Chương 1246

Anh vội vàng lao ra mở cửa xe

“Cha cặn bã, bánh gato đâu. . . .”

Hiểu Khê còn đang hỏi thì Hoắc Anh Tuấn chú ý tới một chiếc xe phía sau nhanh chóng lao về phía xe của anh, chẳng những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc.

Anh nhanh chóng kéo bọn nhỏ ra, hai đứa bé sợ hãi, sau đó xe của anh bị tông mạnh.

Mặc dù xe của anh có chất lượng rất tốt cũng bị tông đến xoay mấy vòng, sau đó đụng vào hàng rào, hoàn toàn biến dạng.

Bọn nhỏ bị dọa sợ, Hiểu Khê gào khóc lên, Hiểu Lãnh luôn bình tĩnh nhưng lúc này khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch.

Cậu biết nếu vừa rồi Hoắc Anh Tuấn không kéo bọn họ ra thì cậu và Hiểu Khê chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm giống như đuôi xe.

Hoắc Anh Tuấn vội vàng ôm con vào tiệm bánh gato.

Người gây tai nạn nhìn thấy tình hình không ổn thì lập tức bỏ xe lại chạy trốn.

Hoắc Anh Tuấn không đuổi theo bởi vì anh phải bảo vệ con, hơn nữa ở trước mặt nhiều người lại có máy giám sát, cảnh sát sẽ nhanh chóng bắt được thôi.

Có người báo cảnh sát, cảnh sát chạy tới, sau đó lấy lời khai của Hoắc Anh Tuấn, Hiểu Khê ở bên cạnh vừa khóc vừa gọi cho Khương Tuyết Nhu.

“Mẹ, mẹ, hu hu hu. . . .”

Khương Tuyết Nhu nghe thấy tiếng khóc của cô bé thì giật mình: “Bé cưng, con sao vậy?”

“Mẹ, rất đáng sợ, vừa rồi có một chiếc xe đụng vào, con và Hiểu Lãnh suýt nữa là chết rồi, may là cha cặn bã đã kéo bọn con ra ngoài.” Hiểu Khê không ngừng thút thít.

Khương Tuyết Nhu khiếp sợ: “Các con đang ở đâu, mẹ lập tức tới ngay, con nói cha nghe điện thoại.”

“cha cặn bã đang nói chuyện với cảnh sát, lúc trước mẹ mua bánh gato cho con ở đây.” Hiểu Khê càng nói càng khóc, trong lòng Khương Tuyết Nhu nóng như lửa đốt.

“Bé cưng đừng sợ, mẹ lập tức đến đó.”

Sau khi cô cúp máy, Lương Duy Phong không thay đổi sắc mặt cầm tay lái: “Mấy người Hiểu Khê xảy ra chuyện sao, ở đâu, chúng ta lập tức đến đó.”

“Ừm.” Đầu óc Khương Tuyết Nhu rất loạn, nói địa chỉ cho anh ta.

Lương Duy Phong nhanh chóng lái xe đi, nhưng con đường xảy ra tai nạn đã bị chặn, xe không vào được, Khương Tuyết Nhu tháo dây an toàn: “Em tự qua đó là được.”

Cô nói xong cũng không đợi Lương Duy Phong trả lời, nhanh chóng xuống xe rời đi.

Lương Duy Phong đánh vào tay lái, nhanh chóng gọi điện thoại: “Đồ ngu, tại sao lại thất bại.”

“Hoắc Anh Tuấn cầm bánh ngọt đi ra cửa hàng, sau đó ôm đứa bé ra ngoài.” Người kia nói: “Có lẽ anh ta nhìn thấy xe lao tới.”

“Đồ ngu còn nói nhiều: “ Lương Duy Phong chửi ầm lên: “Có xử lý sạch sẽ dấu vết hay không.”

“Anh yên tâm, không có vấn đề gì.”

Lương Duy Phong vẫn cảm thấy bực bội, lại lãng phí một cơ hội vô ích, sao Hoắc Anh Tuấn lại có mạng lớn như thế.