Huống chi, anh ta căn bản không tưởng tượng được hình ảnh Khương Tuyết Nhu bên người đàn ông khác.

“Cậu, có phải cậu điên rồi không, có một vài người không đơn thuần như vẻ bề ngoài…

“Cậu bắt đầu sự nghiệp trước cháu, ánh mắt nhìn người cũng chính xác hơn, so về tuổi tác thì cũng nhiều hơn, không cần cháu trước mặt cậu đưa ra lời dạy bảo” Lương Duy Phong giọng nhàn nhạt chặn họng anh ta.

“Huống chi là cháu bỏ người bạn gái thanh mai trúc mã của mình trước, làm một người đàn ông cháu không biết xấu hổ à?”

Lúc Thanh Minh bị nói đến đỏ mặt lên: “Cháu vì muốn tốt cho cậu, hơn nữa ông bà ngoại cũng không tiếp nhận cô ta.”

“Là vì muốn tốt cho cậu hay là vì tình cảm cá nhân, lòng cậu biết rõ.


Vừa vặn thang máy “Đing”một tiếng.

Lương Duy Phong lôi Khương Tuyết Nhu đi vào, để Lục Thanh Minh không cam lòng ở bên ngoài.

Khương Tuyết Nhu cảm thấy thật mờ mịt trong một không gian hẹp như thế này.

Lương Duy Phong nhìn cô một cái, cho rằng cô bị giật mình, không nhịn được cười mà xoa đầu cô một cái.

“Mới vừa rồi trừng mắt đối chất ở tiệc rượu không phải là lá gan lớn lắm sao?”

Nói thật, đến cả anh ta cũng bất ngờ.

Anh ta đã tham gia nhiều tiệc rượi đến vậy, đây là lần đầu thấy có người đứng lên bàn lên án mọi người như cô, dáng vẻ còn rất thú vị.

Khương Tuyết Nhu theo bản năng nhích sang một bên né tránh tay anh ta, bây giờ đầu óc cô vẫn còn mơ hồ. “Giám đốc Lương… anh là cậu của Lục Thanh Minh?”

“Ừ” Lương Duy Phong thản nhiên thừa nhận. “Tôi cũng là trước kia mới nhận ra cô là Khương nhị tiểu thư, tôi biết rõ quan hệ của cô và Thanh Minh, nó rất hay nói về cô.”

“Đồng thời tôi cũng biết là Thanh Minh phản bội cô, đối với cô, tôi rất xin lỗi, dĩ nhiên thông qua việc thiết kế căn biệt thự, tôi biết cô là một người có tài và tôi rất trân trọng cô.”

“Vậy trước kia tại sao ông lừa tôi nói là ông với Lục Thanh Minh là bà con xa?”


“Cô trong lòng hận Thanh Minh, tôi cũng không muốn cô có thành kiến với thân phận của tôi.” Lương Duy Phong chân thành nói: “Tôi xuất phát từ nội tâm rất muốn khen ngợi cô.”

Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu: “Tôi muốn hỏi một câu hơi lỗ mãng, trừ anh ra thì còn ai là cậu của Lục Thanh Minh không?”

Lương Duy Phong sửng sốt một chút, mỉm cười lắc đầu: “Không có.”

Khương Tuyết Nhu: “…”

Cô cảm thấy như bị choáng đến hít thở không thông, đứng cũng không vững.

Vậy sao Hoắc Anh Tuấn thì sao? Lâm Minh Kiều nữa?

Cô không những muốn đánh chết cô ấy mà còn muốn lột da cô ấy nữa!

Là ai ban đầu thề thốt tuyệt đối không sai, bây giờ đem cô chôn vào cái hố thảm không nỡ nhìn.

“Cô… không sao chứ?” Lương Duy Phong nhìn sắc mặt cô tái nhợt, cảm giác như một giây sau sẽ xỉu đến nơi.

“Tôi không sao, vừa nãy sức chiến đấu bùng nổ hơi quá độ, giờ tôi muốn trở về yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.” Khương Tuyết Nhu đi ra thang máy,

cả người cô đều phát điên rồi, hỏng mất. “Tôi đưa cô đi một đoạn.” Lương Duy Phong không yên tâm nói.


“Không sao, tôi lái xe.” Khương Tuyết Nhu khoát khoát tay.

Cậu à, cầu ông bỏ qua cho tôi đi, sợ là bây giờ nhìn thấy ông thì tôi sẽ hối hận đi nhảy sông mất.

“Vậy được rồi, cô chú ý một chút, về tới nhà thì báo cho tôi biết.” Lương Duy Phong một mực đưa cô đến xe.

Khương Tuyết Nhu chạy xe ra khỏi khách sạn, lập tức gọi điện cho Lâm Minh Kiều.

“Ở đâu?”

“Mới vừa thi xong, chuẩn bị kiếm chỗ ăn cơm, buổi chiều còn một đợt thi nữa, đúng rồi, mới vừa rồi tớ gọi cho Giang Quý Dương, cậu tương đối là ngạo mạn nha.”

“Bây giờ tớ đến tìm cậu, có chuyện cần nói, đúng rồi, tốt nhất là nên mua bộ giáp để bọc toàn thân lại đi, tớ sợ không nhịn được thì sẽ giết người đấy.” Khương Tuyết Nhu u ám nói.

- ----------------------