“Ừ, là Lạc Hồng Giang.” Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn cô “Miệng của người chết là khép chặt nhất, cô hiểu rồi đấy.”

Khương Tuyết Nhu rùng mình, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ, Lạc Hồng Giang này thật là không còn chút nhân tính, dù thế nào cô cũng là em họ của anh ta. “Cái đó … Anh có thể thay đổi điều kiện chút không?” Sau khi bình tĩnh lại, Khương Tuyết Nhu ngập ngừng nói.

Cô ấy thực sự không muốn làm người bảo mẫu cho anh nữa, thỏa thuận này còn không có giới hạn thời gian nữa chứ, quá là đau khổ. “Được.” Hoắc Anh Tuấn cười: “Vậy thì theo giá thị trường, tối thiểu vụ kiện của tôi không dưới hai mươi tỷ đồng, vụ kiện của cô cũng không dễ dàng. Nhận vụ của cô, tôi có thể xúc phạm đến các thế lực lớn ở Thanh Đồng. Với cô, tôi sẽ giảm giá hai mươi phần trăm chỉ còn mười bốn tỷ đồng”. “Mười bốn tỷ đồng?” Khương Tuyết Nhu ngẩn ra: “Sao anh không cướp tiền luôn đi.” “Cô là người có phúc mà không biết. Ngoài cô có biết bao nhiêu người đang đổ xô mời gọi tôi. Mức giá còn cao hơn như thế nữa kìa.” Hoắc Anh Tuấn đứng lên: “Không muốn thì thôi, thời gian của tôi có hạn.

Nói xong anh bước ra cửa, điều khiến anh khó chịu là người phụ nữ này không ngăn cản.


Đồ ngốc này, anh đã cho cô cơ hội ở bên cạnh anh, cũng không biết trân trọng.

Được rồi, anh sẽ chờ cô đi cầu cạnh anh.

Anh đóng sầm cửa lại và bỏ đi.

Hai mươi phút sau, Lâm Minh Kiều quay lại.

Hỏi chuyện một hồi, liền rối rắm tổng kết: “Tớ nghĩ chắc trong lòng anh ta có cậu rồi, còn không thì sao lại đưa ra những quy định đó, cấm cậu đi hẹn hò với đàn ông khác. Anh ta ghen rồi.”

Khương Tuyết Nhu tim lỡ một nhịp, “Tớ không tin. Chắc anh ta muốn trói tớ với anh ta như một người bảo mẫu miễn phí. Tớ thực sự không muốn làm như vậy. Trước đây tớ cảm thấy rất không hạnh phúc khi sống với anh ấy.” “Được rồi, nhưng tớ đoán anh ta thực sự là người duy nhất có thể giúp cậu vào lúc này.”

Ngay sau khi Lâm Minh Kiều nói xong, điện thoại của Khương Tuyết Nhu đổ chuông, là Lương Duy Phong.


Sau khi cô ấy kết nối, Lương Duy Phong nói rằng anh ta sẽ đến bệnh viện để thăm nhưng cô ấy từ chối.

Sau đó, Lục Thanh Minh cũng gọi, nhưng cô không trả lời.

Ngay sau đó, lệnh triệu tập của gia đình họ Chu đã được chuyển đến cho cô, và vụ kiện của cô chuẩn bị bị đưa ra tòa vào tuần sau.

Sau khi xuất viện, cô bận rộn đi tìm luật sư khắp nơi, nhưng không có luật sư nào dám đứng ra nhận vụ án. “Cô Khương, tôi sẽ thành thật với cô, kẻ nào dám nhận vụ của cô là chống lại nhà họ Chu” “Cô Nhu, cầu xin tôi cũng không có ích lợi gì, nếu là nhà họ Chu thì tôi không thể thắng được.”

Thấy ngày đến gần, Khương Tuyết Nhu mất ngủ cả đêm vội vàng.

Cuối cùng, cô không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Hoắc Anh Tuấn.

Nhưng chính trợ lý của anh nghe: “Cô Khương, luật sư Hoắc của chúng tôi đang bận. Cô có thể nói cho tôi biết nếu cô có việc gì cần.” “Lần trước luật sư nói giúp tôi kiện, tôi sẽ đồng ý ký hợp đồng đó…

Anh ta cười nói: “Xin lỗi, đã quá muộn”


Khương Tuyết Nhu: “…”

Anh ta nói: “Cô Khương, mỗi phút mỗi giây của luật sư chúng tôi đều rất quý giá. Một số cơ hội sẽ không đợi cô mãi đâu.”

Anh ta cúp máy ngay sau khi nói.

Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn vẫn đang nghe ở đây, lập tức nhấp một ngụm cà phê, động tác rất thoải mái, bình tĩnh. Anh ta khóe miệng giật giật, trầm giọng nói: “Hoắc Anh Tuấn, tôi đã làm những gì anh đã nói, tôi tin tưởng vợ anh sẽ sớm tới tìm anh.”

- ----------------------