Vừa dứt câu, hơn mười đôi mắt hoàn toàn rơi vào trên người Khương Tuyết Nhu, nhất là những cô gái còn nhìn cô với ánh mắt đầy ghen tỵ, hâm mộ.

Cô không còn lời nào để nói, mới như thế đã đi trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy mà không biết xấu hổ còn nói cô.

Cô tức giận nói: “Ai là vợ của anh, anh đừng có kêu bậy bạ, tôi căn bản là không quen biết anh.”

“Vợ, có chuyện gì thì về nhà hãy ồn ào không được sao? Sao lại phải ở bên ngoài gây sự như vậy chứ?” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, từ trong túi móc ra một tờ giấy đỏ: “Thật may là hôm nay anh ra ngoài có đem theo giấy đăng ký kết hôn.” Anh nói xong liền mở ra cho mọi người nhìn.

Một ông già gần đó lên tiếng: “Thật là vợ cậu rồi, cô gái à, cô cũng diễn quá mức thật rồi đó, làm chúng ta suýt chút nữa thì bị cô lừa”

Tài xế cũng cả giận: “Nhanh lên một chút tới giúp chồng cô trả tiền đi, trên xe buýt không phải là chỗ cho các cô cậu làm loạn đâu.”


Có nữ sinh khó chịu, bực dọc lên tiếng: “Có một người chồng đẹp trai như vậy mà không muốn, đúng là có phúc không biết hưởng, đúng là ngu ngốc.”

Khương Tuyết Nhu: “…”

Cô muốn điên lên, Hoắc Anh Tuấn anh có phải là bị bệnh hay không, đi ra khỏi cửa còn lại đem theo giấy đăng ký kết hôn làm gì?

Đang lúc mọi người lên tiếng chỉ trích, cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt trả tiền cho Hoắc Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn lại ôm eo cô, thì thầm vào bên tai, dùng giọng tràn đầy sự ngọt ngào nói: “Vợ à, cảm ơn em.”

Hơi thở của anh phà lên tại trái của cô, dưới con mắt của mọi người, làm cho cô mặt đỏ tới tận mang tai.

Chỉ có thể vô lực mà trợn mắt nhìn anh một cái, ánh mắt vừa rồi: “Cút.”

Hoắc Anh Tuấn xem như không thấy đi theo cô đến ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Khương Tuyết Nhu không để ý đến anh, cúi đầu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lương Duy Phong:

“Tổng giám đốc Lương, tôi xin lỗi, tôi hôm nay bà dì của tôi tới rồi, nên xin phép về trước.”

Hoắc Anh Tuấn liếc mắt một cái, tâm tình có chút khó chịu.

Cô thậm chí không đổi tên Zalo, còn ngay trước mặt anh gửi tin nhắn cho Lương Duy Phong, đúng là không xem anh ra gì.


“Cô từ lúc nào mà có bà dì? Cô còn cùng người của nhà họ Khương liên lạc sao?”

Khương Tuyết Nhu ngẩn người ra kịp phản ứng khóe miệng hung hăng vừa nhéo anh: “Anh trai, bà dì ở đây là ngày đến tháng của con gái.”

“…”

Luôn luôn tự nhận mình có nhiều kiến thức, Hoắc Anh Tuấn mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Vì nói láo mà cô cũng nghĩ ra trăm phương ngàn kế nhỉ.”

“Anh không biết xấu hổ mà còn nói.” Khương Tuyết Nhu tức giận nói: “Anh rốt cuộc muốn đi cùng với tôi đến khi nào, tôi còn phải đi làm.”

“Tôi đói, tôi chưa ăn cơm.” Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt cảm giác vô cùng đói bụng.

“Liên quan gì đến tôi, anh có chết đói thì cũng không liên quan đến tôi.” Còn muốn để cho tôi làm trâu làm ngựa cho anh à, đúng là nằm mơ chưa tỉnh ngủ.

Người phụ nữ với khuôn mặt nhỏ nhắn dùng lời nói lạnh nhạt tuyệt tình khiến cho Hoắc Anh Tuấn tức giận, đồng thời tâm tình cũng phức tạp, quả thực không hiểu tại sao phụ nữ nói thay đổi là thay đổi liền như vậy.

“Nếu như cô không đút cho tôi ăn no, thì tôi sẽ cùng đi theo cô đến công ty.”

Khương Tuyết Nhu như muốn ói, đút ăn?

Anh trai, anh là chó hay mèo sao.

Nhưng mà nói thật, cô vừa rồi cũng chưa có ăn cơm, bây giờ bụng cũng có chút đói.


Ánh mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, đáy mắt thoáng qua suy nghĩ gian trá, đột nhiên có chủ ý.

“Để cho tôi nấu cơm cho anh ăn là không thể nào, chúng ta đổi ra ngoài ăn cơm tiệm, quán thì để cho tôi chọn, nếu quyết.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn cô một cái, không biết làm sao cho phải, theo bản năng chỉ muốn ở cùng với cô một hồi lâu: “Được.”

Mười phút sau, hai người đứng trước của một tiệm lẩu cá cay.

Hoắc Anh Tuấn chần chừ bước chân dừng lại, cau mày nhìn cô, cô là cố ý, biết rõ dạ dày anh không tốt, không thích ăn cay.

Khương Tuyết Nhu làm như không nhìn thấy, đi thẳng vào.

Mấy ngày nay vì nấu cơm cho anh, | cô rất lâu rồi cũng không ăn được món | cô thích nhất, lẩu cá cay.

- ----------------------