*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 223

“Vậy anh nói tôi nghe xem, nếu tôi đi, bọn họ có thể bị định tội gỉ?” Trình Uyên hỏi ngược lại Lý Nguy nghẹn họng.

Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ mất tiền chỉ là hành động trút giận của Trình Uyên mà thôi, ngay cả chứng cứ cũng không có thì định tội kiểu gì?

Thấy Lý Nguy không biết nói gì, Trình Uyên quay đầu nói với Bạch An Tương: “An Tương, )¡ em không eần phải canh cánh trong lòng chuyện khi nãy, thật thiên không được chọn”

“Nếu trước khi er mất trí nhớ, em muốn lựa chọn, anh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em, nhưng bây giờ thì không được”

“Em bây giờ không biết gì về quá khứ cả, em không biết những người bên ngoài có mục đích gì, em cũng không biết rốt cuộc giữa chúng ta đã trải qua chuyện gì.”

“Chỉ là những lời đồn đã khiến em có khúc mắc rồi sao?

Có một vài chuyện có thật sự từng xảy ra không, em có.

thể chắc chắn chứ?”

“Không phải anh không cho em tự do, là vì bây giờ em mơ hồ không biết gì, giống như một trang giấy trắng vậy, rất dễ bị người ta lừa gạt, cho nên anh không thể cho em tự do”

Trình Uyên nói rất nhiều với Bạch An Tương, nhưng đạo lý lại rất đơn giản, Bạch An Tương cũng hiểu ra.

Nghe hiểu rồi, cảm giác phức tạp trong lòng cũng mất đi.

Trình Uyên hỏi cô: “Em tin anh không?”

Lần này, Bạch An Tương kiên định gật đầu: “Tin”

So với sự lãng mạn say lòng người, so với những lời đường mật, so với cảnh tượng trước mắt, rõ ràng chân thực càng có thể đả động lòng người hơn.

Bạch An Tương nhìn thấy sự thật lòng thật dạ với mình từ trên người Trình Uyên.

Những lời anh nói cũng đã xua tan cảm giác hoang mang khiến một ngày một đêm trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ của cô.

Sau đó, Trình Uyên nói với Lý Nguy: “Chúng ta là bạn bè, cho nên chắc anh cũng nên gọi cô ấy một tiếng em dâu”

“Mất trí nhớ là một chứng bệnh, cô ấy bị bệnh”

“Những người đó lợi dụng cô ấy bị bệnh đến lừa gạt cô ấy” Trình Uyên cười khẩy: “Nếu anh là tôi, anh sẽ làm thế nào?”

Lý Nguy im lặng một lúc lâu mới gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi: “Anh không hiểu” Trình Uyên lắc đầu.

Lý Nguy không phản bác, mà là xoay người rời đi.

Sau khi về đến cục cảnh sát, cấp dưới hỏi ông ấy: “Đã thẩm vấn những người này rồi, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi: Lý Nguy châm điếu thuốc, sau đó nhìn giờ nói: “Đi kiểm tra lại lần nữa, đừng để sót bất cứ một chứng cứ gì”

“Vâng!”

“Thả những người khác ra đi, còn Lâm Xương Dịch và Long Thầm Vũ là người chủ mưu của lần tụ tập này, qua sáu giờ hẳn thả”

“Vâng!”

Qua sáu giờ, Lâm Xương Dịch và Long Thầm Vũ được thả ra.

Mùa thu, trời tối sớm hơn, vừa qua sáu giờ mà bầu trời đã tối đen một nửa rồi.

Đi ra từ Cục Cảnh sát, Lâm Xương Dịch ôm bụng nói với Long Thầm Vũ: “Anh Long, buổi trưa chúng ta cũng chưa ăn cơm, bây giờ tôi thật sự đói chết đi được rồi, hai ta đi ăn gì đó đi, tôi mời”

Long Thầm Vũ thì nhíu mày hỏi: “Gọi điện thoại cho Đại Đinh, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải Trình Uyên nên bị bắt cóc sao?”

Lâm Xương Dịch vội gật đầu lấy điện thoại ra, trước khi quay số thì cười khẩy nói: “Trình Uyên chết tiệt này phá hoại chuyện tốt của anh Long, nhưng anh Long đừng lo, chốc nữa tôi sẽ kêu Đại Đinh lén xử lý anh ta luôn”

Xử lý Trình Uyên?

Lâm Xương Dịch không biết, còn Long Thầm Vũ lại hiểu rất rõ.

Ngay cả hai ông anh của mình cũng thua trong tay Trình Uyên, một Lâm Xương Dịch chẳng là cái thá gì thì làm gì được Trình Uyên chứ?

Anh ta không khỏi nhìn Lâm Xương Dịch châm chọc một cái.

Đương nhiên anh cũng không nói thẳng ra, mà chỉ khuyên: “Anh đừng quên bài học hôm nay”

Lâm Xương Dịch cũng cười mỉa mai: “Hôm nay? Du lịch một ngày ở Cục Cảnh sát? Đoán chừng lần này giữa anh †a và vợ mình chắc chắn sẽ sinh ra ngăn cách”

“Còn chúng ta, anh ta có thể làm gì được chúng ta chứ, nhiều nhất chỉ có thể đưa chúng ta vào đồn một chuyến thôi”

“Buổi sáng đi vào buổi chiều đi ra, cứ xem như là đi chơi Ni Lâm Xương Dịch gọi điện thoại cho Đại Đinh nhưng không có ai nghe máy.

Long Thầm Vũ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Xương Dịch thở dài: “Không biết tên này lại chui vào chăn của cô vợ nhỏ nào rồi nữa”

Long Thầm Vũ nhíu mày, cảm thấy chuyện này không đúng lắm.

Nhưng Lâm Xương Dịch không thấy vậy, anh ta còn chuyển chủ đề lại: “Anh Long, anh không cần ra tay, sau này đợi khi Trình Uyên không ở nhà, tôi giúp anh khiến anh ta ghê tởm”

“Mỗi ngày khiến anh ta ghê tởm một lần, mãi đến khi anh ta khóc lóc cầu xin tha thứ thì thôi”

Lâm Xương Dịch không biết quan hệ bạn học của Long Thầm Vũ và Bạch An Tương, càng không biết Long Thầm Vũ thật sự thích Bạch An Tương, anh ta còn tưởng Long Thầm Vũ theo đuổi Bạch An Tương chỉ vì ghét Trình Uyên thôi.

Nếu là thế, anh ta cảm thấy mình làm cũng được, không cần Long Thầm Vũ tự ra mặt.

Lúc nói chuyện, hai người đi vào một con hẻm.

Đi ra từ trong con hẻm này sẽ đến một con phố sầm uất, nơi đó khách sạn gì cũng có.

Long Thầm Vũ và Lâm Xương Dịch đi xe miễn phí đến Cục Cảnh sát, muốn trở về thì phải đi qua con hẻm này, đến con phố ở đối diện để bắt xe.

Nhưng hôm nay con hẻm bình thường không khó đi qua này lại bị người ta chặn lại.

“Ồ, cảnh sát Lý, sao lại năm vùng trong hẻm một mình thế này?”

Nhìn thấy Lý Nguy mặc đồ bình thường, Lâm Xương Dịch và Long Thầm Vũ đều hơi sửng sốt, sau đó Lâm Xương Dịch châm chọc một câu.

Lý Nguy mặc đồ đen lắc đầu: “Không có, bây giờ tôi không phải cảnh sát Lý”

“Gì cơ?”

Nói xong thì đánh nhẹ một quyền lên ngực Lý Nguy.

Đánh nhẹ như đang đùa giỡn vậy.

Trên thực tế, anh ta thật sự đang đùa giỡn.

Nhưng dường như Lý Nguy không cho là vậy?

“Mẹ kiếp, cậu dám đánh tôi hả?” Ông ấy lập tức tỏ vẻ giật mình.

Thấy vẻ mặt này của Lý Nguy, Lâm Xương Dịch cũng ngơ ngác: “Cái này… cũng xem là đánh sao?”

“Bốp!” Lý Nguy đánh một quyền lên mặt Lâm Xương Dịch, khiến anh ta ngã xuống đất, sau đó thì cưỡi lên người anh ta tát cho mấy bạt tai.

Khuôn mặt vốn đã bị Bạch Long tát sưng lại sưng to lên.

“Ui da, đau chết mất, cảnh sát Lý, hiểu lầm hiểu lầm rồi!”

Lâm Xương Dịch không ngừng kêu rên.

Lý Nguy lại vừa đánh vừa nói: “Bớt nói nhảm đi, tôi tan làm rồi, bây giờ không phải cảnh sát Lý nữa, chỉ là Lý Nguy thôi, cậu dám đánh tôi thì tôi phải đánh trả chứ”

Long Thầm Vũ lập tức hiểu ra.

Cậu đánh tôi thì tôi phải đánh trả cái khỉ gì, đều là nói nhảm thôi, rõ ràng Lý Nguy là đang ra mặt vì Trình Uyên.

Nhưng Lâm Xương Dịch chết tiệt này còn chủ động đến gần bờ vực bị đánh nữa, giờ thì hay rồi.

Còn ăn uống cái mẹ gì nữa?

Long Thầm Vũ xoay người muốn bỏ chạy.