“Tôi nhìn thấy anh đang làm việc, tôi sợ quấy rầy anh.” Khương Tuyết Nhu hơi xấu hổ, nhưng nghĩ lại thì cô ấy muốn khóc nhưng không ra nước mắt. “Cô thật sự đang làm phiền tôi.” Hoắc Anh Tuấn ôm ngực làm bộ “Tôi bận, tôi siêu bận”.

Ngôn Minh Hạo ở bên cạnh nhìn thấy, tam quan sụp đổ. muốn

Sếp, rõ ràng anh cũng chờ mấy ngày rồi mà còn làm bộ. Làm bộ nữ thì người ta chạy mất.


Để không khí bớt căng thẳng, anh cười nói: “Túi giấy trong tay cô là quà cho luật sư Hoắc sao?” “Ừ, ừm, không, đây là cơm trưa tôi làm cho anh ấy.” Khương Tuyết Nhu nhanh chóng lấy hộp cơm ra.

Hoắc Anh Tuấn cầm cây bút trên bàn nghịch ngợm, ánh mắt giễu cợt: “Nhưng tôi nhớ có người nói rằng sẽ không theo đuổi tôi nữa, cũng không có nghĩa vụ nấu ăn cho tôi”

Khương Tuyết Nhu nghiến răng, vẻ mặt đau khổ: “Luật sư Hoắc, lúc trước là tôi không hiểu chuyện… “Cô gọi tôi là cái gì?” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng gõ gõ trên bàn một cây bút.

Khương Tuyết Nhu sững sờ: “Hoắc Anh Tuấn?” Hoắc Anh Tuấn cười nhạt, tiếp tục không vui.

Đầu của Khương Tuyết Nhu củng muốn nứt ra, trái tim của người đàn ông như kim đáy bể, cô thật sự không thể đoán được anh.

Ngôn Minh Hạo muốn lấy tay che mắt, hai người mỗi người một vở diễn, não bộ suy nghĩ đều trái ngược với lời nói, người ngoài nhìn thấy đều lo lắng: “Cô Khương, trước kia cô gọi anh ấy thế nào thì giờ gọi vậy là được.” “Anh Tuấn?” Khương Tuyết Nhu chợt nhận ra. Hoắc Anh Tuấn lại thẹn quá thành giận, anh trừng mắt nhìn Ngôn Minh Hạo: “Anh không có làm gì à, đi ra ngoài đi.” “Xin lỗi.” Ngôn Minh Hạo cúi đầu, nhanh chóng đóng cửa rời đi. “Không liên quan đến anh ấy. Khương Tuyết Nhu không thể không nói dùm người trợ lý kia.


Hoắc Anh Tuấn đột nhiên đứng dậy, bất mãn nhìn cô chằm chằm: “Cô lại cầu xin cho người đàn ông khác trước mặt tôi?”

Khương Tuyết Nhu cứng họng, thật sự là anh ấy quá chú ý đến những thứ này.

Cô cắn môi nói: “Đó không phải là bởi vì anh ta là trợ lý của anh sao? Gần trưa rồi. Anh đói không? Đồ ăn hơi nguội. Để tôi hâm nóng cho.”

Cô ấy nói giọng nhẹ nhàng lại quay trở lại dáng vẻ thùy mị lấy lòng anh như trước.

Hoắc Anh Tuấn lắng nghe mà thoải mái, cứ vậy thì có phải đáng yêu không? Không giống lúc trước lạnh lùng, không thích lắm.

Nhưng anh ấy không chỉ buông một vài lời nhẹ nhàng thì có thể bỏ qua. “Xin lỗi, tôi không còn hứng thú với thức ăn của cô nữa.” “Tôi sai rồi, Anh Tuấn, thật sự, tôi xin lỗi anh” Khương Tuyết Nhu không có cơ hội rút lui, vì vậy cô chỉ có thể lấy can đảm mà bước tới, kéo mép ống tay áo của anh. “Tôi ký hợp đồng là được chứ gì? Tôi thực sự không muốn ngồi tù. Anh xem, dù sao tôi cũng là vợ anh trên danh nghĩa. Nếu như truyền ra tin anh không thèm giúp cho vụ kiện của vợ mình, những người khác sẽ nói rằng anh sợ nhà họ Chu”


Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn bàn tay nhỏ, trắng nõn như búp măng nhỏ, suýt chút nữa không kiềm chế được mà chộp lấy. “Được rồi, tôi biết cô đang dùng phép khích tướng” “Nhưng những gì tôi đang nói là sự thật” Khương Tuyết Nhu cắn đôi môi ửng hồng: “Nếu thực sự không muốn thì cứ quên đi, nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể ăn bữa ăn do tôi làm. Có lẽ đây là lần cuối cùng, tôi có thể làm cho anh. Tôi rất biết ơn vì anh đã cứu tôi lần trước, thực sự

Ánh mắt cô chân thành, và lần này là lời thật lòng.

Dù miệng lưỡi thâm độc của anh đã làm tổn thương cô nhưng cô vẫn biết ơn anh, ít nhất lúc cô bất lực nhất, anh vẫn luôn xuất hiện. “Cô thực sự nên cảm ơn tôi, nếu không cô nghĩ Lương Duy Phong và Lục Thanh Minh có thể cứu cô sao.”

- ----------------------