Chương 1253

Hoắc Anh Tuấn: “. . .”

Cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là cầm đá đập vào chân mình.

“Tuyết Nhu, anh sai rồi, anh thắng kiện thì sẽ đưa ba trăm nghìn tỷ đó cho em, của anh cũng cho em, nếu em còn chưa hết giận thì mỗi ngày anh sẽ quỳ sầu riêng.” Hoắc Anh Tuấn ho nhẹ một tiếng, giơ tay thề: “Nếu em vẫn tức giận thì hiện tại anh quỳ cho em xem.”

Hiện tại?

Khương Tuyết Nhu im lặng nhìn người đến người đi ở cổng sở cảnh sát, anh quỳ xuống thì ngày mai sẽ được lên trang đầu mất.

“Hoắc Anh Tuấn, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của anh lúc trước đâu rồi?”

“Em đã bẻ gãy rồi.” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô: “Vì em, anh có thể không cần mặt mũi và danh dự.”

Khương Tuyết Nhu xoa trán, anh làm phiền cô một hồi làm cho cô quên nói chuyện chính.

Cô quay người đi, Hoắc Anh Tuấn lập tức cun cút chân chó mở cửa ghế lái phụ cho cô.

“Tuyết Nhu. . . .”

Xe của Lương Duy Phong bỗng nhiên dừng ở trước mặt hai người, anh ta mặc tây trang màu đen, quần áo gọn gàng đi xuống, ánh mắt dịu dàng: “Anh đoán em sẽ đến sở cảnh sát, mọi chuyện đã được giải quyết chưa?”

Hoắc Anh Tuấn trầm mặt xuống, không che giấu sự lạnh lẽo, anh đang định mở miệng thì Khương Tuyết Nhu đầy áy náy nói: “Đã giải quyết rồi, em xin lỗi, vừa rồi em lo lắng cho Hiểu Lãnh và Hiểu Khê nên quên liên lạc với anh. . . .”

“Không sao, anh có thể hiểu được, chỉ cần bọn nhỏ không sao thì tốt, nếu mọi chuyện đã giải quyết xong thì chúng ta về nhà thôi.” Lương Duy Phong đưa tay nắm lấy tay Khương Tuyết Nhu.

Hoắc Anh Tuấn nắm lấy cổ tay anh ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Duy Phong: “Cô ấy sẽ không quay về, bọn nhỏ sợ hãi, cô ấy phải đến chỗ tôi.”

Lương Duy Phong cũng lạnh lùng đối mặt với Hoắc Anh Tuấn: “Thật ngại quá, cô ấy là vợ của tôi, phải quay về với tôi, nhà của tôi mới là nhà của cô ấy.”

“Hoắc Anh Tuấn, anh buông tay đi, Duy Phong nói không sai, nhà của anh ta mới là nhà của tôi, tôi phải trở về rồi, anh dỗ dành bọn nhỏ cho tốt.” Khương Tuyết Nhu mở miệng cắt ngang.

Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc, ánh mắt phức tạp, thất vọng nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng bình tĩnh.

Rốt cuộc cô . . Muốn làm gì, cô có biết mình đang nói gì không.

Vừa rồi anh nói với cô, Lương Duy Phong có thể là hung thủ hại bọn nhỏ.

Cô cũng tin tưởng, nhưng vẫn đứng về phía Lương Duy Phong.

Trong lòng anh không hiểu cô đang suy nghĩ cái gì.

“Đi thôi.” Khương Tuyết Nhu không nhìn ánh mắt khổ sở của Hoắc Anh Tuấn mà lên xe Lương Duy Phong.

Lương Duy Phong cong môi, ga lăng mở cửa xe và đeo dây an toàn cho cô.

Dáng vẻ kia giống như một đôi vợ chồng ngọt ngào.

Hoắc Anh Tuấn tức giận đấm vào xe.

Lương Duy Phong nhanh chóng lái xe đi.

Trên xe, Lương Duy Phong nắm chặt tay Khương Tuyết Nhu: “Tuyết Nhu, anh rất vui, anh còn tưởng rằng đêm nay em sẽ ở bên cạnh Hiểu Lãnh và Hiểu Khê.”

“Em muốn đi, nhưng bọn nhỏ đã có người cha là Hoắc Anh Tuấn rồi, anh ấy cũng nên có trách nhiệm.”