Quay về phía đám người của Trịnh Thiên, bọn họ, ai nấy cũng đều rất lo lắng cho sự an nguy của Bạch Doanh Thần và Đường Hân.
Thẩm Gia Tuyết bắt đầu cảm thấy bất an trong lòng, cô không thể chờ đợi nổi nữa, đã mấy tiếng trôi qua rồi mà Bạch Doanh Thần vẫn chưa trở lại, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nữa rồi.
Cô đứng dậy làm loạn, bất chấp sự ngăn cản của mọi người, đòi đi tìm Bạch Doanh Thần cho bằng được.
Trịnh Thiên nhận nhiệm vụ từ Bạch Doanh Thần, khi không có anh ở đây, Trịnh Thiên phải bảo vệ an toàn tuyệt đối cho Đường Hân, nếu cô mà có chuyện gì, Trịnh Thiên phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
Tuy rằng Trịnh Thiên cũng rất lo cho lão đại, nhưng không vì vậy mà anh để Thẩm Gia Tuyết mạo hiểm rời đi.
Trịnh Thiên kéo tay Thẩm Gia Tuyết lại, chau mày nói:"Thẩm tiểu thư, bây giờ cô có ra đó không phải là cách, thủy triều vẫn chưa xuống, huống hồ cô là phụ nữ, ra đó sợ rằng không tìm được lão đại, mà cả mạng sống của cô cũng khó giữ."
Thẩm Gia Tuyết giận dữ hất mạnh tay Trịnh Thiên ra:"Mấy người biết cái gì mà nói? Vì an nguy của mấy người mà anh ấy chấp nhận bỏ cả chuyến hàng hơn chục tỉ đô la.

Vậy mà lúc anh ấy sống chết không rõ, các anh lại ngồi ở đây và nói hai từ chờ đợi....!Được, muốn chờ đợi thì các người ngồi đó mà đợi, tự tôi đi tìm anh ấy."
Thấy vậy, Swan cũng lên tiếng:"Thẩm tiểu thư, tôi biết hiện giờ cô rất lo lắng cho Bạch thiếu, những người ở đây cũng giống như cô vậy.


Và cả tôi nữa, tôi cũng rất lo lắng cho chị Hân Hân, bây giờ trời cũng đã tạnh mưa, tôi tin với khả năng của Bạch thiếu, nhất định ngài ấy và chị Hân Hân sẽ an toàn."
Hiện tại, tinh thần của Thẩm Gia Tuyết đang rất bất ổn, nếu không có tính nhẫn nại, Thẩm Gia Tuyết nhất định sẽ nói thẳng:"Nếu không phải vì chị gái của cô thì anh ấy đã không gặp những chuyện như thế này rồi."
Thẩm Gia Tuyết vẫn một mực không nghe, Trịnh Thiên đành lên tiếng.
"Được rồi, Thẩm tiểu thư không cần phải xuống đó, chúng tôi thân là người của lão đại, được lão đại trọng dụng và tin tưởng, nếu như như lời của Thẩm tiểu thư nói, chúng tôi sợ chết mà bỏ mặc lão đại sống chết thì cô đã sai rồi."
Nói xong, Trịnh Thiên quay người, đi về phía biển.

Thấy vậy, những người thuộc hạ khác cũng đứng dậy, theo sau Trịnh Thiên, lặn xuống biển để tìm tung tích của Bạch Doanh Thần.
Swan đang mông lung, lo lắng.

Đột ngột, Trịnh Mặc buông tay cô ra, Swan lập tức lấy lại tâm trạng.
Swan liền nắm lấy tay anh, cau mày lo lắng:"Cẩn thận."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu." Nói rồi, Trịnh Mặc cùng Trịnh Thiên và những người khác, lặn xuống biển để tìm kiếm Bạch Doanh Thần.
.....
Đường Hân ngồi co ro ở một góc, ngọn lửa sưởi ấm cũng đã bị gió thổi tắt.

Không khí lạnh từ ngoài đại dương thổi vào ngày một mạnh, khiến Đường Hân như đóng băng tại chỗ.
Bạch Doanh Thần tựa người vào một gốc cây, gác một tay lên gối, thỉnh thoảng có chợp mắt vì thân thể khá mệt mỏi, nhưng anh vẫn đặt tính cảnh giác lên hàng đầu.
"Qua đây!"
Bỗng dưng, một cơn gió mang theo hơi lạnh thổi mạnh vào.

Bạch Doanh Thần khẽ mở mắt.


Nhìn Đường Hân ngồi run run như một chú mèo bị mắc mưa, anh tính thể hiện lòng quan tâm một tí nhưng khí chất vốn lạnh lùng, khi cất lên giống như lệnh khiến Đường Hân giật mình.
Đường Hân khẽ chau mày:"Để làm gì?"
Cô nhìn Bạch Doanh Thần một lúc, không thấy anh nói một lời, ánh mắt càng lúc càng sát khí hẳn ra.

Đường Hân e dè nuốt một ngụm nước bọt, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.
Không phải vì cô sợ ánh mắt cảnh cáo của Bạch Doanh Thần mà rụt rè, mà cái cô sợ chính là Bạch Doanh Thần sẽ bỏ mặc cô giữa núi rừng, biển cả bao la, hoang vu này.

Lúc đó cô sẽ chết vì đói, vì lạnh.

Nghĩ tới đó thật là khủng khiếp.
Làm thế nào thì làm, dù cho có chuyện gì xảy ra, nhất định cũng phải giữ được cái mạng này.
Đường Hân tự khuyên nhủ mình như thế, sau đó nhẫn nhịn nhìn Bạch Doanh Thần, nói:"Tôi biết rồi!"
Vừa nói, Đường Hân vừa đứng dậy, chậm rãi bước về phía Bạch Doanh Thần.
"Có chuyện gì ngồi bên đó nói là được rồi, dù sao ở đây cũng chỉ có hai người chúng ta, không ai nghe lén...Á....." Đường Hân chưa kịp nói hết câu thì đã bị Bạch Doanh Thần bất thình lình túm lấy tay rồi kéo xuống.

Bởi vậy, Đường Hân bị mất thăng bằng, lập tức ngã nhào vào lòng anh.
Đường Hân bị doạ một phen hú vía, sau khi lấy lại hồn phách, cô ra sức dãy dụa muốn vùng ra khỏi người Bạch Doanh Thần.
"Anh làm gì vậy, Bạch Doanh Thần?"
"Nếu cô muốn chết cóng ở đây thì cứ vùng vẫy tiếp đi."
Lời nói lạnh nhạt của Bạch Doanh Thần truyền đến tai Đường Hân, lập tức cắt ngang hành động của cô.
Đường Hân nhíu mày.


Thì ra Bạch Doanh Thần đang quan tâm mình.

Nếu như vậy thì cứ nói thẳng ra là được, việc gì phải căng thẳng như thế, làm cô cứ tưởng Bạch Doanh Thần muốn giở trò với mình.
Đường Hân nhận thức được vấn đề thì ngoan ngoãn ngồi yên trong vòng tay của Bạch Doanh Thần, không chút động đậy.
"Làm như vậy cả cô và tôi đều sống, cô yên tâm đi, tôi không có chút hứng thú nào với cô đâu."
"Xùy...!Anh đừng có đánh giá bản thân mình cao như vậy?" Đường Hân trề môi, khiêu khích lại:"Anh cũng đừng nghĩ bản thân anh đủ sức quyến rủ để lấy sự hứng thú từ tôi.

Việc lần này, cứ xem như tôi miễn cưỡng cho anh ôm vậy?"
Sự giảo hoạt và xảo quyệt của Đường Hân, Bạch Doanh Thần đều bỏ qua hết, bởi vì hiện giờ anh và cô đều đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cần phải dựa dẫm nhau để sống, nếu không anh đã bóp ch3t cô từ lâu rồi.
Đường Hân ngồi thiếp mắt trong lòng Bạch Doanh Thần, cảm giác lạnh lẽo lúc nãy đã không còn nữa.

Không biết đã bao lâu rồi cô mới có một cảm giác yên bình và ấm áp như hiện giờ.
Trải qua chuyện lần này, Đường Hân đã có một cái nhìn khác về Bạch Doanh Thần, tính ra anh ta không đáng sợ như trong lời đồn, cũng không đáng ghét như cô đã từng nghĩ.
Đường Hân không biết Bạch Doanh Thần hiện giờ đang nghĩ gì về mình, anh ta có chút thiện cảm hay là vẫn thờ ơ không quan tâm như trước? Tuy nhiên, cô cũng không quan tâm lắm, cứ mặc kệ anh, cô tựa đầu vào vai anh, nghĩ vẩn vơ một chút nữa rồi ngủ lúc nào không hay.
"Thịt sườn nướng..." Đường Hân chép chép miệng nói.
"Cô gái này, đến lúc ngủ mà cũng nghĩ tới đồ ăn được." Bạch Doanh Thần khẽ cười, cúi đầu nhìn người con gái trong lòng một lúc lâu, anh đang có một cảm giác gì đó rất lạ, nhưng không thể gọi thành tên.
Đường Hân này, quá đặc biệt..