Chương 1245

Lục Thiên Bảo đứng dậy: “Hơn nữa đừng để hai đứa bé tiếp xúc với anh ta, mặt khác em nghi ngờ Lương Duy Phong không chỉ có một người phụ nữ, chị nhìn video cũng biết anh ta rất điên cuồng, kinh nghiệm phong phú, không thể chỉ có một mình Điền Tự Nhiên.”

Lục Thiên Bảo rời đi không bao lâu.

Lương Duy Phong gọi điện thoại tới: “Tuyết Nhu, hôm nay anh tan làm rất sớm, chúng ta đi đón Hiểu Lãnh và Hiểu Khê đi, lâu rồi anh không ở chung với bọn nhỏ, sau khi chúng ta ăn cơm xong thì sẽ đưa bọn nhỏ đến khu vui chơi.”

Khương Tuyết Nhu cảm thấy rùng mình.

Anh ta vừa quan hệ với Điền Tự Nhiên xong thì đi qua lấy lòng mình, người này quá dối trá: “Sợ là hôm nay không được, Hoắc Anh Tuấn đã đưa con về nhà họ Hoắc.”

“Tuyết Nhu, em muốn hai đứa bé trở về Nhà họ Hoắc à.” Lương Duy Phong có hơi thất vọng nói: “Nhưng vì sao chứ, Hoắc Anh Tuấn không làm gì cho bọn nhỏ cả.”

“Bọn nhỏ muốn đi, em cũng không thể ngăn cản.” Khương Tuyết Nhu cố ý thở dài.

“Vậy chúng ta đi xem phim đi.” Lương Duy Phong lại nhiệt tình nói, có lẽ hôm nay Khương Tuyết Nhu chủ động đưa trà sữa tới, làm cho anh ta nghĩ cô muốn bắt đầu lại cuộc hôn nhân này.

“Được.”

Khương Tuyết Nhu đồng ý.

Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con.

Bên kia, Lương Duy Phong cúp điện thoại xong thì nở nụ cười tàn nhẫn một lát sau, anh ta gọi cho người khác: “Hôm nay Hoắc Anh Tuấn đón hai đứa bé về nhà, dạy dỗ anh ta một chút.”

Sự cố thang máy lần trước không giết chết được anh là mạng của anh lớn.

Nếu đã như vậy thì làm cho Hoắc Anh Tuấn mất đi thứ quan trọng nhất, muốn giết chết anh thì phải đâm vào trái tim anh trước, để xem sau này anh còn dám trêu chọc Khương Tuyết Nhu nữa hay không.

Đây là cái giá phải trả.

Còn anh ta lấy lòng hai đứa bé kia nhiều năm như vậy, cuối cùng không bằng người cha ruột Hoắc Anh Tuấn, đừng trách anh ta không khách sáo.

. . .

Năm giờ chiều.

Hoắc Anh Tuấn đón hai đứa bé về nhà họ Hoắc.

Trên đường về, Hiểu Khê nhìn thấy tiệm bánh gato nên ồn ào muốn ăn.

“Cha cặn bã, cha cặn bã, con muốn ăn bánh gato nấm, cửa hàng kia ăn rất ngon, trước kia mẹ đã mua cho con ăn.”

“Không được, chỗ này không thể dừng xe.” Hoắc Anh Tuấn nhức đầu nói.

“Con không biết, con muốn ăn.” Hiểu Khê bĩu môi muốn khóc lên.

Hoắc Anh Tuấn không có cách nào khác, đành phải tạm thời dừng ở ven đường.

Lúc anh xuống xe thì dặn dò: “Chỗ này không thể dừng quá lâu, ba không tiện đưa các con xuống, các con ngoan ngoãn ở trong xe, ba mua xong sẽ ra ngay, Hiểu Lãnh, con trông chừng Hiểu Khê.”

“Ừm.” Hiểu Lãnh gật đầu.

Hoắc Anh Tuấn xuống xe, anh vừa đi vào tiệm bánh thì điện thoại đột nhiên rung lên, Chiến Thành truyền tin báo khẩn cấp: Hai đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm.

Cả người Hoắc Anh Tuấn bao phủ nỗi sợ hãi.