà mình, camera lập tức vỡ nát.

Sau đó Trình Uyên cười với Long Thầm Vũ: “May là anh nhắc nhở kịp thời”

“.” Long Thầm Vũ ngây người.

Trình Uyên gọi điện thoại cho Trương Tuần nói: “Xoá hết bộ nhớ của camera theo dõi ở khu chung cư cho tôi, lập tức đóng thiết bị theo dõi tiến hành kiểm tra sửa chữa”

Long Thầm Vũ sắp tức điên rồi.

Chẳng mấy chốc Lý Nguy đã dẫn mấy cấp dưới chạy.

đến, mấy người này kể cả Long Thầm Vũ và Lâm Xương Dịch đều bị mời vào xe cảnh sát.

“Chúng tôi cần cậu phối hợp lấy lời khai” Lý Nguy nói với Trình Uyên.

Lần này Trình Uyên khác với trước kia, anh không để ý đến Lý Nguy mà kéo Bạch An Tương đi thẳng vào trong biệt thự của mình.

Lý Nguy bị gạt qua một bên cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Lâm Xương Dịch hét vào xe cảnh sát, sau khi tỉnh táo lại thì kêu gào nói: “Chú cảnh sát, chú xem cậu ta có coi mọi người ra gì đâu kìa.”

“Câm miệng!” Lý Nguy quát một tiếng.

“Đội trưởng?” Một cấp dưới hỏi.

Lý Nguy phất tay: “Các chú trở về thẩm vấn trước đi, tôi còn có chút việc Bọn họ gật đầu lái xe chở đám người rời đi.

Gòn Lý Nguy thì đi vào nhà Trình Uyên.

“Cậu giận dỗi với tôi là xem tôi như bạn bè” Lý Nguy.

bước vào phòng khách, nói với Trình Uyên: “Nhưng nói về việc công, nếu cậu không phối hợp, vụ án này không thể tiến hành, tôi cũng chỉ có thể thả những người này ra thôi”