Hoắc Anh Tuấn nói “Ừm”, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhõm. “Vụ án cháy khách sạn đó, hồ sơ chuẩn bị thế nào rồi?” “Mọi thứ đã sẵn sàng” Ngôn Minh Hạo không biết thế nào, rõ ràng sớm đã chuẩn bị tài liệu xong mà còn làm bộ. Sếp, anh có biết như vậy thì không theo đuổi được vợ đầu không?

Phía bên kia, Khương Tuyết Nhu bị cúp điện thoại, trái tim trở nên lạnh lẽo.

Cô rất muốn uống thuốc hối hận, sao ngày đó cô không cắn răng chịu đựng cho qua chuyện.


Làm bảo mẫu cho Hoắc Anh Tuấn chắc chắn còn hơn chết trong tù. “Được rồi, mặc cái này vào và đi cầu xin giúp đỡ nhanh đi.” Lâm Minh Kiều trực tiếp ném chiếc váy hoa màu trắng mới mua cho cô.

Khương Tuyết Nhu mở ra xem, hóa ra là một chiếc có đường viền cổ chữ V sâu: “Mùa đông mà cậu bảo tớ ăn mặc như thế này để quyến rũ anh ta à? Anh ta ghét tớ, đó nha? Tớ sẽ bị anh ta chế cười chết mất.” “Nếu anh ta sẵn sàng để cậu làm ẩm giường cho anh ta, điều đó có nghĩa là anh ta vẫn còn suy nghĩ về chuyện kia. Cậu có thể thử chút, biết đâu ngựa chết lại thành ngựa sống.” Lâm Minh Kiều không hiểu cô ấy sao lại bị anh quay như quay để như thế này: “Đây là địa chỉ văn phòng luật sư của anh ta. Tớ đã hỏi Hạ Văn Trì.”

Khương Tuyết Nhu nhìn địa chỉ trong tay, hít sâu một hơi.

Vận mệnh nằm trong tay cô ấy, cô ấy phải cố gắng. Nhưng trước khi đi, cô ấy đã nấu một món mà anh thích, đóng gói trong hộp cơm hộp rồi lái xe đến công ty luật của anh ấy.

Đây là lần đầu tiên cô đến chỗ làm của anh, sau khi đi vào, cô nói cho lễ tân nghe lai lịch của mình.

Sau khi lễ tân gọi một cú điện thoại, lễ tân nói: “Luật sư của chúng tôi đang gặp khách hàng, vui lòng đợi một lát.”

Đợi một lát lại thành đợi nửa tiếng.


Trong phòng làm việc trên tầng, Hoắc Anh Tuấn đang chơi bi-a với Hạ Văn Trì, cứ năm phút lại nhìn đồng hồ trên tường. Hạ Văn Trì chịu không nổi nữa: “Cậu cứ gọi cô ấy lên là được. “Không được, đây là bài học cho cô ấy” Hoắc Anh Tuấn đi tới bên cửa sổ mở cửa sổ, sau khi cảm nhận được bên ngoài hơi lạnh, sắc mặt trầm xuống: “Bảo họ bật hệ thống sưởi trung tâm trong đại sảnh đi

Ở tầng dưới lạnh như vậy, đông chết người thì sao. Hạ Văn Trì giật giật khóe miệng: “Có cần không? Chúng ta ở đây khá ấm áp, không lạnh lắm, Khương Tuyết Nhu sẽ không đông cứng đầu.” “Ai nói tôi quan tâm cô ấy? Tôi lo là khách hàng sẽ bị lạnh” Hoắc Anh Tuấn ngây người phản bác.

Hạ Văn Trì: “…”

Khi nào anh lại quan tâm đến sự sống chết của khách hàng thế? Anh nghĩ anh ta dễ gạt vậy à?

Ở dưới tầng, Khương Tuyết Nhu quả thực lạnh run.

Nguyên nhân chính là hôm nay cô mặc quá ít, bên trong mặc quần áo rất mỏng, may mà điều hòa trung tâm của công ty luật nhanh chóng bật lên.

Sau khi đợi cả tiếng đồng hồ, quầy lễ tân cho cô ấy đi lên.


Phòng làm việc của Hoắc Anh Tuấn chiếm cả một tầng, khi cô bước vào, Hoắc Anh Tuấn mặc áo sơ mi màu xanh đậm ngồi trên ghế da làm việc, sống mũi đeo kính vàng, cà vạt ở cổ buộc chặt. Anh đang cúi đầu nhìn vào laptop, nhìn từ góc độ của cô, đôi mày tỉ mỉ, lạnh lùng.

Khương Tuyết Nhu nhất thời không dám tiến lên, ngay cả thở cũng cẩn thận.

Hoắc Anh Tuấn buồn bực gõ bàn phím bừa bãi một hồi, thấy cô ngây ngốc bất động, “cộp” một tiếng đóng laptop lại, giọng điệu không kiên nhẫn. “Cô định đứng đó đến bao giờ? Thời gian của tôi là quý giá. Hãy nói đi, nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi.”

- ----------------------