Càng về khuya, không khí càng trở lạnh.
Đám người Trịnh Mặc và Trịnh Thiên đi trở về.

Thẩm Gia Tuyết đảo mắt quan sát một lượt, cô không thấy sự xuất hiện của Bạch Doanh Thần ở đâu.

Phía ngực trái chợt đập dồn dập.
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hai người kia, cô cũng đủ biết câu trả lời là gì.

Nhưng vẫn muốn lừa dối bản thân mình, Thẩm Gia Tuyết chạy đến nắm lấy tay Trịnh Thiên:"Anh ấy đâu?"
"Lão đại...lão đại..." Trịnh Thiên ấp úng, không biết nên nói gì vào lúc này để Thẩm Gia Tuyết hiểu.
Tinh thần Thẩm Gia Tuyết sa sút tột cùng, tay chân bủn rủn không còn chút sức.

Trịnh Thiên tiếp tục nói:"Chúng tôi đã lặn ở khu vực xung quanh, tuy nhiên không thấy lão đại và Đường Hân ở đâu."
Nghe xong câu này, ngay cả Swan cũng hoàn toàn suy sụp.

Trịnh Mặc đỡ lấy cô, hạ giọng an ủi:"Cô có sao không?"
"Sao lại như vậy? Chị Hân Hân....!sao có thể?" Swan lấp bấp nói.
.....

Trời về khuya, thời tiết trở lạnh.

Đám người của Trịnh Thiên chia nhau, cứ mỗi nhóm bốn người cùng nhau ngồi trước đống lửa đang cháy để sưởi ấm.
Swan ngồi trầm tư nhìn đống củi đang cháy, tâm trạng không hề ổn chút nào.

Nhìn thấy vậy, Trịnh Mặc quay sang hỏi:"Cô rất lo cho chị cô sao?"
Nghe Trịnh Thiên hỏi vậy, Trịnh Mặc bất giác quay sang nhìn.

Biểu cảm trên khuôn mặt anh cũng không vui gì mấy, chắc có lẽ là do tác động từ Swan.
Swan khẽ thở dài:"Chị Hân Hân là người thân duy nhất của em, còn chú Đường nữa, chú ấy chỉ có mình chị ấy là con, nếu như chị ấy có mệnh hệ gì thì làm sao em ăn nói với ấy.

Với cả, chú Đường cũng đã có tuổi rồi, không biết chú ấy có chịu nổi cú sốc này không?"
Càng nghĩ, Swan càng cảm thấy bối rối và lo lắng.

Tiếng thở ngày càng nặng nhọc.

Trịnh Thiên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, để cô tựa vào lòng mình.
"Vẫn chưa có kết quả cuối mà.

Cô đừng có suy nghĩ lung tung."
Bất giác, Swan cảm thấy lạ lẫm khi trải nghiệm cảm giác này.

Phía ngực trái tim cô đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra bên ngoài.

Tuy rằng, cô rất thích mẫu người như Trịnh Thiên, nhưng sao bây giờ cô lại rất muốn đẩy anh ra? Bản thân cô không có câu trả lời.

Mà hiện tại, Swan đang rất mệt mỏi, cô không còn chút sức lực gì nữa.
"Lão đại chúng tôi trải qua rất nhiều năm tập luyện, nên có khả năng thở được dưới nước trong một khoảng thời gian khá dài.

Chuyện lần này đương nhiên không phải là lần đầu.

Cho nên, lão đại đã học được rất nhiều kinh nghiệm.

Tôi tin chắc lão đại sẽ cứu được chị cô, hai người họ sẽ an toàn."
Nghe những lời an ủi từ Trịnh Thiên, Swan an tâm hơn nhiều, cô khẽ gật đầu.

Anh nói tiếp:"Bây giờ cũng khuya rồi, cô nghỉ ngơi một lát đi."

"Cảm ơn anh." Nói rồi Swan gác đầu lên vai Trịnh Thiên, từ từ đi vào giấc ngủ.
Ở gần đó, Trịnh Mặc cầm một cái cây nhỏ trên tay, không biết khi nhìn thấy hai người đó nói chuyện, anh đã bẻ vụn nó thành bao nhiêu khúc rồi.

Cuối cùng, Trịnh Mặc cũng không chịu nổi nữa mà ném những gì còn lại vào đống lửa rồi để cho nó tự cháy rụi, cũng như mong muốn nó có thể thiêu đốt đi những tâm trạng còn sót lại trong lòng anh lúc này.
Trịnh Mặc chống tay đứng dậy, mặc kệ sương gió đi thẳng ra phía biển.
Đứng trước tảng đá lớn, hướng mặt ra ngoài biển khơi rộng lớn, cảm nhận toàn bộ cái lạnh của đất trời, Trịnh Mặc khẽ hít một hơi rồi nói:"Tại sao lúc nào người chịu thiệt cũng là tôi vậy?"
.....
Qua ngày hôm sau, trời cũng đã tạnh mưa, thời tiết cũng dịu dần.

Mặt trời nhô lên cao, mang ánh nắng ban mai phủ xuống mặt đại dương mênh mông, tạo ra những tia sáng trông vô cùng đẹp mắt.
Đường Hân mở mắt trong vòng tay của Bạch Doanh Thần, cô cảm thấy thân nhiệt của mình đã bình ổn, sức khoẻ cũng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Đường Hân ngẩng mặt lên nhìn Bạch Doanh Thần, bỗng dưng trầm tư một lúc lâu.
"Sao Bạch Doanh Thần có thể đẹp trai tới như vậy?" Đường Hân ngắm thôi vẫn chưa đủ buộc phải thốt lên thành lời.
Giọt sương của sớm mai đọng trên mi mắt chất Bạch Doanh Thần rồi từ từ nhỏ xuống bên gò má.

Đường Hân mỉm cười, vô ý đưa tay lên lau đi thì liền bị Bạch Doanh Thần nắm lấy:"Đừng nghịch, để tôi nghỉ thêm một lát."
Bạch Doanh Thần thấy cô không có chút phản ứng, anh liền mở mắt rồi cúi đầu nhìn xuống, khoé môi nhếch lên, buông lời trêu ghẹo:"Thích ngắm tôi đến thế cơ à?"
Đường Hân nghe xong thì da gà nổi hết cả lên, đưa tay đẩy mạnh Bạch Doanh Thần ra rồi đứng lên:"Ai mà muốn ngắm một kẻ lạnh lùng như anh chứ, tôi nằm trong lòng anh đau lưng muốn chết, nhưng sợ làm phiền anh nghỉ ngơi nên tôi mới cố gắng nằm yên thôi.

Anh không cảm ơn tôi thì thôi, ở đó còn trêu tôi."
Đường Hân liếc mắt rồi xoay người đi hướng khác.

Lúc này, cô mới có tầm nhìn để quan sát bao quát hết toàn bộ nơi này:"Ôi trời ơi!"
Đây là một quần đảo hoang vu, nằm tách biệt hoàn toàn với khu dân cư, nói đúng hơn đây là vùng đảo chỉ mới được tìm thấy, cho nên rất ít người biết đến.

Không gian lại rộng mênh mông, nếu cứ thế này mà không sớm nghĩ ra cách, cô và Bạch Doanh Thần nhất định sẽ chết chắc.
Quan cảnh đẹp, nhưng địa hình hiểm trở, nguy hiểm ở khắp nơi.

Nếu không chú ý sẽ chết bất cứ lúc nào.
"Đây là vùng đảo Halicate, là một quần đảo chỉ mới được tìm thấy trong những năm gần đây, ít người lui tới, muốn thoát khỏi nơi đây cũng là một vấn đề."
"Vậy còn người của anh thì sao?"
"Vấn đề ở đây đó là chúng ta không có một thiết bị gì để liên lạc được với họ."
Bị dập tắt hi vọng, Đường Hân chả còn niềm tin gì, nhưng vẫn không chịu khuất phục.

Tạm gác đi những suy nghĩ hiện tại, Đường Hân xoay lưng đi về phía cánh rừng, vỗ lên vai Bạch Doanh Thần:"Đi tìm gì ăn thôi, tôi sắp đói chết rồi."
Không để Bạch Doanh Thần phản ứng, Đường Hân nhanh chân bước về phía trước, sau đó cất tiếng vọng lại:"Bạch Doanh Thần, anh nhanh lên! Tôi sắp đói chết đến nơi rồi này!"

Bạch Doanh Thần nghe thấy lời thúc giục của Đường Hân, anh không vội vã mà thong thả đi bình thường.
...
Đường Hân đi trước Bạch Doanh Thần, cảm giác như da dụng sắp dính vào da lưng luôn rồi, bảo cô làm gì cũng được, trừ việc bắt cô nhịn đói, xin lỗi cô không có bản lĩnh.
Đường Hân ôm bụng, mặt mày nhăn nhó khó chịu.

Đảo mắt nhìn xung quanh thử xem có quả gì ăn được hay không.
Trời không phụ lòng Đường Hân.

Cây táo đỏ không được ai chăm sóc kỹ càng nhưng hoa, quả, lá đều mọc đầy đặn hiện ngay trước mắt Đường Hân.
Nhìn thấy nó, cô như nhìn thấy được một ánh sáng sau bao chuỗi này sống trong bóng tối, hứng khởi tột độ.
Không kịp để Bạch Doanh Thần ngăn cản, Đường Hân đã hái xuống một quả rồi cho vào miệng, ăn một cách ngon lành.
Bạch Doanh Thần nhanh chóng giật lấy, xem qua xem lại để chắc chắn đồ Đường Hân ăn không có vấn đề gì.
Bị giật lấy lúc ăn như vậy, Đường Hân vô cùng khó chịu, liền lên tiếng trách móc:"Anh làm gì vậy? Đó là của tôi mà, ở trên cây còn nhiều thế kia, muốn ăn tự đi mà hái, sao lại giật của tôi?"
Bạch Doanh Thần ném quả táo trả lại cho Đường Hân, sau đó đi loanh quanh:"Cô để ý một chút đi.

Không ai tính phí cô đâu.

Ở rừng núi hoang vu thế này, gặp cái gì cũng ăn được kẻo chết lúc nào không hay...!Đúng là bị đồ ăn làm cho mù mắt."
Cảm thấy Bạch Doanh Thần nói khá đúng, Đường Hân đưa quả táo ra khỏi miệng, rồi ngắm nhìn kỹ càng, sau đó cười hì hì:"Anh nói có lý, những quả táo này không sao đúng không."
"Ừm không sao?"
Bạch Doanh Thần trả lời xong, Đường Hân khẽ cười, sau đó hái một quả khác đưa cho Bạch Doanh Thần:"Này anh ăn đi.

Tôi biết trước giờ anh sống trong giàu sang, quen ăn những món sơn hào hải vị.

Nếu có táo thì cũng là táo thượng hạng, anh chưa bao giờ ăn những cái này đúng không? Tuy nhiên hiện tại chúng ta không có gì để ăn, thôi thì tạm thử đi.

Này! Ăn đi, ngọt lắm đấy!"
Bạch Doanh Thần nhìn quả táo mà Đường Hân đưa tới, chần chừ một lúc lâu rồi cầm lấy, đưa lên miệng cắn một miếng.
Đường Hân cười cười, quay người ăn nốt quả táo trên tay rồi lại ăn tiếp đến khi no thì thôi.
"Á...!Bạch Doanh Thần, cứu tôi!".