Chương 1252

Trong sở cảnh sát.

Hai người gặp tài xế đã gây ra chuyện đã bị cảnh sát bắt vào đây, ông ta họ Triệu, sáu mươi tuổi.

Tài xế Triệu thấy bọn họ thì quỳ gối dập đầu xin lỗi: “Tôi không cố ý, tôi không cẩn thận đạp nhầm chân ga, tôi cũng không bồi thường nổi, ngồi tù đến chết cũng không sao.”

Dáng vẻ nhận lỗi làm cho Khương Tuyết Nhu nổi giận.

Hoắc Anh Tuấn nhìn ông ta từ trên xuống: “Ông không cẩn thận hay là ông nhận tiền của người ta thì trong lòng ông biết rõ nhất.”

Tài xế Triệu mờ mịt: “Tôi không hiểu cậu nói gì cả, tôi không nhận tiền của ai cả.”

“Tôi nghi ngờ ông cố ý giết tôi.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng mở miệng: “Chẳng qua con của ông là một tên lưu manh, một tháng trước cậu ta đột nhiên đến Mỹ, còn có xe và nhà ở đó.”

“Nó đã tự kiếm tiền mới có được.” Tài xế Triệu nổi giận giải thích.

Cảnh sát Ngô phụ trách vụ án này cho người khác đưa tài xế đi, sau đó anh ta nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn: “Hoắc tổng, vừa rồi anh nói là thật à?”

“Thật ngại quá, cảnh sát Ngô, sau khi chuyện này xảy ra thì tôi đã dùng công nghệ điều tra tình hình gia đình của người lái xe, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ nói: “Anh cũng biết thân phận của tôi, trước kia tôi đắc tội không ít người, nhưng lần này bọn họ muốn hại con của tôi làm cho tôi rất tức giận.”

“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra lần nữa.”

Cảnh sát Ngô nghiêm túc gật đầu, nếu người kia thật sự có ý định hại trẻ con thì bọn họ tuyệt đối không cho phép loại tội phạm này tồn tại.

. . .

Hai người đi ra sở cảnh sát, Khương Tuyết Nhu vẫn trầm mặc, Hoắc Anh Tuấn sợ cô tức giận nên giải thích: “Anh xin lỗi, Tuyết Nhu, anh không thể đưa tin nhắn của Chiến Thành cho cảnh sát xem được, sẽ rút dây động rừng, hiện tại nhà họ Sở rất mạnh, nếu không đủ chứng cứ thì không thể quật ngã bọn họ, Chiến Thành không thể bị lộ, nếu không thì Hoắc Phong Lang sẽ chết vô ích.”

“Tôi hiểu, tôi không ngốc như anh nghĩ đâu.” Khương Tuyết Nhu bực bội nói: “Cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra, đoán chừng cũng sẽ không có kết quả gì.”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Chuyện đó cũng chưa chắc, cho dù không bắt được kẻ đứng sau nhưng cũng sẽ cắn bọn họ một cái, em nghĩ xem Lương Duy Phong dùng sát thủ của nhà họ Sở, cuối cùng cảnh sát điều tra thì chắc chắn sẽ phát hiện ra Sở Minh Khôi, Sở Minh Khôi không dưng phải gánh rắc rối cho anh ta, em nói Sở Minh Khôi có tức giận hay không?”

Khương Tuyết Nhu khẽ giật mình, nhìn anh một cái: “Anh cũng không quá ngu ngốc.”

“. . .”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn không khỏi đen lại, sao anh có thể không biết cô đang châm chọc trước kia Nhạc Hạ Thu đã lừa anh chứ, anh chỉ cho phép cô nói lời này, nếu là người khác thì anh sẽ sớm đánh chết rồi: “Tuyết Nhu, hiện tại anh không giống như trước kia. . . .”

“Tôi nghe nói Nhạc Hạ Thu tìm Stevens làm luật sư, ngày mai các anh mở phiên toà đúng không?” Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên đổi đề tài.

“Tuyết Nhu, em vẫn quan tâm đến chuyện của anh à.” Hoắc Anh Tuấn cười mập mờ.

Khương Tuyết Nhu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng thế, dù sao lúc chúng ta ly hôn thì anh không cho tôi một đồng nào, anh và Nhạc Hạ Thu chia tay lại cho cô ta ba trăm nghìn tỷ.”