"Tôi tới rồi Bạch Doanh Thần." Đường Hân nhắm mắt càng siết chặt anh hơn.
"Anh có đợi tôi không?"
Bạch Doanh Thần nhẹ nhàng gỡ cánh tay Đường Hân ra, anh xoay người đứng dậy.
Quả thực là cô ấy, anh không nằm mơ.
Bạch Doanh Thần không nói một lời, đi đến ôm chặt cô vào lòng, cái ôm chặt đến nỗi khiến cô có phần khó thở.
Đường Hân không phản kháng mà cũng ôm anh.

Vừa nãy khi bước vào, vệ sĩ canh gác rất đông, cô biết họ sẽ không cho mình vào nên đành chọn cách leo tường để lẻn vào.
Lúc trước khi thi hành nhiệm vụ, có rất nhiều hành động phi thường nhưng cô thấy lần leo tường này là lần phí thường nhất.
Cảm xúc lúc này của Bạch Doanh Thần rất khó có thể hình dung được, dường như khi cô gái này xuất hiện, mọi muộn phiền trong lòng anh lại tan biến một cách lạ thường.
Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản!
Hay cho câu nói mạnh miệng của Bạch Doanh Thần, là một đấng nam nhi, tự tay quản thúc cả một tổ chức to lớn, luôn giữ trong đầu một suy nghĩ chính chắn và có lòng quyết đoán.

Thề không vướng vào vòng tục lụy nữ nhi, nếu không thì đến cuối cuộc đời người đàn ông sẽ không còn chí khí nữa.
Nhưng cũng chính Bạch Doanh Thần là người đã phá vỡ câu nói chắc nịch của chính mình.
Trong đầu Bạch Doanh Thần trống rỗng, không nghĩ được gì cũng không thể nghĩ gì.

Anh siết chặt lấy cô như không muốn đánh mất cô lần nào nữa.

"Thật khó để gặp anh.

Bây giờ thì được rồi."
"Chỉ cần cô muốn, dù ở bất cứ đâu tôi đều sẽ có mặt."
Câu nói tựa như một lời khẳng định chắc chắn.
Phải, một khi Bạch Doanh Thần đã hứa gì thì nhất định sẽ làm.
Đường Hân cười nhẹ, cô nói:"Bạch Doanh Thần, tôi có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với anh."
Nghe Đường Hân nói vậy, Bạch Doanh Thần từ từ buông cô ra, ánh mắt sâu lắng nhìn vào cặp ngươi đẹp đẽ kia.
"Cô nói đi."
Đường Hân siết chặt tay, tự dưng lúc này sao cô lại run đến thế, còn nhớ khi nãy trên đường đi bản thân cô mạnh dạn lắm mà, sao giờ lại như vậy?
Cô nhắm mắt, cúi mặt hít sâu một hơi, sau đó lấy hết can đảm để nói:"Bạch Doanh Thần hình như tôi thích anh rồi, rất thích."
Dưới ánh trăng vàng mờ mờ ảo ảo nấp sau những áng mây, Bạch Doanh Thần nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt to tròn đẹp như đại dương kia, thoát chốc cảm giác hạnh phúc bao choàng lấy cả tâm trí lẫn cảm xúc của anh.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy ấm áp và hạnh phúc đến thế.

Bạch Doanh Thần bước chân tới gần Đường Hân, mũi chân hai người chạm nhau, hai tay anh từ từ nâng khuôn mặt cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy.
Đường Hân hơi run run, cô đã nói cái gì vậy? Thật là xấu hổ quá đi.

Đã lâu vậy rồi mà Bạch Doanh Thần vẫn chưa đáp lại, có phải anh có ý định từ chối cô không, hay Bạch Doanh Thần không thích?
Rất nhiều câu hỏi dần dần xâm chiếm lấy tâm trí của Đường Hân, cô sợ rằng Bạch Doanh Thần sẽ từ chối mình, sợ rằng khi nói ra những lời đó anh sẽ ghét và không thèm nhìn mặt mình nữa.

Bởi vì như lúc đầu người ta cũng đã nói Bạch Doanh Thần không gần nữ sắc cũng rất ghét phụ nữ thích thân thiết với anh ta.

Nhưng cô không thể nào giấu cảm xúc của mình nữa, không ngờ rằng sự nhẫn nại của cô có thể đi đến mức này.
"Bạch Doanh Thần..."
Câu nói phía sau của Đường Hân đột ngột bị Bạch Doanh Thần nuốt chửng, anh ôm lấy eo.

cô, hôn cô cuồng nhiệt như một cách chiếm hữu, anh muốn đôi môi này là của anh, đôi mắt xanh biếc kia là của anh, cái eo nhỏ này là của anh, tất cả về Đường Hân phải là của anh.
Đường Hân không phải dạng người dễ dãi nhưng hôm nay, cô hoàn toàn phá lệ vì một người đàn ông.
Đường Hân nhắm mắt, dần dần chìm vào trong ái tình, nước mắt Đường Hân rơi, Bạch Doanh Thần doạ cô đến phát khóc luôn rồi.
....
Ngồi trên ghế, Bạch Doanh Thần ôm lấy Đường Hân.
Trên trời chỉ có vài ngôi sao nhỏ nhoi, trông không mấy hoa mỹ, nhưng khi cùng người mình thích trải nghiệm dù có tàn tệ tới mức nào thì trong mắt họ cũng là một vẻ đẹp "Bách bàn nan miêu".
Trong không gian yên tĩnh, Bạch Doanh Thần khẽ cất tiếng:"Có mệt lắm không?"
Đường Hân thu mắt lại, khẽ lắc đầu:"Không, tôi ổn."
"Đường Hân, cô thực sự không sợ chết sao?"
"Có gì phải sợ chứ? Đôi khi nỗi sợ mất một người quan trọng còn kinh khủng hơn nỗi sợ của cái chết.


Tôi sợ mất anh, rất sợ." Đường Hân dũi dũi đầu trong lòng Bạch Doanh Thần như một chú mèo con đang nũng nịu.
"Nhưng tôi sợ mất cô hơn."
Bỗng dưng, trong đầu Đường Hân loé lên một câu hỏi nghe có vẻ thú vị.

Cô ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt điển trai của Bạch Doanh Thần:"Anh thích tôi từ khi nào vậy?"
"Tôi cũng không biết nữa."
Câu trả lời của Bạch Doanh Thần làm tụt hết cảm xúc của Đường Hân, cô bĩu môi rồi quay hướng khác, chần chừ một lúc rồi lên tiếng:"Anh thì không biết nhưng còn tôi thì thích anh rất lâu rồi."
Bạch Doanh Thần đưa hai tay chắn ngang vai cô, bao trọn cô trong lòng mình.
Ánh mắt của Bạch Doanh Thần lúc này rất thỏa mãn, dường như đâu đó còn biểu thị ý cười.
Anh đưa tay lên quẹt nhẹ khoé mũi của Đường Hân, động tác này do với những lần động chạm khi trước không đáng kể là mấy, nhưng cô lại cảm thấy rùng mình và có chút không quen, có lẽ đây là cảm giác e thẹn của những cặp đôi ngoài kia sao?
"Rất lâu là từ lúc nào?" Bạch Doanh Thần nheo mắt.
Giọng nói Đường Hân dần dần ngắt quãng, cô đảo mắt đi hướng khác để né tránh sự dò xét của Bạch Doanh Thần:"Từ lúc trở về Trung Quốc, tôi đã không quên được anh."
Bạch Doanh Thần mỉm cười ôn nhu.
Đường Hân hơi kinh ngạc với sự việc diễn ra trước mắt mình.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười dịu dàng kể từ khi cô gặp Bạch Doanh Thần tới giờ.
Quả thực là rất đẹp, làn da anh ấy trắng mịn không chút tì vết, đôi khi cô còn thấy ganh tị.

Thoáng chốc, Đường Hân lại bị cuốn vào vòng xoáy ái tình, cô mê mẩn trước vẻ đẹp của Bạch Doanh Thần, một vẻ đẹp độc đoán và quyến rũ, thảo nào nhiều người con gái lại thích anh tới như vậy.
Sự ngây ngốc của Đường Hân làm Bạch Doanh Thần ngoài mặt thì tò mò, trong lòng sinh hứng thú.
Anh dùng ngón tay trỏ quẹt nhẹ khoé mũi của Đường Hân, giúp cô thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu.
"Cô đang nghĩ gì vậy?"
"Ờ...!tôi...!tôi không có." Đường Hân thu ánh mắt thâm tình của mình lại, hai tay bấu víu nhau.

Tự dưng Đường Hân lại thấy mình thiếu muối, trước mặt Bạch Doanh Thần cô là một cô gái giảo hoạt, miệng lưỡi sắt bén, nhưng ngay lúc này miệng cô như bị dán keo, không nói được câu nào.
Bạch Doanh Thần hơi nhíu mày, sau đó thì ngồi ngay ngắn lại.

Đường Hân thấy thế cũng an tâm được vài phần, cô thở phù một hơi, thư thả tựa lưng vào ghế đá.
"Đường Hân, chúng ta hẹn hò đi."
"Hả?" Nghe giọng nói ấm áp của Bạch Doanh Thần, Đường Hân như người mất hồn, cô hỏi lại anh như không nghe rõ, tại bỗng chốc ù đi, có khi nào là cô nghe nhầm không?
"Anh nói gì cơ?"
Bạch Doanh Thần nhìn cô:"Chúng ta hẹn hò đi, quen nhau như những cặp đôi bình thường, được không?"
Bây giờ thì cô nghe rõ rồi, Đường Hân mỉm cười gật đầu nguyện ý.
Lúc bấy giờ, Thẩm Gia Tuyết tỉnh lại trong trạng thái mê man, nhưng cô không muốn nằm như vậy nữa.
Thế là Thẩm Gia Tuyết ngồi dậy, gỡ kim tim truyền nước ra, sau đó bước xuống giường, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô hiện tại là một người đàn ông có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời cô.
Thẩm Gia Tuyết vịnh tay vào vách tường, cố gắng đẩy người đi qua chỗ ban công.
Ban công ở phòng của Thẩm Gia Tuyết đối diện với hướng Đông nên mỗi chiều về, không khí rất mát mẻ, ban đêm lại càng dễ chịu hơn.

Cô đứng ở đó như trời trồng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt mình.
Phía dưới hoa viên, Bạch Doanh Thần và Đường Hân đang ôm nhau một cách thân thiết, cô biết cô không còn cơ hội nữa.
Bản thân mình đã bỏ cuộc nhưng tại sao tâm trạng của cô lúc này lại tệ tới như vậy.
Thẩm Gia Tuyết khụy một chân xuống sau đó ngồi bệch xuống sàn lạnh ngắt.
"Tại sao?" Thẩm Gia Tuyết muốn khóc thật lớn nhưng cô không thể.

Hai tay cô bịt chặt miệng, nước mắt cứ vậy mà tuôn trào.
Bạch Doanh Thần giờ không còn là của cô nữa rồi!
Tất cả những cử chỉ, hành động, cảm xúc của Bạch Doanh Thần trước đây đối với cô lại khiến cô ảo tưởng nặng tới vậy.

Nếu như anh nói với cô sớm hơn, có lẽ cô sẽ không phải đau đớn thế này.
....
Qua ngày hôm sau, Bạch Doanh Thần đưa Đường Hân và Swan đến Bạch gia.

Điều này khiến rất nhiều người bất ngờ nhưng cũng không ai từ chối, thậm chí còn vui vẻ hoan nghênh sự xuất hiện của hai người.
Kèm vào đó, sự xuất hiện của Đường Hân dường như lấn át đi sự tồn tại của Thẩm Gia Tuyết.

Cô tỉnh lại như một kì tích nhưng không một ai quan tâm, trừ Vương Nguyên.
"Con là Đường Hân sao?" Lục Mạn Nhu vừa vui vẻ cười nói, vừa dìu Đường Hân ngồi xuống cạnh mình.
Sự động chạm thân thiết như này Đường Hân có chút không quen nhưng lại thất rất vui và hạnh phúc.

Cô mỉm cười gật đầu:"Vâng, con là Đường Hân."
"Bác có nghe A Thần kể rất nhiều về con, nhưng bây giờ bác mới được gặp con, đúng là không như những gì nó nói."
"Anh ấy nói gì không đúng về con sao?"
Lục Mạn Nhu phì cười:"Không phải, A Thần nói con rất xinh đẹp, nhưng cách nó miêu tả con không bằng cách nhìn của bác."
Đường Hân hiểu ra liền cười cười.
...
Đứng chứng kiến mọi việc, Thẩm Gia Tuyết hai tay run run nắm chặt lấy tà váy, sau đó bần thần quay đi.
Đến giờ cô không có gì để cô nuối tiếc nữa..